Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 6: Ta Mù A






Lời A Minh nói, khiến nội tâm Trịnh Phàm yên tĩnh lại.
Hắn là người từng trải qua sự dằn vặt của “Bệnh nan y”, lại si mê với việc sáng tác những tác phẩm khủng bố vặn vẹo, có thể nói là tinh thần thất thường.
Thế giới xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, lại bởi một câu “Ngươi không vứt bỏ chúng ta, chúng ta cũng không vứ bỏ người” mà trở nên không còn đáng kể nữa.
Trịnh Phàm ngồi góc tiền thính, nghe Tiết Tam kể những câu chuyện ngắn trên sân khấu cùng với tiếng khách nhân bên dưới cười to.
Trên tầng hai, mấy cô nương chào hỏi khách khứa, điều kiện Hổ Đầu thành không có gì đặc biệt, nhu cầu bình thường, dịch vụ cũng bình thường, nhưng Phong Tứ Nương biết làm thế nào để dùng cái có hạn, thu được giá trị càng to lớn hơn.
Từng vị khách cười hả hả đi tới, không bao lâu lại có chút ngượng ngùng đi ra, tốc độ như thịt lợn chạy trên dây truyền sản xuất.
“Đùng!”
Đóng đấu kiểm dịch một cái một cái, lại đổi sang miếng tiếp theo.
Mặt khác, rượu của A Minh cũng rất ngon.
Uống vào quên ưu sầu, bỏ hoảng loạn, rời hiện thực, tách khỏi quá khứ…
Trịnh Phàm, say rồi…
Khi hắn tỉnh lại, trời đã sáng.
Trịnh Phàm từ trên giường ngồi dậy, Lan nha đầu nghe động liền đẩy cửa ra, bưng chậu nước cùng bàn chải đánh răng tới.
Đương nhiên là không có kem đánh răng, mà bàn chải cũng cực thô ráp, nhưng có mà dùng đã là rất tốt rồi, vẩy lên chút muối, cọ cọ hàm răm, lại rửa mặt, sau đó, Trịnh Phàm lần nữa tới tiền thính.
Buổi sáng không có hoạt động kinh doanh, ngoại trừ đám người làm quét tước, phần lớn những người còn lại đều lười biếng nằm ngồi khắp nơi.

Bữa sáng là mì vằn thắng, hương vị không tệ.
Sau khi ăn xong, Trịnh Phàm liền ra trước cửa khách sạn.
Đừng cười, từ khi tỉnh lại tới nay đã hơn một ngày, đây là lần đầu hắn rời khỏi cửa, tuy chỉ bước ra một bước nhỏ, nhưng cảm giác bất an mới bị hương rượu đè xuống hôm qua, nay đã lần nữa nhảy lên.
Trên đường có không ít người, cũng bởi đây là thành thị biên cảnh, cho nên thành phần giao tạp, thậm chí Trịnh Phàm còn nhìn thấy mấy kẻ có quần áo khá tương tự với hắn, hẳn là tín đồ Bái Hỏa giáo.
“Keng!”
Trước cửa khách sạn, bày một sạp đoán mệnh, người mù Bắc gõ lục lạc, đồng thời hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Chủ thượng, chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng.
Trịnh Phàm ngồi xuống trước bậc thang.
Người mù Bắc cũng không có ý định đứng dậy nhường ghế cho Trịnh Phàm, tiếp tục an ổn ngồi đó.
Ánh mặt trời ôn hòa ấm áp chiếu lên người, trên mặt lộ thần sắc hưởng thụ.
Thực sự khó thể tưởng tượng được, một ma đầu giết người làm vui, lại có thần sắc ôn hòa như thế.
Trịnh Phàm mím mím môi, hắn có chút muốn hút thuốc.
- Có thuốc lào.
Người mù Bắc đột nhiên mở miệng.
- Ngươi có thể nhìn thấy nội tâm của ta?
- Không, chẳng qua chỉ cảm thấy, lúc này chủ thượng hẳn đang nghĩ muốn một điếu thuốc.
- Thuốc lào thì thôi, ta cũng không quen.
- Chút nữa ta sẽ nói với Tứ Nương, để nàng thử tìm người làm thuốc lá.
- Nơi này, có thể mua được thuốc lá?
Người mù Bắc dừng một chutý, tự như biết suy nghĩ của Trịnh Phàm, mở miệng giới thiệu:
- Tòa thành chúng ta đang ở, gọi là Hổ Đầu thành, tiếp giáp hoang mạc, nhân khẩu chỉ chừng hai ba vạn người, nhưng bởi nơi này là vị trí giao tiếp với Man tộc, cho nên có rất nhiều thương đội đi lấy đây làm điểm trung chuyển, khách của khách sạn của chúng ta, cũng phần lớn là tới từ các thương đội.
Trịnh Phàm gật gù.
Trước đó A Minh đã nói, bởi vì hắn không tỉnh lại, cho nên bọn họ cũng không có hứng thú thăm dò thế giới này.
Người hơi chút hiểu về thế giới này cũng chỉ có người mù Bắc vẫn luôn ngồi ở cửa khách sạn.
- Tòa thành này, thuộc về ai?
Trịnh Phàm tiếp tục hỏi.
Người mù Bắc gõ nhẹ tay lên mặt bàn, nói:
- Hổ Đầu thành, thuộc về phạm vi Yến quốc.
- Yến quốc?

- Có điều, hẳn không phải triều đại trong lịch sử thế giới kia, bởi phía nam Yến quốc này, có một cái Càn quốc, còn có cả những quốc gia khác nữa, chỉ có điều, thương đội của bọn hắn đi qua đây không nhiều, phần lớn vẫn là thương đội của Yến quốc và Càn quốc là chính.
Đầu bên kia hoang mạc, là bộ lạc Man tộc, cung phụng một vương đình, nhưng kỳ thực là tự theo ý mình, chủ thượng có thể coi bọn hắn là dân tộc thảo nguyên cổ đại trong thế giới trước. Trình độ văn minh lạc hậu hơn đồng bằng, chính vì vậy bọn hắn cần tiến hành các giao dịch, mua bán vật tư cần thiết.
- Nói cách khác, vị trí hiện tại của chúng ta, là trên đường biên giới?
- Hừm, gần như vậy.
- Như vậy, thế giới này, là một thế giới bình thường sao?
- Thế giới bình thường?
Hiển nhiên, Bắc tạm thời không hiểu ý Trịnh Phàm đang nói.
- Ý ta là, người ở đây, đều là người bình thường sao, không có ma pháp, đấu khí, tu sĩ…
Nếu như vậy, dù bảy tên Ma vương dưới tay hắn đều sẽ không thể khôi phục được thực lực chân chính, chí ít muốn sinh sống cũng không vấn đề gì.
Người mù Bắc gật gù, nói:
- Là thế giới bình thường, trong nửa năm qua, ta chưa từng gặp người nào đặc biệt.
- Vậy thì tốt.
Nếu mọi người cùng có một vạch xuất phát, chí ít hắn có thể cảm thấy an toàn.
Nhưng đúng lúc này, tiếng vó ngựa đột nhiên dồn dập truyền tới, một đội kỵ sĩ thúc ngựa vọt tới.
Hổ Đầu thành này tuy nhỏ, nhưng người dám phi ngựa trong thành, hiển nhiên phải có chỗ dựa lớn.
Chờ đám kỵ binh chỉ còn cách một đoạn, Trịnh Phàm nhìn thấy đám kỵ binh mặc giáp trụ thống nhất, trên lưng treo cờ hiệu, hẳn là một đội kỵ binh, kỵ binh của quan phương, hoặc có thể nói là, kỵ binh của Yến quốc.
- Tránh ra, tránh ra!
- Tránh ra, tránh ra!
Đám kỵ binh đi trước mở đường, cầm roi da vung vẩy, người vật ven đường ngã đổ ngả nghiêng, còn có hai ngươi qua đường vì né tránh mà đụng tới chỗ người mù Bắc bày sạp.
Cũng may Trịnh Phàm đã đỡ người mù Bắc, cho nên mới không bị đẩy ngã cùng sạp bói.
Đúng lúc này, từ một đầu phố khác, một đám giáp sĩ xuất hiện, người trước cầm trường mâu, người sau cầm cung tiễn.
Đám kỵ binh không thể không khống chế chiến mã dưới thân ngừng lại, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ phẫn nộ.
- Phóng ngựa trong thành, trọng tội!
Một tên tướng lĩnh trong đám giáp sĩ quát lớn.
Hổ đầu này này tuy nhỏ, nhưng vì là thành trấn nơi biên cảnh, cho nên binh sĩ đóng giữ ở đây đều có tố chất rất khá.
- Làm càn, Chiêu Thảo sứ đại nhân ở đây, có quân tình hỏa tốc cần thông cáo với tướng thủ hộ Hổ Đầu thành, ai dám ngăn cản!
Giáp sĩ cản đường nghe vậy lập tức có chút kinh ngạc, dù là vị đầu lĩnh dẫn đội cũng có chút bất ngờ, thế nhưng cũng không lập tức lui lại.
Vị đầu lĩnh nhắm mắt hô:
- Có bằng chứng gì không?!
Chỉ có điều, ngữ khí đã yếu hơn trước nhiều.

Đám kỵ sĩ lập tức tách ra, một tên mập mạp mặc lam bào, đội mũ quan thúc ngựa tiến lên.
Người này bụng phệ, hẳn là chỉ huy đám kỵ sĩ, tuy rằng mập, nhưng trên người vẫn tản ra một cỗ quan uy không chút che giấu.
Trịnh Phàm hơi há miệng, có chút kinh ngạc.
Cũng không phải bị quan uy của tên mập áp chế, dù sao người hiện đại tuy vẫn có thái độ cung kính nhất định với người làm quan, nhưng không đến nỗi quỳ rạp hô thanh thiên đại lão gia như người cổ đại.
Điều khiến Trịnh Phàm kinh ngạc, đó chính là tọa kỵ dưới thân tên mập này.
Ban đầu, hắn nghĩ nói là ngựa, một con ngựa cường tràng hơn đám tọa kỵ của đám người xung quanh, nhưng chờ hắn thúc ngựa tách hẳn ra, Trịnh Phàm mới nhìn thấy rõ.
Nó không phải ngựa, đầu giống ngựa, nhưng miệng càng lớn hơn, mặt cũng dài hơn, càng xấu hơn, hơn nữa, trên đầu ngựa còn có một cái sừng.
Đồng thời, lúc nhìn thấy tọa kỵ này phát phản xạ ánh sáng, cứ nghĩ là do nó mặc chiến giáp, nhưng khi tới gần, mới phát hiện, trên người tọa kỵ vốn là mọc vảy!
Tên mập đưa tay chỉ tọa kỵ dưới thân, quát với giáp sĩ trước mặt.
- Bằng chứng? Đây chính là bằng chứng của bản sứ! Được chưa?
Đầu lĩnh trong đám giáp sĩ lập tức quỳ xuống hành lễ:
- Tham kiến Chiêu Thảo sứ đại nhân!
Đồng thời, hắn quát lớn đám thủ hạ sau lưng nhường đường.
Trịnh Phàm lại vươn ngón trở tay trái, chọc chọc lên vai người mù Bắc.
- Ngươi nhìn.
Ngươi nhìn xem, đây là thế giới bình thường?
- Cái gì?
Người mù Bắc nghi ngờ hỏi.
- Tư ngươi nhìn đi.
Trịnh Phàm nói.
- Ta mù a.
Trịnh Phàm: “…”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.