Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 87: Người Ăn Thịt






Đầu Tỳ thú kia không hổ là dị chủng, nếu không đoán chừng đã bị đồng chí Văn Tổ đè chết.
Uy vọng của Chiêu Thảo sứ cũng rất mạnh, chí ít quanh Hổ Đầu thành, không có vị quan nào lớn hơn hắn.
Cũng bởi vậy, đám quân tốt bên quanh liền bắt đầu tán ra.
Hứa Văn Tổ dưới sự bảo hộ của đám thân vệ cưỡi Tỳ thú bước tới, tên công văn cũng ở bên cạnh.
- Trịnh giáo úy, uy phong thật lớn!
Trịnh Phàm cảm thấy, lời kịch của đồng chí Văn Tổ này lại có chút không đổi.
Thực sự khiến hắn lúng túng…
- Ngươi, theo ta, bản quan muốn đích thân hỏi ngươi, vì sao dám làm như vậy, ngươi có biết, bất luận là tự ý điều binh, hay tụ tập làm loạn đều là đại tội?!
Nói xong câu này, Hứa Văn Tổ thúc ngựa tới đối diện Trần trạch, nơi đó có một quán trà, quán trà đã sớm đóng cửa, thân vệ của Hứa Văn Tổ đi tới, đuổi ông chủ cùng tiểu nhị trong quán ra, sau đó thân vệ đứng ngoài thủ hộ, ngăn cách quán trà với ngoại giới.
Trịnh Phàm hít một hơi thật sâu, loại bỏ tâm tư hỗn tạp trong đầu.
Bình tĩnh thúc ngựa xoay người, chậm rãi tới trước quán trà.

Đám quân tốt dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Trịnh Phàm, bọn hắn đương nhiên hy vọng Trịnh Phàm gánh được áp lực, dẫn mọi người đi báo thù.
Nếu Trịnh Phàm không đỡ được, vậy bọn họ…
Dù sao, chuyện như vậy, cần phải có một người đứng trên gánh, mọi người mới có thể thoải mái phát động.
Xuống ngựa, hai tên thân vệ tiến lên, muốn gỡ bội đao của Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm một tay nắm chắc bội đao, không giao.
Hắn đương nhiên không nghĩ đồng chí Văn Tổ sẽ hại hắn, nhưng trước mặt nhiều binh lính như vậy, hắn cũng cần làm chút chuyện, kiên cường một chút.
Hứa Văn Tổ nên hiểu…
Tuy rằng, có thể Hứa Văn Tổ sẽ thực sự tức giận, bởi dù sao hiện hắn cũng là chủ quản Hổ Đầu thành.
Hai tên thân vệ cũng là nhân vật mắt cao hơn trán, thấy Trịnh Phàm kháng cự, đồng thời đưa tay muốn áp trụ Trịnh Phàm.
“Vù!”
Một luồng hắc quang xuất hiện trên người Trịnh Phàm, ánh sáng này được quang phấn trên giáp trụ trợ uy, hiệu quả tốt không gì sánh được.
Hai tên thân vệ ngạc nhiên lập tức bị đẩy lùi.
Đám binh lính xung quanh đang chăm chú nhìn theo Trịnh Phàm, lập tức hơi ngây người, sau đó lại lập tức phát ra tiếng reo hò chói tai!
Đám giáo úy chung quanh cùng năm tên Bách Phu trưởng cũng đều kinh ngạc, bọn hắn từng gặp võ giả nhập phẩm, nhưng trẻ như vậy, thực đúng là Trấn Bắc phủ mới có nội tình như vậy!
Trịnh Phàm hơi híp mắt, cũng không phải là hắn đang tận hưởng dư vị trang bức thành công.
Mà chỉ bởi, hiệu quả ánh sáng quá mạnh, khiến hai mắt hắn có chút chói, nhất định phải híp mắt lại.
Lần sau, nhất định phải chuẩn bị một bộ kính râm, nếu không hiệu quả ánh sáng cơ này, chưa kịp đánh nhau thì hắn đã bị chiếu mù trước!
Hai tên thân vệ không biết lui hay tiến, lên thì không dám lên, lui cũng không dám lui.
Lúc này, tên văn thư đi cùng hứa tổ văn bước ra gật nhẹ với đám thân vệ, lại ra dấu mời với Trịnh Phàm.
Đám thân vệ thở nhẹ một hơi, lui ra.
Trịnh Phàm sải bước, bước vào trong quán trà.

Trong quán, Hứa Văn Tổ đã ngồi sau bàn trà, Trịnh Phàm vừa bước vào, tên văn thư lập tức ra đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa, Hứa Văn Tổ lập tức đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Trịnh Phàm, tựa như một cục thịt lớn lăn tới, còn kéo theo cả gió động.
Trịnh Phàm biết, lần này Hứa Văn Tổ sẽ rất phẫn nộ, bởi bất kể thân phận hắn thế nào, Hứa Văn Tổ cũng không thể để mặc cho Hổ Đầu thành trở nên hỗn loạn.
Hứa Văn Tổ tới trước mặt Trịnh Phàm.
Trong lúc Trịnh Phàm chuẩn bị chờ bị Hứa Văn Tổ quát lớn, đột nhiên:
- Ngươi, làm rất tốt!
- A?
Trịnh Phàm sửng sốt một hồi, nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Văn Tổ, hắn đang xác định, Hứa Văn Tổ có nói kháy hay không.
- Ai, cục diện hiện tại càng lúc càng xấu, nghe nói Hầu gia đã bị bệ hạ cấm túc, thư vạch tội của bách quan chất đầy Ngự Thư phòng, đúng là cần phải chuẩn bị, cần phải chuẩn bị.
Ừm, cục diện mà ngươi sắp đặt không tệ, Trần gia này xuất thân viên lại, tuy nhìn thì rắc rối khó gỡ, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một đám hạ lại mà thôi, vừa hay có thể lấy ra khai đao.
Dùng mệnh một nhà của hắn, kích thích lòng thù hận của sĩ tốt trong thành, lại để ngươi ra mặt cầm đầu, đòi lại công đạo, ngươi lại có thể thu được quân tâm sĩ tốt Hổ Đầu thành. Ngay sau phối hợp với quận chúa khởi sự cũng dễ dàng hơn!
Ngươi, rất tốt, thiết cục rất diệu, thực sự khá!
Ai, Trịnh Thành Công có đứa con trai tốt!
Trịnh Phàm: “…”
- Chuyện này ngươi cứ lớn mật mà làm, làm xong, vừa hay tới lúc ngươi phụ trách áp giải sinh thần cương rời thành, cũng có thể rời khỏi vòng xoáy này, chuyện thu dọn hậu quả, cứ để lão Huyện lệnh kia đi bận rộn là được, ha ha.
Ai nha, lần trước nhìn thấy quận chúa, quận chúa vẫn chỉ là một tiểu cô nương, giờ, đã là đại cô nương rồi đi, nghĩ tới thời gian thật là nhanh. Đúng rồi, ngài mai khi đội ngũ rời thành, ta sẽ tới cùng ngươi tụ hội.
Nói xong, Hứa Văn Tổ đưa tay vỗ vai Trịnh Phàm, lại tự ra tới cửa quán, bỗng đẩy cửa, thở phì phò ra ngoài, còn quay đầu vào trong quát lớn:
- Lẽ nào lại như vậy, tung binh hành hung, coi trời bằng vung, vô pháp vô thiên! Cho rằng bản quan không quản được ngươi sao, ngươi chờ, bản quan về vạch tội ngươi! Bản quan muốn xem xem, Hổ Đầu thành này có còn là thiên hạ của Đại Yến hay không!!!
Mắng xong, Hứa Văn Tổ nhảy lên Tỳ thú.
- Giá!
Tức tới điên lên, không đợi thân vệ đã trực tiêp thúc Tỳ thú rời đi.
Bên ngoài, đám quan quân tụ lại đen nghịt, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vào quán trà.

Mặc dù Yến quốc không trọng văn ức võ, nhưng vì thái bình lâu ngày, địa vị văn nhân cùng vũ phu đã sớm mất cân bằng.
Đám binh đầu bọn hắn đương nhiên hy vọng chủ sự của bản thân có thể kiên cường, có thể đối kháng với đám quan văn!
Trong quán trà, Trịnh Phàm còn có chút chóng mặt.
Hứa Văn Tổ này, nếu đặt ở hậu thế, không đi sáng tác cùng hắn thì thực phí, năng lực tuy duy thực sự linh hoạt a!
Rõ ràng là hắn bất đắc dĩ, kết quả lại thành từng bước thiết kế bố cục.
- Trịnh giáo úy, thân thể A Lang nhà ta không được tốt, mong Trịnh giáo úy chiếu cố nhiều hơn.
Tên văn thư nói, lại thi lễ với Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm còn chưa kịp đáp lễ, văn thư đã xoay người, từ trong hô ra ngoài:
- Giết!
Trịnh Phàm trừng lớn hai mắt, mẹ nó, vô tình!
- Giết!!!!!!
Đám binh đầu bên ngoài lập tức cho rằng Trịnh Phàm hạ lệnh, gầm thét lao về phía Trần trạch.
Tên văn thư cho là bản thân giúp Trịnh Phàm một việc, còn thận trọng cười cười với Trịnh Phàm, tựa như không chút để ý chữ “Giết!” Bao biện làm thay, diệt môn một nhà mà cảm thấy đáng bận lòng.
Trịnh Phàm thầm “A” một tiếng, bỗng nhớ lại đêm đó, cùng người mù hút thuốc “Ngắm trăng”.
Người mù nói: Người ăn thịt.
Người mù còn nói: Người ăn thịt ăn, không phải thịt heo, bò, dê, chó… mà là… thịt người!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.