Ma Hậu Chi Vương

Chương 1: Chuyện xưa




5 vạn năm trước
Trong một cung điện rộng lớn đẹp đẽ, có một bé gái xinh đẹp đang chăm chú ngắm hoa lúc đó ánh sáng chiếu vào trong cô rất xinh đẹp, cô nhìn cành hoa mà suy nghĩ rất chăm chú. Bông hoa màu đỏ rực đầy kiêu sa nhưng tiếc là trên cành chỉ có hoa mà lại không có lá. Cô bé thắc mắc và đắm chìm trong suy nghĩ.
Lúc đó có một người phụ nữ vận hoàng bào đầy quý phái và xinh đẹp đến gần và nhìn cô bé đăm chiêu suy nghĩ. nàng ấu yếm ôm cô bé vào lòng và hỏi:“ Tuyên Nhi đang suy nghĩ gì thế? Nói cho mẫu hậu nghe một chút nào”
Cô bé thấy mẹ liền vui mừng vội ôm cổ mẹ rồi cười ngây thơ hỏi:“ mẫu hậu đây là loại hoa gì? tại sao cây có lá lại không có hoa và cây có hoa lại không có là chứ?”
Người phụ nữ dịu dàng nói:“Đây là một loài hoa đầy xinh đẹp và kiêu sa chỉ tiếc nó chứa đậm một mối tình đầy bi ai” nàng nói xong rồi khẽ thở dài, hoa này đối với nàng có ý nghĩ rất đặc biệt không biết là nên vui hay nên buồn. rồi nàng quay sang bất giác hỏi con gái:“con có muốn nghe câu chuyện tình của loài hoa này không”
Hiếm khi được mẫu hậu kể chuyện nên cô bé vui sướng gật đầu. nàng nhẹ nhàng xoa đầu con gái rồi kể:“ Trên thiên giới lúc bấy giờ cấm chuyện yêu đương nhưng chẳng mai là 2 vị tiên tử đã phải lòng nhau và họ yêu nhau sâu đậm nên liền bất chấp luật trời lén gặp nhau 1 lần nhưng không may thiên đế biết chuyện rất tức giận, ngài trừng phạt bọn họ bằng cách biến họ thành 1 loài hoa ở chung trên một thân cây nhưng bất hạnh là hoa và là đời đời sẽ không được gặp nhau, sau 1000 năm hoa nở thì lá tàn và luân phiên thay đổi vậy“. Chuyện tình này cũng bi ai như của nàng và ma tôn tuy về chung một nhà nhưng lúc nào cũng phải chịu sự ghẻ lạnh của hắn.
Hóa ra nàng chính là ma hậu duy nhất của ma tôn Tu La Triết Văn và cũng là trưởng công chúa của quỷ tộc sống trong tình thương đầy ấm áp của quỷ vương và quỷ hậu nên tính cách của nàng rất kiêu ngạo, ương ngạnh thường không xem ai ra gì nhưng lại yêu say đắm ma tôn nàng là Lĩnh Liên Nhi.
nàng và hắn kết hôn với nhau cũng được mấy vạn năm rồi nhưng hắn và nàng thành thân là do liên hôn giữa 2 tộc để gắn kết mối quan hệ thân giao. Lúc đó hắn rất anh tuấn, lạnh lùng mang theo sự ngạo nghễ vương dã, nàng nhìn thấy đã rung động nên đã xin phụ vương đi bàn với ma tôn tiền nhiệm về mối hôn sự này. Lúc còn trẻ nàng ngây thơ tin rằng sẽ hạnh phúc bên người mình yêu, nhưng không ngờ được rằng người hắn yêu không phải nàng mà người mà hắn yêu lại là con của 1 tì thiếp của cha nàng có thân phận thấp kém chứ không phải là công chúa cành vàng lá ngọc như nàng, lúc đó nàng còn trẻ người non dạ nên nông nổi cảm thấy ô nhục khi thua 1 thứ xuất nên quyết tâm giành lấy, nàng coi đó như một canh bạc mà đặt cược vào. Cuối cùng nàng giành thắng lợi hắn thành thân với nàng nhưng nàng vẫn thấy cô đơn, đêm tân hôn hắn không qua tân phòng chỉ có một mình nàng đơn cô một mình độc chiếm trong tân phòng lộng lẫy, nghe nô tài kể lại đêm đó hắn lại qua đêm tại phòng của Lĩnh Ngọc người hắn yêu, nàng rất tức giận vì lòng tự tôn bị chà đạp nhưng vẫn nhẫn nhịn, càng quá đáng hơn lúc nào hắn cũng miệt thị bà bằng những lời cay độc nói nàng ích kỉ chia rẽ hắn và tiện nhân kia nàng vẫn nhịn, lúc hắn đăng cơ làm ma tôn đời kế tiếp sắc phong bà làm hậu nhưng đại lễ sắc phong hắn không đến chủ trì mà lại đến thăm tiện nhân kia chỉ bị cảm mạo nhẹ bà lại nhịn tiếp, sắc phong hậu chưa bao lâu hắn liền sắc phong ả ta làm Ngọc phi mà không chờ đến ngày tuyển tú, không phải đang muốn sĩ nhục nàng sao nhưng nàng vẫn nhịn. Lúc mang thai Tuyên nhi thì ả tiên nhân kia cũng có mang nhưng cùng là mang tại sao hắn lại thiên vị ả ta đêm nào cũng qua đêm tại cung của ả số lần đến cung của nàng có thể đếm trên đầu ngón tay. nàng đau lòng nhớ lại cũng chỉ có thể buồn bã thở dài.
thấy trời bắt đầu nắng gắt nàng nói với con gái:“ Tuyên Nhi trời nắng! vào thôi kẻo con lại bị cảm” nói xong nàng khoát vai con gái đi vào trong điện. Chưa được một khắc thì cung nữ vào bẩm báo:“khởi bẩm nương nương có Ngọc phi nương nương và Vĩnh Đức công chúa cầu kiến đang chờ ngoài điện.”
Nàng thoáng một tia câm hận nhưng chủ lục cung nên nàng nhanh chống lấy lại tia bình tĩnh, lạnh lùng nên có. Nàng kêu con gái ngồi cạnh mình rồi ra hiệu với cung nữ tuyên Ngọc phi và Vĩnh Đức công chúa vào.
Ngọc phi và Vĩnh Đức công chúa vào điện nhẹ nhàng quỳ xuống thỉnh an”Thần thiếp/Vĩnh Đức thỉnh an nương nương”
Nàng nhấp một ngụm trà rồi nói:“hai người hôm nay đến gặp bản cung là có chuyện gì?
Ngọc phi khẽ mỉm cười rồi nói:“ không có muội chỉ muốn vào để vấn an tỷ tỷ thôi”
Ma hậu cười lạnh thẳng thắn nói:“ Ngọc phi không cần xưng muội muội thân thiết vậy với bản cung, bởi vì bản cung căn bản không có người muội muội như ngươi. Lĩnh Ngọc khi xưa bản cung đối xử với ngươi thế nào? tuy ngươi chỉ 1 thứ xuất thôi nhưng bản cung vẫn xem ngươi như muội muội hảo hảo đối xử tốt với, nhưng ngươi đền đáp bản cung thế nào? dành phu quân với bản cung, chia rẽ bản cung và chàng, hại chàng hiểu lầm bản cung sâu sắc, mấy vạn năm nay hại bản cung phải sống trong sự lạnh lùng của chàng. Chính là ngươi xúi giục chàng nạp phi để chọc tức bản cung, rồi lại giả lương thiện nói với bản cung làm cho bản cung đi tranh cãi với chàng, làm cho bản cung bị chàng quở trách, chúng triều thần chê cười bản cung hẹp hòi đều tại vì con tiện nhân như ngươi.”
Ngọc phi không biết thẹn lại cười mỉa mai nói:“ chỉ tại nương nương ngu ngốc mà thôi tại sao lại trách cứ lên đầu thần thiếp”
Ma hậu tức giận vì sự ngông cuồng tự đại của ngọc phi quát cung nữ:“A Phù, A Dung giữ chặc ả tiện nhân này lại cho bản cung” cung nữ thi hành mệnh lệnh, tuy Ngọc phi biết chút pháp thuật nhưng chỉ là hạng tôm tép sao bằng được với nàng. pháp thuật của nàng củng khiến hắn cũng phải nể tất nhiên thủ hạ do đích thân bà bồi dưỡng đương nhiên không phải hạng tầm thường rồi.
Bị cung nữ giữ chặc hai bên Ngọc phi đương nhiên không thoát được nhưng vẫn không chịu thua mà nói:“ Lĩnh Liên Nhi tốt nhất ngươi thả ta ra, ma tôn mà biết được thì sẽ không tha cho ngươi” Nàng tức giận tát liên tiếp vào mặt ả ta vì khi át ả nàng sử dụng 3 phần công lực nên khuôn mặt ả không lâu sau đã gớm máu nhưng không quên hét:“ Ma tôn cứu thiếp... ma hậu muốn giết thiếp.... a.... a..... đau quá cứu thiếp...”
không biết do ai báo tin cho hắn mà hắn đã tức tốc đá cửa bước vào di chuyển đến nhanh chỗ Ngọc phi đánh trọng thương A Phù, A Dung rồi đẩy mạnh ma hậu ra ẵm Ngọc phi dậy hiên ngang đi ra ngoài bỏ lại một câu nói:“ Lát nữa ta đến sẽ xử lý nàng sau” Ngọc phi ôm cổ ma tôn quay đầu về phía ma hậu nở một nụ cười chiến thắng ánh mắt xảo nguyệt muốn nói tuy ngươi đánh ta nhưng ta không thiệt.
Sau khi hai người đó đi ma hậu té xuống mặt đất ói ra một ngụm máu đỏ. nàng nở một nụ cười chua sót, ma tôn đẩy bà ra sử dụng 5 phần nội lực lúc đó bà không phòng bị nên bị đánh trọng thương. Tuyên Nhi thấy thế vội đỡ mậu hậu thấy máu khóe miệng nàng thì rất đau lòng rồi òa khóc:“ ô...ô...ô ... mẫu hậu có đau không...... sau phụ vương lại đánh mậu hậu như vậy chứ.... Tuyên Nhi ghét phụ vương...”
Nàng khẽ xoa đầu con gái dịu dàng nói:“Mẫu hậu không có đau con đừng lo lắng. Tuyên Nhi phải kiên cường lên cũng phải có lúc mẫu hậu phải đi không thể ở bên con. Nhưng Tuyên Nhi phải hứa với mẫu hậu dù có chuyên gì xảy ra cũng không được khóc hiểu không”
Tuyên nhi gật đầu thấy con gái hiểu chuyện nghe lời nên nàng cũng có chút an ủi. Kêu A Phù, A Dung đi bôi thuốc rồi dẫn Tuyên nhi ra ngoài chơi. Còn nàng thì ngồi trên ghế phượng suy nghĩ xem một lát nữa hắn tới sẽ làm gì nàng nữa nhục mạ nàng, hay đánh nàng. mấy vạn năm nay nàng cũng chịu đủ rồi, nàng cũng biết đau mà nhưng vì con gái nàng nhẫn nhưng cũng có mức độ. hắn chán ghét nàng đến vậy sao..... nàng cười mỉa mai chính mình thì ra mấy vạn năm nay cũng chỉ có một mình nàng ngu ngốc tự mình đa tình thôi. Còn hắn thì lại không biết nàng đã làm nhiều chuyện vì hắn như thế nào.
còn tiếp.....
p/s: vì mình thấy truyện có chút lỗi nên sửa đổi một chút. mong các bạn ủng hộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.