Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 47: Động Thủ






- Đúng, tối hôm ấy, ta một đơn thương độc mã tới nhà tên thủ trưởng kia, diệt môn cả nhà hắn! Lập tử a, tối hôm đó, lần đầu ta cảm thấy, bản thân đạt tới Cửu phẩm thực sự rất tốt, chí ít, ta có thể dùng sức của chính ta, đi báo thù! Nhưng ta cũng đồng thời cảm thấy, Cửu phẩm lại chẳng đáng gì, ngay cả vợ con của mình cũng không thể bảo vệ chu toàn!
Vương Lập nghĩ rõ, hóa ra chuyện này lại như vậy.
Hắn còn nhớ mùa hè mấy năm trước, hắn nhận được tin từ Đồ Mãn thành, sau khi đại ca của hắn tới Đồ Mãn thành, lại giết cả nhà thủ trưởng, sau đó chạy khỏi thành.
Nửa năm sau lại nhận được tin, Đinh Hào vào hoang mạc làm cướp.
Hiểu điều này, lòng bàn tay Vương Lập lập tức túa mồ hôi!
- Lập tử, giờ hiểu rồi chứ?
Vương Lập không nói lời nào, hàm răng cắn môi, cắn tới muốn chảy máu.
- Bắc Khang thành, Hổ Đầu thành, Đồ Mãn thành, phụ cận Đồ Mãn thành đều là Trấn Bắc quân tuần tra, bọn hắn không thể động thủ ở đó, cho nên, chỉ có thể động thủ ở địa giới Hổ Đầu thành này, không để ta sống tiến về Đồ Mãn thành. Nếu là trước đây, bọn hắn đương nhiên không sợ, một tên phản nghịch dính đầy máu tươi như ta, một tên Cường đạo vang danh thiên hạ. Nhưng hiện tại, Bệ hạ của chúng ta đã lộ rõ tâm cơ, đã bắt đầu động thủ với Trấn Bắc hầu, sao có khả năng bỏ qua cho Bắc Phong Lưu thị? Mà ta, chính là cái cớ tốt nhất, lý do tốt nhất!
Nói tới đây, Đinh Hào ngẩng đầu nhìn Vương Lập đang cưỡi ngựa phía trước:
- Giờ ném ta lại đây, nhiều nhất là mang tội thả trọng phạm, tác động một chút thì nhiều lắm bị giáng làm lính giữ cửa, không tới mức chết ở đây.
Vương Lập xiết tay, nắm chặt dây cương, sắc mặt đã trắng bệch.

- Còn có một con đường.
Đinh Hào mở miệng nói.
- Con đường…
- Lập tức, giết ta, tuy cũng là trọng tội, sẽ bị biếm chức, nhưng ngươi có thể bám vào Bắc Phong Lưu thị, bọn hắn sẽ cảm kích ngươi, dù Hoàng đế có muốn tước phiên, nhưng ai dám nói là có thể tước được? Coi như trước được, người ta cũng là rết trăm chân, có chết cũng giảy được, nói không chừng, ngươi bước được lên đường tốt, ngày sau cũng có để ngươi được phú quý cả đời.
Vương Lập hít thở thật sâu, hơi thở gấp gáp, ánh mắt lộ vẻ giãy giụa.
- Ca ca ta, không ngại đem mệnh cho ngươi, lót đường cho ngươi, cũng coi như thành toàn duyên phận của chúng ta. Ngươi quyết định nhanh một chút, chớ trì hoãn, nếu không…
“Ầm!”
Không khí vốn yên ắng, lập tức theo một tiếng nổ vang trầm thấp mà kéo theo cát bụi ngập trời!
“Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!”
Từng tiếng âm thành xé gió chói tay truyền tới.
Giáp trụ trên người đám kỵ binh Hổ Đầu thành vòng ngoài như giấy mỏng, trực tiếp bị xuyên thủng, nhất thời ngã xuống cả mảng.
- Bọn hắn đã động thủ, mau giết ta, nếu không, ngay cả ngươi cũng phải chết!
Đinh Hào quát với Vương Lập.

- Uy lực chỗ quân nỗ này thật mạnh a.
Trịnh Phàm nhìn tình cảnh trước mắt, tặc lưỡi nói.
Người mù Bắc nhìn sang Tứ Nương:
- Nhớ mua.
- Đao trong tay đám thích khách kia cũng không phải đao bình thường, đao của đám sĩ tốt Hổ Đầu thành mới va chạm đã lập tức bị chém đoạn.
Người mù Bắc lại trịnh trọng dặn Tứ Nương:
- Nhớ, mua!
- Cái vừa làm cát bụi dấy lên là bùa chú quyển trục sao? Hiệu quả có vẻ thực tốt.
- Nhớ, mua!

Trịnh Phàm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, nhìn về phía tà dương trên đỉnh đầu, phía trước là một mảnh Tu La chiến trường đầy tinh huyết, tà dương chiếu rọi, không khí cực kỳ phối hợp, không khỏi cảm thán:
- Tà dương, đẹp quá a.
- Nhớ, ách…
- Chủ thượng, cái này không mua được, nhưng thuộc hạ có thể bắt một tên họa sĩ tốt nhất thế giới này, để hắn vẽ tà dương đẹp nhất, sau đó treo bức họa kia lên đầu giường cho chủ thượng, mỗi ngày rời giường, chủ thượng đều có thể thưởng thức ánh tà dương. Mặc dù là giả, nhưng cũng là khẩn thiết kính ý của thuộc hạ với chủ thượng, xin chủ thượng yên tâm, chờ ngày sau chúng ta hoàn toàn khôi phục, nhất định đem hạo nhật trên bầu trời này hái xuống kính chủ thượng thưởng thức!
Phiền Lực bỗng mở miệng nói:
- Tại sao không trực tiếp trói tên họa sĩ kia trước đấu giường, như vậy mỗi ngày chủ thượng có thể trực tiếp…
Người mù Bắc: “…”
Trịnh Phàm: “…”
Tựa như bất luận là vấn đề gì, chỉ cần thêm một câu nói của Phiền Lực, lập tức sẽ khiến mùi vị trở nên kỳ lạ.
- Giết tới rồi.
Lương Trình nhắc nhở, đánh vỡ bầu không khí lúng túng của mọi người.
Đám người Trịnh Phàm ở ngoài nhìn vào cũng không biết thân phận thực sự của đám thích khách này, có điều có thể thấy rõ, vô luận là trang bị hay năng lực tác chiến, đám thích khách này đều vượt xa sĩ tốt Hổ Đầu thành.
Nếu không, chỉ với hai mươi tên thích khách, chỉ cần bắn xong một lượt cung tiễn, đã trực tiếp bị đập nát.
- Là tử sĩ của Bắc Phong Lưu thị.
Đinh Hào không có quá nhiều cảm xúc, từ khi hắn bị Trấn Bắc quân giao lại cho Bắc Khang thành, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Cửu phẩm Võ phu, ở cơ sở thì có thể được con là người trên người, nhưng đứng trước mặt đại môn phiệt, chỉ là môn con giun hơi lớn chút mà thôi.
Hắn đã biết kết cục của bản thân, chuyện trước mắt, chỉ đang phát triển theo hướng hắn suy đoán mà thôi.
- Vương Lập, giết ta đi, đừng do dự, không phải ngươi nói, trước khi đi ngươi thấy thê tử ngươi đang nghén sao?
Nghe được câu này, ánh mắt Vương Lập khẽ lộ vẻ tàn nhẫn, giơ đao trong tay.
“Phốc!”
Một tên thích khách mới nhảy lên xe tù, liền bị một đao chém gục.
Vương Lập rút đoa, cười với Đinh Hào, thúc ngựa xoay người, xông về phía thủ hạ đang ác chiến với thích khách.
Đinh Hào cúi đầu, lẩm bẩm:

- Cần gì phải thế…

- Chủ thượng, chúng ta nên xuất thủ rồi chứ?
Tiết Tam đã có chút không nhịn nổi.
Thân là thích khách, hắn thích nhất là những tình cảnh hỗn loạn như này, lén lút ném đá giấu tay, cắt trộm đầu người, thực sự là lạc thú.
Trịnh Phàm lại mím mím môi, hắn muốn chờ thêm một chút, tốt nhất là tới khi một bên chết sạch, một bên thắng thảm thì lại ra tay, như vậy bọn hắn sẽ phải đối mặt với hệ số nguy hiểm thấp nhất.
Nhưng vấn đề là, hắn phát hiện, đám thích khách kia không tới để cứu người, mà là tới để giết người diệt khẩu, nếu không phải có vị tuần thành giáo úy kia thủ hộ, sợ là lão sư hời của hắn đã quy thiên.
- Không chờ nữa, động thủ đi, Tam Nhi, ngươi cẩn thận một chút, tuy đã dịch dung, nhưng vóc người của ngươi quá đặc biệt.
- Ta hiểu, chủ thượng.
Những người còn lại cũng đã được Tứ Nương hỗ trợ dịch dung, có thể nói, đám người hiện đều đang trong vai người khác, nhưng cũng không thể để Tiết Tam dùng cà kheo đi giết người a?
Người mù Bắc nhận được mệnh lệnh, hơi nhắm mắt lại.
Lập tức, thanh âm người mù Bắc xuất hiện trong đầu mọi người:
- Chủ thượng có lệnh, mọi người vào vị trí!
Tiếp đó, người mù Bắc lại dặn:
- Nhớ, cướp được mục tiêu lập tức rời chiến trường, không được ham chiến!





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.