Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 41: Thứ Đáng Sợ Nhất, Không Khí Bỗng Trở Nên Yên Tĩnh






Lương Trình trực tiếp lắc đầu:
- Ta không thích nước nóng.
Có điều, có vẻ cảm thấy hơi lạnh nhạt, Lương Trình lại nói thêm:
- Đa tạ chủ thượng quan tâm.
Trịnh Phàm nhún vai một cái, có thể vì Lương Trình là Cương thi, cho nên thích lạnh không thích nóng.
Cho nên, Trịnh Phàm cũng không cưỡng cầu, hơn nữa, một tên nam nhân bắt một tên nam nhân khác đi tắm cùng, mẹ nó.
- Tứ Nương ở đâu?
Trịnh Phàm hỏi.
Sau khi “Chỉ điểm” Lương Trình tập võ.
Trịnh Phàm sẽ đều cùng Tứ Nương đi tắm, để nàng xoa bóp.
Không hề có chuyện không thích hợp cho thiếu nhi, chỉ là dùng tinh dầu xoa bóp dãn gân tan máu.
Thực sự, máu tụ trên người quá nhiều, Lương Trình đã rất khắc chế, nhưng vẫn không thể tránh được chuyện này, cho nên, cần Tứ Nương xoa bóp, ngủ mới có thể thoải mái hơn.

Trịnh Phàm vừa về, lại không thấy Tứ Nương đợi như mấy ngày, cho nên mới ra tìm.
- Có thể là ở tiền viện.
Lương Trình nói.
- Được, ta đi tìm một chút.
Trịnh Phàm rời khỏi, mới bước qua dãy hành lang, đã thấy Tứ Nương cùng A Minh sóng vai đi tới.
A Minh cầm một cái bao tải, vừa đi vừa nói gì đó với Tứ Nương.
- Trước đẩy chỗ này ra ngoài, kiếm một phần tiền đã, sau đó sẽ làm hương liệu, cồn, nước hoa… các loại sản phẩm mới.
- Không được, hoặc không làm, hoặc phải làm tốt nhất, Hổ Đầu thành này của chúng ta quá hẻo lánh, không thích hợp để rải hàng, tuy là trời cao hoàng đế xa, nhưng cũng không thể để mặc.
Cho nên, chúng ta hoặc không làm, hoặc phải làm đồ cao cấp, chỉ có như vậy, mới có thể thu được lợi ích tối đa.
- Được được được, vậy sau này thì sao? Thế giới này vừa có đấu khí, vừa có ma pháp, người bản địa ở đây cũng không phải kẻ ngu, bất kể chúng ta làm ra thứ gì, bọn hắn muốn phỏng chế cũng tuyệt không khó.
A Minh vẫn cảm thấy, chậm rãi phát triển, từng bước rải hàng, như vậy mới có thể tối ưu hóa lợi ích.
- Chờ chúng ta mạnh lên, còn cần làm mấy cái này sao?
Phong Tứ Nương lườm A Minh một cái.
A Minh nghe vậy, cười:
- Đúng đúng, gần đây ta nghiên cứu mấy cái này tới mục cả đầu a.
Đúng thế, sau khi thực lực đủ rồi, còn cần làm ăn kiếm tiền sao?
Trực tiếp đi cướp là được rồi!
Lúc này, Tứ Nương mới nhìn thấy Trịnh Phàm từ xa bước lại, lập tức đưa tay che miệng, trừng mắt nhìn A Minh, tức giận:
- Đều do ngươi, hại ta quên xoa bóp cho chủ thượng!
- Được được được, ngươi đi đi, đúng rồi, ngày nào đó phát hiện thực lực lại khôi phục thêm một chút, đừng quên nói với ta đầu tiên.
- Có ý gì? Lần trước không phải ngươi khôi phục trước sao?
A Minh bỗng hâm một người mù Bắc.
Bởi người mù Bắc có thể cả ngày trợn trắng mắt mà không thấy uể oải.
- Chủ thượng, nô gia tới đây, nô gia tới đây…

Tứ Nương nhấc váy, chạy về phía Trịnh Phàm.
A Minh lại đưa tay đặt lên ngực, xa xa hành lễ với Trịnh Phàm.
Chờ Trịnh Phàm cùng Tứ Nương tới đi, A Minh mới tiếp tục nhấc bao đi tiếp.
“Ào ào ào…”
Lương Trình vẫn đang tắm.
A Minh dựa trên lan can, nhìn Lương Trình, hô:
- Ta nói a, Cương thi nhà ngươi còn thẹn thùng cái gì, tắm mà còn phải mặc đồ lót.
Lương Trình không thèm đáp.
Hắn chọn tắm ở đây, là vì trong giếng này có sát khí.
Cổ nhân xây nhà, sẽ phải xem phong thủ, dưới miệng giếng là nơi hội tụ sát khí, chút sát khí này tuy không có tác dụng gì, nhưng có thể khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Cũng như biết rõ hút thuốc có hại, nhưng nhìn thấy hình ảnh đáng sợ trên bao thuốc, đều sẽ hút một điếu cho đỡ sợ.
- Sát khí trên người ngươi có tăng được chút nào chưa?
A Minh hỏi.
Lương Trình nghe vậy, lắc đầu.
- Ta đã thử tự tàn rất nhiều lần, nhưng tốc độ khôi phục vẫn không thay đổi, ta cảm thấy, vấn đề không phải là ở chúng ta.
“Ào ào ào…”
Lương Trình lại múc thêm một thùng nước, thả thùng nước xuống, mới nói:
- Xác thực không phải ở chúng ta, ta đã thử đi hấp thu sát khí, nhưng mỗi lần đều có một giới hạn, vượt quá giới hạn này, sát khí sẽ không thể tăng thêm.
- Chà chà, đúng vậy sao, xem ra chúng ta đều giống nhau, muốn khôi phục bằng cách khổ tu, thực không có khả năng, chí ít, con đường này ít có khả năng thành công, ta cảm thấy, chúng ta nên thử một con đường khác.
- Đường khác?
- Đúng, ví như…
“Bẹp!”
Bao tải trong tay A Minh đột nhiên nứt ra một đường, một miếng xà phòng từ trong bao rơi ra, rơi tới bên miệng giếng, trên đất đều là nước, hơn nữa xà phòng rơi xuống lại có quán tính, trượt một khoảng rất dài.
Trượt tới chân Lương Trình.

Lương Trình: “…”
A Minh: “…”
Thứ đáng sợ nhất, không khí bỗng trở nên yên tĩnh lại.
A Minh đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, tựa như muốn giảm bớt cái không khí đáng chết này, bỏ thêm một câu:
- Ta vừa nghiên cứu, ngươi lấy dùng thử đi.
Lương Trình khom lưng, muốn nhặt lên, nhưng bỗng dừng lại.
Thứ đáng sợ nhất, thực tế phải là bạn đột nhiên quan tâm.
- Quan hệ của các ngươi, thật tốt.
Thanh âm người mù Bắc đột nhiên vang lên.
Lương Trình yên lặng nhặt xà phòng lên, ngẩng đầu nhìn về phía người mù Bắc, bình tĩnh nói:
- Có vấn đề?
Người mù Bắc gật gù, nói:
- Đêm nay tới Lương đình họp.
Nói xong, người mù Bắc nhấc tay, ra hiệu nói:
- Được rồi, ta đã nói xong, các ngươi có thể tiếp tục, ta không thấy gì hết.
Bước bước mấy bước, lại thấy người mù Bắc thở dài cảm khái, có chút vui mừng:
- May mà ta mù.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.