Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 27: Đừng Bán Ta!






Một chiếc xe la từ trong khách sạn kéo ra ngoài, sau la không phải là một thùng xe, mà là một cái xe đẩy tay, trên xe đẩy, phủ kín vải bạt.
Ngày thường, khách sạn đều dùng cái xe này chở thức ăn.
Người mù Bắc cầm một cái roi da, một tay nắm dây cương, vững vàng ngồi trên vị trí “Lái xe”.
Chỉ một chiếc xe nhỏ, nhưng khiến người mù Bắc như ngồi trên “Cadilac”.
Người mù lái xe, A Minh cũng không hề cảm thấy có gì không ổn, hắn thay một bộ quần áo mới, bình tĩnh ngồi bên cạnh người mù.
Xe la không lớn, trừ phi ra sau nằm, nếu không hai người chen chúc ở trước, nhất định phải dính sát lấy nhau.
Mưa còn đang rơi, tuy không lớn, nhưng cũng khiến bụi cát nơi biên ải lắng xuống, không khí ôn dịu khó được.
Con la tập tễnh đi thẳng, lục lạc trên người thi thoảng vang lên.
Người mù Bắc uể oải quất một roi, con la phía trước phối hợp kêu một tiếng, nhưng không thấy gia tốc nửa phần.
Một người một la, ăn ý phối hợp dưới mưa.
- Không chỉ thay đồ mới, còn gội đầu sao?
Người mù Bắc trêu.
- Đáng tiếc không có máy sấy với dầu gội.
- Dầu gội, đã lâu không nhắc tới từ này.

Người mù Bắc ngáp một tiếng, tiếp tục:
- Tứ Nương cũng thực sự cam lòng, bộ quần áo này của ngươi, hẳn không rẻ a?
- Ngươi cũng có.
- Quần áo mới?
- Nhạc khí cho ngươi, ngay ở sau xe.
Người mù Bắc nghe vậy, hai tay không kìm được đưa lên, mười ngón tay linh hoạt:
- Ai, làm khó Tứ Nương rồi, ở thời đại này, tạo ra đàn Dương cầm cũng không dễ.
- Là Đàn Nhị.
Người mù Bắc: “…”
- Nói chuyện chính đi.
A Minh nhắc nhở.
- Trong Hổ Đầu thành, có khoảng bốn môn phái có chút danh tiếng.
Người mù Bắc bắt đầu giới thiệu tình huống bang phái Hổ Đầu thành.
Nhân khẩu thường trú ở Hổ Đầu thành cũng không nhiều, chỉ chừng hai vạn, trong số này, không thiếu người già trẻ nhỏ, cũng bởi vậy, mấy ngày trước mới chưng đinh, khiến cảnh tượng trong Hổ Đầu thành đã tiêu điều hơn nhiều.
Thanh niên trai tráng bị chưng đinh là một nguyên nhân, nhưng chủ yếu vẫn là do có chuyện đột xuất, khiến cho các thương đội đã dừng chân lại ở một trạm dừng trước, mọi người đều đang quan sát.
Mà một khi các thương đội không tới nữa, Hổ Đầu thành này căn bản khó thể náo nhiệt.
Mà cũng vì các thương đội đi đi lại lại, tuy khiến kinh tế phát triển, nhưng cũng khiến nơi này trở nên ngư long hỗn tạp.
Trấn nhỏ bình thường, không thể xuất hiện nhiều tiệm cơm, kỹ viện, sòng bạc, cũng không thể xuất hiện nhiều bang phái như thế. Xét cho cùng, là miếng bánh lớn, người muốn ăn cũng nhiều.
Chuyện thú vị nhất, chính vì môn phiệt Yến quốc san sát, quân chủ không nắm được đại quyền, khiến cho việc quản lý hộ tịch có rất nhiều bấp cập, bách tính trong thành không ít, nhưng chân chính có quốc tịch Yến quốc, lại không tới một nửa, còn đám bang phái này, hiển nhiên cũng không có hộ tịch Hổ Đầu thành.
Đối với việc này, quan viên Hổ Đầu thành vẫn mở một mắt, nhắm một mắt, nếu thực sự kiểm tra hộ tịch, người đầu tiên không đồng ý chính là các môn phiệt kia.
- Liệp Cẩu bang ở thành đông, Tam Thần hội ở thành tây, Tụ Nghĩa bang ở nội thành, cộng thêm Xa bang ở ngoại thành, bốn bang phái này là bốn bang phái khá nhất ở Hổ Đầu thành.
Liệp Cẩu bang chuyên buôn nhân khẩu, thường có các trận tư chiến tàn sát bộ lạc Man tộc, bắt tù binh chuyển qua Liệp Cẩu bang, bán vào trong Yến quốc, mà quý tộc Man tộc có hứng thú với nữ tử Yến quốc, Càn quốc, Tấn quốc… cũng thông qua Liệp Cẩu bang có thể lấy được.
Tam Thần hội lại là một tổ chức thần côn, cung phụ Thổ thần Yến quốc, Man thần Man tộc cùng với thần chỉ nào đó ở phương tây, mua chuộc tín đồ thu nhận hương hỏa, cũng bồi dưỡng mọt nhóm tay chân.
Tụ Nghĩa bang chuyên thu phí bảo hộ, không chỉ tự mở kỹ viện, sòng bài cùng tửu lâu, mà các khách sạn, trong đó có cả chúng ta, hàng tháng vẫn phải nộp cho bọn hắn một khoản tiền không nhỏ.
Xa bang, có chút tương tự với Tào bang trong nội địa, lấy dịch vụ vận chuyển làm chính, mã phu quanh khu vực Hổ Đầu thành, đều phải rút một khoản tiền công cho Xa bang, nếu không tuyệt không thể kiếm cơm trong khu vực này.
- Giờ chúng ta ở thành đông, cho nên, mục tiêu đầu tiêu là Liệp Cẩu bang?
- Làm việc, vốn theo lẽ thường thì phải nắm quả hồng mềm trước, nhưng với chúng ta mà nói, a, nói chính xác, là với ngươi mà nói, nhịn nửa năm trời, dù thế nào, cũng phải chọn một đối tượng mà xử lý không cần lo nỗi lo về sau để phát tiết chút chứ.

Trên đời này, không có mấy chuyện cảm thấy tội lỗi hơn giết bọn buôn người a.
- Cảm giác tội lỗi? Trước kia ngươi sẽ không lo vấn đề đó, không, là chúng ta đều không lo lắng vấn đề đó.
- Nhưng giờ chúng ta có chủ thượng, chúng ta phải học cách quan tâm tới tâm tình của chủ thượng, giờ chủ thượng còn chưa hoàn toàn hắc hóa, hơn nữa, chủ thượng vẫn đang trưởn thành, không dám cam đoan chủ thượng sẽ triệt để hắc hóa, nhưng hiện tại có thể thấy, phong cách làm việc của chúng ta, nên thay đổi theo hướng mà chủ thượng thích.
A Minh không nói.
- Sao?
Người mù Bắc mỉm cười hỏi.
A Minh lắc đầu một cái.
Người mù Bắc nở nụ cười, trấn an:
- Hôm nay là ngày hợp để giết người, nửa năm kìm nén, lần đầu phóng thích lại gặp ngày mưa, vui vẻ lên đi.
Người mù Bắc kéo dây cương, xe la thuận thế dừng bước.
Trước mặt là một cái ngõ hẻm, trong có hai cái tiểu viện, chính là vị trí của Liệp Cẩu bang.
- Đúng rồi, thiếu chút thì quên, lần này vì vừa phát sinh chiến trận, thương lộ chịu ảnh hưởng, cho nên trong tiểu viện kia, không ít con tin chưa được chuyển đi.
- Ta biết chừng mực.
- Chà chà, là ta dông dài.
A Minh nhảy xuống xe, không vội đi vào, lại quây đầu:
- Được chứ?
Người mù Bắc gật gù:
- Ba bang phái còn lại, ta có nắm chắc. Đây là mục tiêu đầu tiên, ngươi cứ chơi vui vẻ là được.
- Được.
A Minh bắc đầu bước vào trong.
Tiếp đó, từng thanh âm du dương thê lương truyền tới.
A Minh lại dừng bước:
- Khúc này có chút quen tai.
Trên xe la, người mù Bắc đang lấy Đàn nhị từ dưới bạt lên:
- Nhị Tuyền Ánh Nguyệt.
A Minh nhún vai:
- Có phải là ý không may mắn?

- Không phải gảy cho ngươi, là cho bọn hắn.
A Minh nghĩ một chút:
- Cũng đúng.
Tiếng đàn réo rắt trong mưa, lộ ra hương vị thảm thiết, ủng da dưới chân A Minh đạp lên vũng nước, thỉnh thoảng bắn lên bọt nước dày đặc.
Lúc tới cửa tiểu viện, A Minh đột nhiên cảm thấy câu người mù nói, hôm nay thích hợp giết người, quả có chút đạo ký.
Nhưng đáng tiếc, hắn giết người, không dùng kiếm.
Có điều, sao không thử một chút a?
Cửa tiểu viện, có hai tên hộ viện đang dứng, đều đang co quắp trong góc, dù A Minh tới cửa, hai người cũng lười động.
Thậm chí, bọn hắn còn mở giọng trêu đùa:
- Y phục đẹp đó.
- Hẳn là tạp kỹ trong đội buôn Tây Vực, năm ngoái ta đã thấy qua, người chơi ảo thuật trong đó mặc như thế.
A Minh nghe vậy, nở nụ cười.
Hắn không vội động thủ, bởi hắn cho rằng, bản thân cần ấp ủ chút tâm tình.
Cũng như trước bữa chính, cần phải bày biện bàn ăn, sau đó mới ăn.
- Đừng, đừng bán ta, đừng bán ta, đừng!!!
Một tiếng kêu thảm từ phía sau truyền tới.
A Minh quay đầu nhìn lại, thấy một tên nam tử trung niên mặc đồ rách rưởi kéo một cô gái chừng mười hai mười ba tuổi tới.
Y phục của cô gái cũng rất cũ nát, ngồi bám sát mặt đất, nhưng sức lực của một nam tử trung niên trưởng thành, không phải một cô gái hơn mười tuổi như nàng có thể chống lại, nam tử trung niên mạnh mẽ kéo lên, bước tới bên này, cô gái nhỏ không ngừng lăn lội trong vũng nước lầy lội.
Hai tên hộ viện nhìn thấy cảnh này, lập tức biết là khách tới cửa, lúc này mới lười biếng đứng lên.
- Đừng bán ta, đừng bán ta!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.