Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 8: Ma Nhân Khiêu






Người mù Bắc bố trí nhiệm vụ rõ ràng cho từng người, điểm này rất hợp với hình tượng của hắn, từ xưa tới nay, vốn rất nhiều bặc sư cùng quân sư đều có hình tượng người mù.
Chỉ có điều cái nghề quân sư này có lực cạnh tranh khá lớn, vị trí lại ít, cho nên đa số người mù đi xem bói.
Những điểm này, A Thu cũng không viết trong truyện, theo suy nghĩ của nàng, đây là hình tượng tư thiết công đường, chính nghĩa hóa thân ác ma.
Chỉ có điều, người không phải hình ảnh trên giấy, không thể chỉ có hai mặt chính phản, cho nên ở thế giới này, sau khi đám người thoát khỏi trói buộc trên trang giấy, tính cách cũng trở nên sống động hơn nhiều.
Sau đó, đám người bắt đầu bắt tay vào làm việc.
Phong Tứ Nương dặn dò mấy tên sai vặt ra ngoài loan tin.
Tiết Tam ngồi bên miệng giếng, mài đao.,
Có điều thứ hắn mài là chủy thủ cùng kìm nhỏ, đại khái là đồ dành cho việc trộm cướp.
Trịnh Phàm có chút ngạc nhiên bước tới:
- Kiếm của ngươi đâu?
Trịnh Phàm nhớ trong truyện, sau lưng Tiết Tam có một thanh Đại kiếm, có lẽ Tần Tư Vũ rất thích kiểu hình ảnh tương phản nên mới để vậy.
Tiết Tam vừa mài đao, vừa nhìn Trịnh Phàm cười:
- Chủ thượng, không có.
- Không còn?
- Lúc tới thế giới này, trừ bỏ quần áo trên người, mọi người không có bất cứ thứ gì khác.
Trịnh Phàm gật đầu, hóa ra là vậy.
Ngay sau đó, lòng hắn lại thầm có chút tiếc hận, đồ của đám người này trong truyện, đặt vào trong thực tế, hẳn cũng có thể tính là thần binh lợi khí đi.

- Chủ thượng vào trong nghỉ ngơi, uống trà uống rượu, chờ sau đêm nay, chúng ta hẳn có thể bẩm báo lại tình hình thế giới này cho chủ thượng.
- Khổ cực các ngươi rồi.
Trịnh Phàm cũng không ra tiền thính, thành thật mà nói, hắn có chút sợ đối mặt với thứ chưa biết kia, ngồi trong tiền thính, chờ tới chiều, khách khứa sẽ tới, nhìn đám khách nhân mặt trang phục cổ đại, cảm giác này, khiến hắn cảm thấy khó thở.
Nhưng hắn cũng không kiềm chế được, muốn khám phá thứ mà hắn chưa biết này.
Có thể, còn không quen, như một người bình thường đi xem phim kinh dị vậy, vừa đau vừa sướng.
Trịnh Phàm trở lại trong phòng, nằm trên giường, mọi người ở ngoài bận rộn chuẩn bị, Trịnh Phàm ngủ qua một buổi trưa.
Giấc ngủ này, ngủ lâu hơn hắn dự định không ít, lúc tỉnh lại, bên ngoài đã tối.
- Ngủ không ít!
Trịnh Phàm bất đắc dĩ tự giễu một tiếng.
Kỳ thực, hắn cũng muốn giúp đám Phong Tứ Nương một chút, chứ không lúc nào cũng bị bọn họ gọi “Chủ thượng”, lại không làm được gì cũng ngại.
Nhưng Trịnh Phàm cũng hiểu rõ, hắn cũng không giúp được gì, nếu cứ cố giúp đỡ, có khi lại thành phá hoại.
Có lẽ, hắn cần thành thực ngủ trong phòng, để bọn hắn cung phụng như linh vật, như vậy có khi bọn hắn lại càng vui vẻ hơn.
Ra khỏi phòng, vừa bước vào sân đã nhìn thấy A Minh.
A Minh đang đứng dưới bóng râm cửa hầm rượu, trong tay cầm một cây giũa nhỏ, có vẻ như đang sửa móng tay.
Nhận thấy Trịnh Phàm bước tới, A Minh ngẩng đầu nhìn lên, nói:
- Chủ thượng, chiều nay Phiền Lực đã theo thương đội Man tộc đi hoang mạc, Tiết Tam cũng đi làm việc rồi, người mù đi tìm vị phu nhân của giáo úy tuần thành, hiện còn chưa trở lại.
A Minh vừa nòi, vừa tiếp tục sửa móng.
- Ừm.
Trịnh Phàm gật một tiếng, hơi do dự:
- Ta có thể giúp gì không?
A Minh hơi chút sửng sốt, ánh mắt hiện vẻ sâu xa, nói:
- Kỳ thực, chủ thượng ở đây, đã là sự trợ giúp lớn nhất với chúng ta rồi.
Trịnh Phàm có chút không có gì để nói, hắn hiểu ý A Minh, là hắn không làm phiền thêm, đã là giúp đỡ lớn nhất.
Ai biết, A Minh tiếp tục nói:
- Bên đấu giá, đã xong rồi, có điều có chút phiền phức.
- Phiền gì?
- Người trả giá, ra hơi nhiều tiền.
- Cho nên…
Trịnh Phàm chưa từng hoài nghi mị lực của Phong Tứ Nương, khẩu vị của nam nhân mỗi người mỗi khác, có người thích nhỏ nhắn xinh xắn, có người thích đầy đặt mỡ màng…
Nhưng Phong Tứ Nương, là hình tượng nữ nhân thành thục mà Tần Tư Dao tưởng tượng ra, một nụ cười, một cái nhíu mày của nàng, tuyệt đối có sức hấp dẫn không gì sánh nổi.
Một phương pháp rất hay để biết một người đàn ông có háo sắc hay không, đó chính là đặt tay lên ngực hắn, nếu thấy tim còn đập, chứng minh hắn háo sắc.
- Người kia còn có một tên tùy tùng, nói là tùy tùng, nhưng thực tế hẳn là bảo tiêu.
Tên công tử ca này mới tới Hổ Đầu thành, vừa tới hắn liền tới hắn liền vào một khách sạn gọi hai cô nương, nhưng sau khi hắn ra, hai người kia một trực tiếp đoạn khí, một không trị được cũng đã bỏ mình. Hắn có bồi thường cho khách sạn kia, khách sạn kia cũng không gây chuyện.
Dựa theo sắp xếp trước đó, lần này Phong Tứ Nương mở cửa đón khách, muốn câu một con cá lớn, mục đích chính là từ trong miệng con cá này hỏi thông tin về thế giới. Sau đó, để đảm bảo không có sai sót, sẽ để Lương Trình hoặc A Minh mặc đồ của con cá lớn kia, lấy tư thái “Xong việc” nghênh ngang rời khách sạn, rửa sạch hiềm nghi cho khách sạn.
Vốn dĩ, chỉ cần xuất thủ với con cá kia, hơn nữa nam nhân mà, trong lúc giao hoan, thường không có tính cảnh giác nhất.

Nhưng giờ bỗng nhiên có thêm một tên hộ vệ, như vậy sẽ có thể không ít biến số, lại thêm cái giá mà người này đưa ra còn thuộc dạng nghiền ép toàn trường, chứng tỏ hắn vừa có tiền vừa có thân phận, thực lực tên hộ vệ kia, cũng sẽ không kém đi đâu.
Muốn gài người ta, không cẩn thận lại ném bản thân ở lại.
- Hay là, hạ độc?
Trịnh Phàm đề nghị.
- Ta đã quan sát qua, tên hộ vệ kia một mực theo tên chủ nhân của hắn, không ăn không uống.
Loại hộ vệ này thường sẽ đảm bảo bản thân luôn tỉnh táo, cho nên sẽ không dễ đối phó.
Đặc biệt là đám Ma vương dưới tay Trịnh Phàm, giờ vẫn là người bình thường.
- Như vậy không được, bỏ qua đi.
Trịnh Phàm không muốn để bọn hắn có tổn thất.
A Minh nở nụ cười, hàm răng rất trắng, lắc đầu một cái, nói:
- Hộ vệ càng lợi hại, chứng minh thứ người kia biết sẽ càng nhiều, chúng ta càng thu được nhiều tin tức, huống chi, Tứ Nương đã thu tiền của người ta, nhưng cũng không thể để Tứ Nương thực sự ngủ với hắn.
- Cũng đúng.
- Chủ thương, nếu ngươi muốn giúp chúng ta, vậy có thể giúp ta cầm vò rượu này ra tiền thính, tính thời gian thì cũng tới lúc rồi.
- Há, được.
Ánh mắt Trịnh Phàm nhìn xuống đấy, thấy vò rượu nhỏ liền cúi người ôm đi.
- Nặng thật…
- Trong đó là tàn hương.
- Thứ này, dùng để đánh lén?
- Hừm, chủ thượng xem thời cơ, đập tên hộ vệ kia là được, còn lại cứ giao cho ta cùng Lương Trình.
- Được được.
Trịnh Phàm gật đầu.
- Chủ thượng đi trước, Lương Trình đã chờ ở thanh gác tiền thính rồi.
- Còn ngươi?
A Minh chỉ sang phía nam sân, nơi đó có một cái thang, trực tiếp bắc tới tầng hai tiền thính.
- Từ thang đó đi vào phòng Tứ Nương, giúp Tứ Nương khống chế con cá lớn kia, tên hộ vệ kia ở ngoài phòng, chờ mọi người ở ngoài động thủ, ta lại từ trong đánh lén hắn.
- Được.
Tuy rằng trong tác phẩm của hắn, Trịnh Phàm từng “Giết người vô số” “Tràn đầy huyết tinh” “Tội ác ngập trời”, nhưng nói thật, hắn chỉ là anh hùng bút, chỉ là hơn anh hùng bút bình thường một chút trí tưởng tượng.
Tính ra, ngay cả một con gà hắn còn chưa từng giết, còn giết người… ách, cái này thực sự từng giết qua, hắn giết chính hắn.
Trịnh Phàm cầm vò rượu ra tiền thính, Lương Trình đang đứng trước thang chờ, thấy Trịnh Phàm ôm vò rượu đi tới, Lương Trình có chút bất ngờ, trong bất ngờ còn có chút phẫn nộ.
- Là A Minh nói chủ thượng tới?
- Là ta yêu cầu tới.
Trịnh Phàm đáp.
Lương Trình cau mày, có thể thấy hắn tương đối không hài lòng.
Trịnh Phàm có chút bất an, chỉ có thể tiếp tục:

- Ta sẽ nghe lời ngươi, đập vò tàn tương sau đó liền chạy.
Hắn cảm thấy Lương Trình nghĩ hắn cực vô dụng, chỉ có thể làm vướng bận, cho nên có chút không hài lòng.
Nhưng lời Lương Trình tiếp đó lại khiến Trịnh Phàm kinh ngạc:
- An nguy của chủ thượng, không thể sai sót.
Là, quan tâm hắn sao?
- Ta đập sau đó liền chạy, sẽ không sao, hơn nữa, không phải còn có các ngươi sao.
Như thấy Trịnh Phàm rất kiên trì, Lương Trình bất đắc dĩ gật gù, biểu thị đồng ý một cách bất đắc dĩ.
Lập tức, hắn xoay người lên lầu.
Trịnh Phàm ôm vò rượu đi theo, kỳ thực, hắn thấy việc lần này có chút cấp tiến.
Phiền Lực theo thương đội đi hoang mạc, mở mang tầm nhìn. Tiết Tam đi phủ thành chủ trộm công văn giấy tờ, người mù Bắc đi câu dẫn lão bà của tướng lĩnh, mấy chuyện kỳ thực thực cũng đã đủ?
Nhưng bên này lại muốn diệt khẩu để thu được tình báo, thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại?
Có điều, Trịnh Phàm cũng có chút hiểu, đám gia hỏa này vốn trời sinh giết người không chớp mắt, thậm chí lấy giết chóc hành hạ người khác làm vui, việc của bọn hắn làm, nhiều lúc chỉ cần chú trọng kết quả, mà không quá để ý thủ đoạn và quá trình.
Người bình thường cảm thấy đủ lực thì làm, người điên lại cứ làm rồi hắng tính!
Mà hiện tại, đã bắt đầu hành động, tiễn đã lên dây, không còn thời gian để nghĩ tới đường lùi, Phong Tứ Nương đã đón người ta vào khuê phòng, cũng không thể thực sự để Phong Tứ Nương ngủ với người kia a?

Trong sân.
Sau khi Trịnh Phàm bước vào tiền thính.
A Minh vẫn đứng trước cửa hầm rượu.
Trong tay cầm cây giũa nhỏ, nhưng không phải là sửa móng tay như Trịnh Phàm nghĩ, mà là…
Đâm mũi nhọn vào trong lòng bàn tay.
“Phốc!”
“Phốc!”
“Phốc!”
Từng vết máu trào ra, tiếp đó lại lập tức khép lại.
Cuối cùng, A Minh dừng hành động tự ngược bản thân, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía mặt trăng không quá sáng.
Nở nụ cười.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.