Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 75: Dẫn Nó Ra Ngoài, Lai Giống!






- La Mã, không phải một ngày dựng thành, chỉ cần chúng ta làm tốt chuyện của mình là được rồi.
- Lại nói, không phải Trấn Bắc Hầu phủ đang lục đục nội bộ với triều đình Yến Quốc hay sao, nếu như có thể thu được Trấn Bắc Hầu phủ hứa hẹn, đạt thành hợp tác với bọn họ, sức mạnh đế quốc kéo dài tới phương đông cũng không còn là giấc mơ.
- Đám lão già Nguyên Lão Viện sẽ đáp ứng hay sao?
- Đầu tiên cần làm tốt việc của mình, không cần lo lắng Nguyên Lão Viện, nếu như có thể đạt thành hợp tác với Trấn Bắc Hầu phủ, Nguyên Lão Viện, đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng... Ha ha, bọn họ không sợ bị quân đội dưới trướng tắm máu Nguyên Lão Viện lần nữa hay sao?
- Chuyện này, không vội vàng được, vị quận chúa kia vẫn từ chối gặp ta, hẳn là đã nhận ra được thân phận của ta, chờ mấy ngày nữa, ta lại đi thử xem.
- Những người phương đông này đều như vậy, chính mình nội đấu hung ác hơn nữa cũng không đáng kể, nhưng bọn họ cực kỳ phòng bị dị loại như chúng ta, ở trong mắt bọn họ, chúng ta và người Man, kỳ thực không khác nhau gì cả.
- Không nói việc này.
Winter cắt lời Husky, đưa tay, hắn lấy một cái bình nhỏ trong túi, rút nắp bình, hít sâu một trong miệng mùi thơm, trên mặt lộ ra cực kỳ vẻ hưởng thụ, chậm rãi nói:
- Chuyện của nhóm người kia, thăm dò làm sao rồi?

- Bọn họ chỉ tới tìm chúng ta, không đi tìm cửa hàng khác.
- Cũng không tìm thương nhân phương tây khác?
- Không có, cũng chỉ tìm chúng ta.
- Tại sao ta cảm giác, bọn họ đã nhìn thấu thân phận chúng ta cơ chứ?
- Ý của ngươi là, bọn họ, là mật thám triều đình Yến Quốc?
- Không không không, làm gì có mật thám không làm việc đàng hoàng tạo ra đồ vật thần kỳ như thế, cho tới thứ được gọi là xà phòng kia, chẳng phải ngươi đều dùng suốt mấy ngày nay hay sao?
Husky nghe vậy, nói:
- Có lẽ do dùng đồ vật kia tắm làm ta rất sạch, ta khcòn cảm thấy mình bị rụng lông rồi.
- Ha ha, sau đó chờ ngươi trở về, dùng xà phòng rửa ráy, sau đó phun thứ này lên người, trên dưới đế quốc, bất cứ con chó cái thành tinh nào cũng mê chết ngươi?
Husky nhếch môi, nở nụ cười, hiển nhiên, tình cảnh này, nó đã ảo tưởng và chờ mong thật lâu.
- Vị trí của đám người kia, xác định chưa?
- Vẫn chưa, sau khi bọn họ gửi cho chúng ta một phần lễ vật, liền cố ý che giấu mình.
- Cũng không phải người ngu.
- Bọn họ có chỗ cầu chúng ta, muốn đàm phán cùng chúng ta.
Husky nói.
- Nghĩ đàm phán, cần phải có tư cách ngồi xuống đàm phán, bằng không...
Lúc này, một bóng đen tiến vào trong phòng, sau đó một hình người quỳ xuống đất.
- Chuyện gì?

- Hồi bẩm điện hạ, vị trí nhóm người kia, rốt cuộc chúng ta đã tìm được rồi.
Winter nghe vậy, chậm rãi xoay người, nói:
- Đi thôi, động tĩnh nhỏ hơn một chút, bắt sống.
- Rõ ràng.
Bóng đen lập tức biên mất.
Husky lúc này nâng móng vuốt lên, ấn vào lục lạc trên bàn.
- Keng keng keng...
Lập tức, Husky lại bò xuống đất lần nữa, làm bộ nó chỉ là con chó bình thường.
Rất nhanh, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, một nam tử Tây Vực cung kính đi vào.
- Chủ nhân cao quý, Mạch Mộc Đề người hầu trung thành của ngài, chờ đợi phân phó của ngài.
Winter liếc mắt nhìn Husky đang lắc lắc cái đuôi của mình, hắn lại tươi cười, nói:
- Đi tới chỗ đám chó ngao mua được từ thương nhân bán chó lúc trước, chọn một con chó cái, cho nó.
Winter chỉ tay vào Husky.
Mạch Mộc Đề gật đầu nói:
- Vâng, chủ nhân.
- Há, đúng rồi, ta bảo ngươi đi tìm người biết đàn dương cầm tại Đồ Mãn thành, có tin tức không?
Kỳ thực, đối với nhiệm vụ này, Winter cũng không có ôm ấp quá nhiều chờ mong, dù cho ở phương tây, người hiểu cách chơi đàn dương cầm cũng không nhiều, không cần phải nói phương đông xa xôi này.
Hắn yêu thích đánh đàn, nhưng lại giống như cao sơn lưu thủy ngộ tri âm, không có người hiểu đàn ở bên cạnh, hắn cảm thấy tiếng đàn mất đi mùi vị ban đầu.

- Bẩm chủ nhân, tìm được một người, hắn nói hắn hiểu được đàn dương cầm, hơn nữa, hắn còn chủ động miêu tả qua dáng dấp đàn dương cầm với ta, tuy rằng có một chút khác biệt, nhưng hình dạng đại khái cũng nhất trí với đàn dương cầm của chủ nhân, nhưng mà…
- Ồ? Vẫn đúng là tìm tới rồi? Winter tâm tình lúc này sung sướng lên, nói:
- Nhưng mà cái gì?
- Chỉ là, hắn là một người mù.
- Lão sư đàn dương cầm của ta cũng là một người mù, người mù, hắn nhận biệt với âm nhạc còn nhạy cảm hơn người thường rất nhiều.
- Vâng, chủ nhân ngài nói đúng.
- Người kia hiện tại ở nơi nào?
- Đã ở trong phòng khách chờ đợi chủ nhân triệu hoán.
- Tốt, mời hắn vào.
- Gâu!
Winter ghét bỏ đưa tay chỉ vào Husky nằm trên mặt đất, nói:
- Đầu tiên dẫn nó ra ngoài, lai giống.
- Gâu ~~



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.