Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 49: Về Thành






- Nói thê tử nuôi nhi tử chớ...
Không biết Vương giáo úy này có biết bản thân nói gì không, hay là người ta có nghe được rõ ràng không, nhưng cánh tay ôm lấy chân người mù Bắc đã buông ra.
Chết rồi.
- A Lập!
Đinh Hào trên lưng Phiền Lực nhìn thấy Vương Lập chết, lập tức gào đau đớn.
- Gọi ta làm gì?
Phiền Lực nhún người, xóc Đinh Hào cho ổn định lại.
Đinh Hào: “…”
Tứ Nương ở trước, chỉ thêu trong tay không ngừng bay lượn, tựa như từng đạo ám khí cực nhỏ, thêu hai đóa hồng rực rỡ trên ngực tên thích khách trước mắt, thân thể co quắp, ngã trên đất.
Tứ Nương là một mỹ nhân, thủ pháp giết người, cũng cực mỹ lệ.
Hai tên thích khách từ ngoài muốn lấp chỗ trống, bỗng thấy trong đầu vang lên một âm thanh, trong lúc nhất thời, thân thể lay động.
Cứ vậy mà để lại một lối đi.
Phiền Lực gầm rống, cõng Đinh Hào, chân trái đạp đạp đất, sau đó bắn vọt ra.

Tốc độ nhanh tới mức đám thích khách không kịp phản ứng.
- Triệt!
Người mù Bắc lại truyền âm.
“Phốc!”
A Minh để kiếm trong tay đối phương đâm vào trong ngực, nghe được mệnh lệnh của người mù Bắc, có chút bất mãn, lại bất đắc dĩ làm thủ thế tạm biệt với tên thích khách trước mặt.
Sau đó, thân hình vọt lên, cắt nát cổ đối phương, sau đó xoay người cầm kiếm vọt trở về.
Chính vì như vậy, đối với người mỗi lần đánh xong lại phải thay quần áo mới như A Minh, Tứ Nương chưa từng nói hắn, vì mỗi lần A Minh trở về, đều có thể mang theo rất nhiều binh khí, vừa hay có thể bán đi mua quần áo.
Lương Trình bóp nát cổ một tên thích khách, ném thi thể đối phương ra xa, cũng trực tiếp chạy đi.
Chỉ có hai tên thích khách tương đối gần đuổi tới, nhưng phía sau bọn hắn, thân ảnh Tiết Tam xuất hiện như quỷ mị, hai cây chủy thủ đâm tới hai người.
Cũng không thèm rút chủy thủ, Tiết Tam vừa hạ xuống, lập tức chạy vọt, bước chân tuy ngắn, nhưng tần suất lại cực nhanh.
Xẹt xẹt xẹt, đã đuổi theo đám người mù phía trước.
Đám thích khách còn lại đưa mắt nhìn nhau, muốn đuổi theo, nhưng lại bất đắc dĩ dừng bước.
Bọn hắn phát hiện một sự thực, đám người đột nhiên xuất hiện này, hoàn toàn có thể diệt sạch bọn hắn, thực tế chứng minh, đám đối phương vừa xuất hiện, bọn hắn đã thiệt hại rất nhiều.
Nhưng đối phương lại chạy, như vậy, bọn hắn đuổi theo làm gì?
Trước kia, vốn bọn hắn vẫn hay đuổi giết mục tiêu, nhưng giờ…
Đuổi tới cầu chết sao?

Nhìn thấy Phiền Lực cõng “Lão sư” của mình trở lại, Trịnh Phàm lập tức lên ngựa chạy tới, dự định chơi chạy tiếp sức nhận “Lão sư” từ tay đồng đội xong chạy.
Nhưng Trịnh Phàm còn đang tăng tốc, Phiền Lực đã trực tiếp “Vèo” một cái vọt qua, hơn nữa tốc độ không giảm chút nào.
Trịnh Phàm sửng sốt, lập tức thúc một roi với con ngựa dưới khố.
“Gia!”
Nhưng, mặc cho cho người phóng kiểu gì, vẫn không thể rút ngắn khoảng cách với Phiền Lực.
Tên Phiền Lực này, cước lực còn nhanh hơn cả ngựa!
Trịnh Phàm có chút cảm khái, có chút dở khóc dở cười.
Có điều, rất nhanh, một hồi tiếng vó ngựa đã truyền tới.

Cách một sườn cát, tựa như có một đám kỵ binh chạy tới, có điều, khoảng cách hai bên đã hoàn toàn cách xa.
Rốt cục, một chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt, Hồng Ba Tử cùng xe ngựa đã đợi sẵn.
Người mù không tin Xa bang, cũng không tin phần lớn Tụ Nghĩa bang, nhưng lại tin tên Hồng Ba Tử này.
Trong mắt Trịnh Phàm, vị bang chủ Tụ Nghĩa bang ngày trước này, gần như đã bị người mù tuyển lựa vào mạng lưới.
Phiền Lực dừng xe bên ngựa.
“Ầm!”
Có lẽ vì quán tính quá lớn, Phiền Lực dừng lại, hai chân như bánh xe trượt trên đất, trượt tới bảy, tám mét.
Rốt cục Trịnh Phàm cũng đuổi kịp.
- Chủ thượng, người đây!
Phiền Lực vừa lo lắng vừa đưa Đinh Hào đã ngất trên lưng đặt lên lưng ngựa của Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm: “…”
Trịnh Phàm tung người xuống ngựa, đem Đinh Hào vừa bị Phiền Lực đặt lên lưng ngựa đưa tới bên xe ngựa.
Phiền Lực: “…”
- Chuyện vào thành, đã xắp xếp thỏa đáng rồi chứ?
Trịnh Phàm hỏi.
- Đã xong, chút chuyện nhỏ này Tụ Nghĩa bang ta, ách, Tụ Nghĩa bang của ngài vẫn có năng lực.
Trịnh Phàm gật gù, vỗ vỗ vai Hồng Ba Tử.
Trịnh Phàm có cảm giác, tựa hồ đám Ma vương dưới tay hắn, đều thích động tác này của hắn.
Trước đây, trong phòng làm việc, Tần Tư Dao có nuôi một con Corgi, con Corgi này thường thích chạy tới trước mặt người khác cầu nựng.
Hồng Ba Tử đương nhiên hiểu người trước mắt nhìn như phế này, là Thủ lĩnh của một đám khủng bố.
Cho nên, đối mặt với động tác thân mật này, hắn cảm thấy xương cốt toàn thân như nhũn ra.
- Đi thôi, nhanh đưa người vào thành.
- Được, ngài yên tâm, nhất định không thành vấn đề!
- A Lực, ngươi theo hắn về, nhớ giấu kỹ.
- Vâng, chủ thượng.
A Lực cũng nhảy lên xe ngựa.

Nhìn xe ngựa dần đi xa, Trịnh Phàm xoay người lên ngựa, đi một đoạn ngắn, đã thấy đám người mù chạy tới.
Lúc này đám người đều có chút thở hổn hển, cũng không phải vì tiêu hao lúc chém giết, mà là do chạy vội quá mà thành.
Có điều, đám người cũng không có chút bất mãn gì với chỉ huy của người mù.
Bởi lúc đám người vừa rời đi, một chi kỵ binh đã vừa vặn chạy tới đó, nếu không chuồn sớm, có thể đã bị chi kỵ binh kia ngăn lại.
Quân chính quy khác với sĩ tốt Hổ Đầu thành, thậm chí là đám tử sĩ kia. Đám tử sĩ kia có vẻ như được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng trừ bỏ tên đầu lĩnh có thể tản ra hôi quang, những người còn lại chỉ có thể tính là thân thủ tạm được trong số người thường, đối chiến bình thường, mấy Ma vương ở đây có thể dùng huyết thống cùng các loại thủ đoạn mà chơi chết đối phương.
Nhưng nếu đối mặt với quân chính quy, một lượt cung tiễn bắn tới, lại có chiến mã xung phong, dùng khiên vây kín, coi như mọi người có thể lao ra, cũng sẽ để lại quá nhiều biến số.
Bất kể là chi kỵ binh kia là thuộc phe ám sát, hay thuộc phe Hổ Đầu thành, nhưng, đều không phải là phía bọn hắn.
- Được rồi, về thành thôi.
Trịnh Phàm nói, đám người gật gù.
Ngoài thành xảy ra chuyện ác liệt như vậy, Hổ Đầu thành sẽ lập tức rơi vào trạng thái báo động, Trịnh Phàm để Phiền Lực cùng Hồng Ba Tử đưa người vào thành trước, chính là muốn tạo khoảng cách thời gian, dù sao, trạng thái kia của Đinh Hào, cũng khó mà tránh khỏi kiểm tra nghiêm ngặt.
Đúng như dự đoán, đám người Trịnh Phàm vừa tới cửa thành, đã phát hiện ngoài thành hiện một đám quân lính trông coi, ngay cả quân nỗ trên tường thành cũng được đẩy ra, tựa như đối mặt với công kích của cả Man tộc.
Lúc trước, bọn hắn đã dịch dung, dù đám thích khách hay Hổ Đầu thành còn có người có thể sống về nhận diện, cũng không thể phát hiện được bọn hắn.
Hơn nữa, trên người Trịnh Phàm còn có viên chức.
Tên Thập trưởng đang kiểm tra dưới thành vừa thấy Trịnh Phàm liền chắp tay cười ha ha:
- Yo, không phải là Trịnh giáo úy sao, bái kiến Trịnh giáo úy, các huynh đệ, tới bái kiến tân giáo úy đại nhân.
Thái độ không quá cung kính.
Đám sĩ tốt coi thành cũng lất phất tới, nở nụ cười chắp tay với Trịnh Phàm.
Đều chỉ là chắp tay, không ai thực sự có ý hành lễ.
Điều này khiến Trịnh Phàm lần nữa nhận thức sâu sắc về cái chức giáo úy hư danh của hắn không đáng giá tới mức nào…




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.