Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 69: Trấn Bắc Phủ Làm Việc, Không Cần Giải Thích!






- Này, lão nhị Tôn gia, ngươi có thể nói nhỏ một chút hay không, người không biết, còn cho rằng nơi này là cái chợ đấy.
- Ta không quan tâm.
- Ngươi là chủ bộ sao, ngươi tính là cái gì chứ?
- Không phải sắp tết rồi sao, trong ổ chuẩn bị đi một chuyến hàng, ta đang tính toán xem nên buôn bán cái gì để kiếm lợi lớn hơn một chút.
Tôn gia bảo có một cửa hàng tại Hổ Đầu thành, là lão nhị Tôn gia Tôn Nham phụ trách quản lý, vừa làm quan vừa làm ăn, vô cùng tiện lợi.
- Lao tâm những việc này để làm gì, còn không bằng đi theo ta ra ngoài cưỡi ngựa săn thú.
- Ngô lão tam, Tôn gia bảo người nhiều ít đất, nghèo lắm, không sánh bằng Ngô gia của ngươi, ta không chịu khó một chút, thật không qua nổi những ngày tháng này.
- Còn sớm mà, đừng nói khuếch đại như vậy.
- Mắt thấy, gần hai tháng nữa là đến tháng chạp, không nỗ lực, làm sao mà qua nổi mùa đông này? Sáng sớm ta đến xem, bởi vì lúc trước đánh trận, thương lộ đứt đoạn một thời gian, giá cả thịt heo, xương sườn đã cao tới mức không nói nổi.
- Lạp xưởng làm bằng cái gì? Thịt khô ở đâu? Củ cải do ai trồng? Khoai tây có linh hồn không?
- Hổ Đầu thành bên này, thịt dê bò còn rẻ hơn thịt heo, trong “Gia” của Hán thư có ghi lại, trong nhà đến có heo, nhà này mới là hoàn chỉnh. Tuy rằng Yến Quốc nằm ở phía bắc Trung Nguyên, nhưng không giống người Man ở hoang mạc, cho rằng thịt heo là thứ tế tổ cho linh hồn ăn.

- Được được được, Tôn lão nhị, ta phục ngươi rồi.
- Ha ha, nhưng khoan hãy nói, hôm nay chưởng quỹ cửa hàng của ta quay về, nói cho ta một chuyện.
- Chuyện gì?
Các nhị thế tổ bên cạnh lập tức tụ tập lại, mọi người trà dư tửu hậu, liền hi vọng có những chuyện mới mẻ tiêu cơm.
Trịnh Phàm cũng vểnh tai lên lắng nghe.
- Mai gia ổ, hôm qua bị người ta diệt, ổ bảo cũng bị chiếm lấy, ha ha.
- Mai gia ổ? Cách nơi chúng ta không xa, ổ chủ gọi là Mai Vạn Niên đúng không?
- Đúng, hắn cũng chết, đầu bị treo trên tường thành ổ bảo, Mai Vạn Niên, thật không thể chết già.
- Việc này do ai làm? Cho dù báo thù hay xung đột, kẻ này dám động thủ dưới mí mắt của Trấn Bắc quân hay sao?
Ổ bảo và gia tộc chém giết với nhau, những tên nhị thế tổ này đã sớm gặp không biết bao nhiêu lần, đã quen với bản chất cá lớn nuốt cá bé.
Kỳ thực, thực lực nhân khẩu Mai gia ổ thật không tính là mạnh, cũng chính nằm ở vị trí tốt, dựa vào Hổ Đầu thành và Đồ Mãn thành, những thế lực lớn kia sợ ném chuột vỡ đồ, không dám duỗi móng vuốt bắt lấy mà thôi.
- Đúng đấy, Trấn Bắc quân không quản sao?
- Ha ha, chuyện này thú vị là thú vị ở chỗ này, thế lực diệt Mai gia ổ lại treo quân kỳ Trấn Bắc quân trên tường thành Mai gia ổ.
- Cái gì? Đây là việc do Trấn Bắc quân làm ra?
- Trấn Bắc Hầu phủ bị điên rồi sao? Bản thân Trấn Bắc Hầu còn ở kinh thành chưa về đấy, Trấn Bắc quân này đầu tiên đánh Man bộ, hiện tại lại đánh ổ bảo, bọn họ muốn làm gì?
- Đúng đấy, chém người ngoài một đao, hiện tại chém thế lực Bắc Phong quận một đao, chẳng khác gì đang nói chớ chọc ta, ta điên lên cũng không ngại chém người mình?
- Là chủ ý của ai?
- Đúng thế, là người nào trong Trấn Bắc quân lĩnh binh?
- Chẳng lẽ là vị quận chúa kia?
Tôn lão nhị lắc đầu một cái, nói:
- Để ta nghĩ lại, hạ nhân nhà ta cũng nói với ta, lĩnh binh họ Trịnh, là giáo úy.

Yến Quốc giáo úy nhiều như chó, lĩnh binh, cơ bản đều là giáo úy.
- Họ Trịnh? Ha ha ha, chẳng phải ở nơi này của chúng ta có một Trịnh giáo úy hay sao?
Một tên con ông cháu cha cười nói với Trịnh Phàm.
- Đúng đấy, hẳn là Trịnh giáo úy tối hôm qua suốt đêm ra khỏi thành, diệt Mai gia kia?
- Ha ha ha, thú vị thú vị.
- Trịnh giáo úy quả nhiên chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân nha.
Mọi người đều trêu chọc lẫn nhau, không ai tin tưởng là Trịnh Phàm làm, mọi người đều sống dưới một mái hiên, không có lý tưởng, người nào không biết ai là ai.
Trịnh Phàm cũng cười cười, không tức giận, trong lòng còn đang suy nghĩ Trấn Bắc quân làm như vậy là muốn làm gì, chuẩn bị phản sao? Hay tiếp tục thị uy?
- Ta nói, Trịnh giáo úy, vị tướng lĩnh Trấn Bắc quân kia là thân thích nhà ngươi?
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói:
- Nhà ta là chạy nạn đến, làm gì có thân thích, cho dù ta biết người ta, người ta cũng không biết ta.
- Ai, Trịnh giáo úy khiêm tốn, khiêm tốn rồi.
- Nói không chắc có khả năng là họ hàng xa đấy?
Lúc này, Tôn lão nhị vỗ đầu một cái, nói rằng:
- Nghĩ tới, hạ nhân nói cho ta biết, giáo úy lĩnh binh Trấn Bắc quân xưng hào là hộ thương giáo úy.
- Hộ thương giáo úy, tại sao cái danh hào này quen tai như vậy?
- Đúng đấy, dường như có nghe vài lần vào cách đây mấy hôm.
- Đúng thế, thật sự quá quen tai.
Đột nhiên, các nhị thế tổ ở đây không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn sang Trịnh Phàm lần nữa.
Trong mắt mang theo khiếp sợ và không dám tin tưởng.
Phải biết, chức quan hộ thương giáo úy này là triều đình muốn suy yếu binh quyền địa phương nên mới tạo ra, còn cực kì mới mẻ, đang nóng đến mức bóc khói.
Mà bản thân Trịnh Phàm, trong lòng sinh ra cảm giác vạn mã bôn đằng, hắn đã có một ít suy đoán.

- Trịnh giáo úy, chức quan của ngươi gọi là gì?
Lão tam Ngô gia sợ hãi hỏi.
Trịnh Phàm rất bình tĩnh đáp:
- Bỉ nhân, trực thuộc Trấn Bắc quân, trú Hổ Đầu thành, hộ thương giáo úy.
- Hí...
Các nhị thế tổ ở nơi này, tất cả đều hít khí lạnh, nhiệt độ trong căn phòng này nhanh chóng hạ thấp vài độ.
Tôn lão nhị dừng tính toán, hắn lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhìn Trịnh Phàm.
Sở dĩ hắn có vẻ mặt kỳ quái như thế, là bởi vì hắn không biết nên dùng biểu hiện thế nào khi đối mặt với Trịnh Phàm,
Rõ ràng mọi người đều là rác rưởi ở chung rất hòa thuận, tại sao trong chúng ta lại sinh ra nhân vật hung ác như thế?
Nhưng hắn vẫn mang theo lòng hiếu kỳ rất lớn, dò hỏi:
- Trịnh đại ca, xin hỏi, Trấn Bắc quân các ngươi làm ra động tác này, là ý gì?
Tuy thân là con ông cháu cha, nhưng bọn họ vẫn theo bản năng tìm hiểu tình báo vì gia tộc, mà Trấn Bắc quân là thế lực bá chủ kinh khủng nhất tại Bắc Phong quận, hướng đi và ý định của bọn họ, không thể nghi ngờ chính là trọng điểm quan tâm của tất cả ổ bảo và gia tộc tại Bắc Phong quận!
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, thời khắc này, hắn đương nhiên không thể nói: “Ta cũng không biết mấy con hàng mới ra ngoài vào hôm qua định làm cái gì!”
Sắc mặt Trịnh Phàm trầm xuống, khí chất bản thân cũng từ người hiền lành biến thành âm trầm khó dò, nói:
- A, Trấn Bắc Hầu phủ ta hành sự, không cần giải thích với người khác!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.