Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 101: Ta Mời Ngươi Uống Trà!






Tứ Nương không ở bên, hẳn là khi hắn hôn mê đã có biến cố gì đó, khiến Tứ Nương không thể ở bên chăm sóc, cũng đúng, thuật dịch dung của nàng trong giai đoạn hiện tại, có thể lừa không ít người, nhưng không gạt được cao thủ trong Trấn Bắc phủ này.
Cho nên, lúc này, chỉ có một mình hắn đối mặt với mọi việc.
Giờ dập đầu, nhận sư phụ, Trịnh Phàm cảm thấy cũng không thiệt.
Nếu như người mù hoặc A Minh ở đây mà nói, đoán chừng sẽ đồng thời dùng tay đè đầu hắn xuống a.
Dù sao, mặt mũi của chủ thượng vốn không quan trọng, trời mới biết, chẳng may chủ thượng bị chém, bọn hắn có bị xóa bỏ hay không?
- A, ngươi xem xem, ngươi xem xem, thất thúc, tư thế trèo lên cành cao của tiểu tử này đủ thuần thục a.
Thất thúc chỉ cười hàm súc.
- Muốn làm đồ đệ của thất thúc, có thể. Nhưng có một chuyện, ta cảm thấy cần phải nói cho rỗ, chuyện Mai gia ổ mấy ngày trước, là người làm?
- Phải!
Trịnh Phàm vô sỉ thừa nhận.
- Còn dùng cờ hiệu Trấn Bắc hầu phủ?
- Phải!
- Vì sao?
- Vì thuộc hạ muốn phát triển thế lực, muốn chiêu binh mãi mã, muốn địa bàn, muốn quyền lực, muốn vinh hoa phú quý, muốn có được càng nhiều vàng bạc, muốn được ngủ với càng nhiều nữ nhân xinh đẹp!

- Thô bỉ!
Lục Hoàng tử bỗng chỉ Trịnh Phàm, quát lớn:
- Tên ngu ngốc này, dám nói lời thô bỉ trước mặt tỷ tỷ ta.
Lục Hoàng tử nhìn thì như đang quát Trịnh Phàm, nhưng thực tế là đang thay hắn giải vây.
Thượng vị giả không sợ người tham tài, chỉ sợ ngươi thanh liêm mua danh chuộc tiếng!
- Ngươi rất thành thực, ta muốn hỏi ngươi, lúc trước nói ngươi tới Lý gia ta làm gia đinh, sao ngươi từ chối?
- Vì thuộc hạ muốn áo gấm về nhà, muốn làm quan lão gia, muốn kiếm bạc.
- Câu trả lời không tệ, kín không lỗ hổng.
Quận chúa đứng đậy, đi tới trước mặt Trịnh Phàm, cúi người xuống.
Trịnh Phàm cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, thời khắc này, bốn mắt nhìn nhau, rất gần.
- Trực giác nói cho ta biết, ngươi không đơn giản như vậy, lần trước lập công, có thể nói là may mắn, lần này cứu Hoàng tử, ta không thấy đơn thuần là may mắn như vậy.
- Là thuộc hạ thông đồng với Tả Cốc Lễ Vương, Tả Cốc Lễ Vương đáp ứng diễn với ta một hồi, cho ta một công lao.
- Ha ha ha…
Quận chúa ngồi thẳng lên, che miệng nở nụ cười.
Thất thúc cũng nở nụ cười.
Lục Hoàng tử cũng nở nụ cười.
Hiển nhiên, bọn hắn cho rằng, đây là chuyện cười lớn.
Trịnh Phàm cũng nở nụ cười, chỉ là hắn đang cười trong lòng.
Xem ra, có lúc nói thực, người ta lại không tin.
- Thất thúc, người này, không đơn giải.
Quận chúa nhắc nhở.
Thất thúc gật đầu:
- Ta biết!
Quận chúa nhìn sang Lục Hoàng tử:
- Ta nghe nói, mấy năm nay trong kinh bị nhiễm không khí của Càn Tấn, nam phong quý tộc ngày càng nhiều, Tiểu Lục tử, ngươi thì sao?
- Ta chỉ là tiểu Vương gia nhà tản, nhiệm vụ đời này, cũng như heo giống, chính là khai chi tán diệp cho Cơ gia ta. Nếu nhiệm vụ này còn không làm được, phụ vương ắt không tha cho ta.
- Vậy thực đáng tiếc, Tiểu Lục tử, ngươi xem Trịnh giáo úy này, vận thế vượng, lại là kỳ tài luyện võ, ngươi có thể thu vào phòng, đảm bảo vượng phu.

- Tỷ tỷ nói giỡn, chuyện này tuyệt không được.
Lúc này, một đầu Thanh tước từ cửa sổ bay vào, đậu trên vai quận chúa, thì thầm với quận chúa.
- Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?
Quận chúa gật gù:
- Người của Vương đình Man tộc tới, muốn đón thi thể Tả Cốc Lễ Vương.
- A, là tới nhặt xác, tỷ tỷ định xử lý thế nào?
- Không phơi xác hắn bảy ngày bảy đêm, người ngoài còn tưởng Trấn Bắc hầu phủ ta dễ bắt nạt.
Quận chúa vừa nói, ánh mắt vừa nhìn Lục Hoàng tử.
- Nhưng, nếu Vương đình Man tộc không chịu bỏ qua thì sao? Dù sao hắn cũng là Tả Cốc Lễ Vương.
- Tiểu Lục tử.
- Đệ đệ ở đây.
- Nói thế nào a, nếu không phải trước khi phụ thân đi kinh thành đã chào hỏi với thất đại tổng binh, khiến ta không thể điều đồng nhiều Trấn Bắc quân hơn, nếu không, ngươi cho rằng chỉ vẻn vẹn là diệt một cái Sa Thác bộ lạc sao? Nếu trước khi đi, phụ thân đem quân quyền giao cho ta, đoán chừng hôm nay ta đã dẫn quân tới sát Vương đình Man tộc kia, còn chờ bọn hắn hôm nay tới đòi một câu trả lời?
- Đúng vậy, tỷ tỷ uy vũ, cân quắc không kém đấng mày râu, đệ đệ mặc cảm không bằng.
Kỳ thực, câu nói này còn có một ý cảnh cáo.
Nếu không phải phụ thân hạ lệnh khắc chế, nữ nhân này đã dẫn ba mươi vạn quân, có thể đánh tới Vương đình Man tộc.
Cũng có thể xuôi nam đánh tới đô thành Đại Yến!
- Được rồi, hôm nay là ngày mừng thọ mẫu thân ta, cũng không muốn để bà phải mệt, ta đi ứng phó đám sứ giả, Tiểu Lục tử, ngươi với ân nhân cứu mạng của ngươi nói chuyện đi.
Nói xong, quận chúa lại nhìn sang Trịnh Phàm.
- Chờ ngươi dưỡng thương tốt, ngươi có thể tìm thất thúc, còn thất thúc có nhận ngươi làm đệ tử hay không, vậy phải xem tạo hóa của ngươi thế nào.
Nói xong, quận chúa bước ra khỏi cửa, thất thúc lập tức đi theo, cũng không nhìn quan Trịnh Phàm thêm một cái.

- Hô… cuối cùng cũng đi.
Lục Hoàng tử ngồi xuống ghế dựa, tự châm trà cho bản thân.
Trịnh Phàm cũng từ từ đứng dậy, một tay bưng vết thương trên bụng.
- Ta rất tò mò, vì sao ngươi cứu ta?
- Bởi từ nhỏ, mẫu thân ta đã muốn ta cống hiến cho Yến hoàng, vì Yến quốc mà tinh trung…
- Dừng dừng, ta muốn nghe lời nói thật.

- Bởi vì ngươi là Hoàng tử, nếu không sao ta không đi ngăn đao cho đám hộ vệ Vương phủ kia?
- Ha… chà chà, thực như thế sao?
- Đây là yêu cầu của điện hạ.
- Được, ta thích người thành thực như ngươi, nói chuyện với người như thế, mới có thể thắng thắn, vui vẻ. Như vậy đi, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, giờ chúng ta dùng tuổi để xưng hô, ngươi thấy thế nào? Nếu không, có nói cũng không phải nói lời thật lòng.
Lời này, có vẻ quen quen a?
- Tuyệt đối đừng giữ lại, cứ nói như vừa rồi vậy, thực…
- Đệ đệ tốt của ta a.
Lục Hoàng tử: “…”
- Đệ đệ tốt, ca ca ta…
- Được rồi được rồi, dừng lại, ta thu lại lời vừa rồi, ta thực sự không chịu được.
- Vâng, điện hạ.
- Vừa rồi ta có thể xem như đã nhìn ra, ngươi là người có dã tâm, đáng tiếc, nếu là đại ca hoặc nhị ca ta ở đây, ngươi cứu bọn họ, nói không chừng có thể thăng chức rất nhanh. Đáng tiếc, người ngươi cứu lại chỉ là một tên Vương gia nhàn tản, địa phương duy nhất trong phạm vi quản hạt của ta là Thượng Lâm uyển, nếu ngươi muốn ta giúp người thăng quan, chỉ có thể để ngươi đi Thượng Lâm uyển nuôi chó, chăn ngựa. Cẩu quan, cùng Bật Mã Ôn, có vẻ đều không được êm tai, nên ta cũng không đề cửu.
- Kỳ thực, thuộc hạ cũng nhìn ra, điện hạ, không phải vật trong ao.
Nghe được câu này, sắc mặt Lục Hoàng tử bỗng nghiêm lại:
- Ngươi nhìn lầm, chí hướng lớn nhất đời này, là bình an làm Vương gia nhàn hạ một đời.
- Người cuối cùng giành được bảo tọa, khi làm Hoàng tử đều thường nói như vậy.
- Ồ?
Lục Hoàng tử ngạc nhiên nghi ngờ ồ một tiếng, không nhịn được đưa tay chỉ Trịnh Phàm:
- Chà chà, lời này nói rất khác, nên thưởng.
Tiếp đó, Lục Hoàng tử đem chén trà của bản thân vừa pha cho Trịnh Phàm:
- Ta mời ngươi uống trà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.