Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 195: Cắn nuốt






Chỉ thấy rằng, Trần Thuận giơ hai tay, đối diện với một sáng một tối kia, nhẹ nhàng mà đập tan hai chưởng cao ngạo, đồng thời cũng vung nắm đấm.
Hắn vậy mà lại tiếp chiêu?
Hắn vậy mà dám tiếp chiêu?
Đám Xích Huyết Lão Quái đều kích động nhìn một màn này.
Bảy đại thần cảnh từng vây đánh Trần Thuận, lúc này, cũng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm phía trước, Trần Thuận có thể một mình đánh bại bảy đại thần cảnh bọn họ, tuy trong đám họ không có thần cảnh đỉnh phong, nhưng trước tình thế bảy người liên thủ, ngay cả thần cảnh đỉnh phong cũng không chắc có thể chống cự.
Nhưng lúc này, Trần Thuận đối đầu với hai đại thần cảnh đỉnh phong, có thể gượng được không?
Mà những người đang có mặt tại đây, duy chỉ có Hạ Hầu Vân và Dung Thanh Từ của Dược các lộ ra ý cười không dễ phát hiện nơi khóe môi.
Thánh chủ Thánh Sơn và điện chủ Hắc Ám Điện Đường, hai tên này sắp bị hành hạ dưới tay Trần Thuận rồi.
“Tiểu tử, ngông cuồng thì phải trả giá.”
Thánh chủ Thánh Sơn, thấy lúc này Trần Thuận vậy mà còn dám ăn nói ngông cuồng, đúng là không biết hắn lấy đâu ra tự tin như vậy.
Sức lực trên tay tăng thêm ba phần.
Uy lực của nắm đấm càng mạnh hơn.
Điện chủ Hắc Ám Điện Đường tuy không nói gì, nhưng sát ý trong mắt đã đậm hơn, uy lực của nắm đấm cũng mạnh hơn.
Một giây sau.
Bùm!
Bốn chưởng đập vào nhau!
Hai chưởng của Thánh chủ Thánh Sơn và điện chủ Hắc Ám Điện Đường hung hăng va đập với chưởng của Trần Thuận.

Trong nháy mắt,
Không khí xung quanh ba người họ, cũng không ngừng nổ tung.
Trong chốc lát, tiếng bùm bùm vang lên không dứt.
Xung quanh đám người Trần Thuận, lập tức hình thành một vòng chân không.
Dưới chân họ, tựa như nước đang nhảy múa, mặt đất nứt toát ra từng mảnh.
Nếu không phải là Cung Tuyết Thần, xem như mặt đất ngoài kia, đều dùng vật liệu đặc thù, được xây dựng kiên cố, lúc này, mặt đất, sớm đã xuất hiện những lỗ vô cùng lớn do năng lượng phát nổ gây ra.
Vật liệu xây mặt đất này, đều là bảo vật đó.
Lúc này, có một số thần cảnh mà năng lực không mạnh lắm đều đang nhìn chằm chằm mặt đất.
Năng lực bọn họ không mạnh, cơ duyên to lớn trong Cung Tuyết Thần cũng tuyệt đối không có khả năng có thể đến lượt họ, nhưng họ lại có thể tranh mộ số thứ khác.
Có điều, đa phần mọi người đều dồn sự chú ý vào ba người Trần Thuận.
Vẻ mặt của nhiều người đều đột nhiên biến đổi.
Thánh Sớn và Hắc Ám Điện Đường, là thế lực mạnh nhất của Miến Quốc và nước Việt, thánh chủ Thánh Sơn và điện chủ Hắc Ám Điện Đường, mỗi người đều là cao thủ số một của Miến Quốc và nước Việt, thần cảnh đỉnh phong chân chính, năng lực được các thần cảnh tại đây công nhận.
Ngay cả đám người Xích Huyết Lão Quái, Tam Sinh Đạo Nhân cũng không dám nói chính mình nhất định có thể mạnh hơn họ bao nhiêu.
Nhưng là, ngay cả dưới sự liên thủ tấn công của hai người cỡ này, thần cảnh đỉnh phong với năng lực mạnh mẽ vô địch, mà Trần Thuận lại có thể chặn được!
Cứ cho là đây không phải là chiêu mạnh nhất của hai người, nhưng Trần Thuận có thể chặn được sự liên thủ của hai người đã là vô cùng thú vị rồi.
Điều này chỉ có thể nói rõ, năng lực của Trần Thuận, tuyệt đối không thua kém hai người họ.
Mà kinh ngạc nhất, thậm chí hãi hùng nhất là, còn là thánh chủ Thánh Sớn và điện chủ Hắc Ám Điện Đường.
Chỉ có hai người họ hiểu rõ nhất năng lực bản thân mình.
Hai người họ, tùy tiện đánh một chưởng cũng có thể gây ra uy hiếp với thần cảnh đỉnh phong, mà hai người, hai chưởng kết hợp, đổi lại bất kỳ thần cảnh đỉnh phong nào, gần như cũng phải bị hành hạ.
Tuy nhiên, Trần Thuận, lại tiếp chiêu hai người họ.
Bóng dáng vẫn vững vàng không nhúc nhích.
Hoàn toàn vượt xa dự đoán của họ.
Trần Thuận có thể giết người của Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường, hai người họ đương nhiên có thể biết được năng lực của Trần Thuận rất có khả năng ngang với thần cảnh đỉnh phong.
Họ cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng Trần Thuận vẫn mạnh hơn họ tưởng nhiều.
Không chỉ vậy, trong lòng hai người lúc này đã dấy lên dự cảm nguy hiểm.
Thánh chủ Thánh Sơn và điện chủ Hắc Ám Điện Đường, lúc này suy nghĩ hai người đang rối loạn, bóng dáng lại động đậy lần nữa.
Lập tức xuất hiện lần nữa hai bên trái phải của Trần Thuận.
“Thánh quang áo nghĩa!”
“Vô tận hắc ám!”
Hai người đồng thời hét lớn một tiếng.
Sau đó, lại lần nữa ra tay.
Lần này, hai người đều không lưu tình, toàn lực xuất chiêu.
Trong nháy mắt, ánh sáng và bóng tối xen kẽ bao quanh hai bên Trần Thuận.

Nhất thời, khoảng không xung quanh họ lại phát nổ lần nữa.
Vô số năng lượng ánh sáng đã hoàn toàn hủy diệt nơi này.
Lấy ba người làm trung tâm, năng lượng lại điên cuồng tàn sát họ lần nữa.
Gần như khiến mọi người đều nhìn không rõ đấu trường, cụ thể là tình hình thế nào.
Duy chỉ có những thần cảnh đỉnh phong như Xích Huyết Lão Quái v.v mới có thể nhanh chóng nắm rõ tình hình.
Một lúc sau, ánh sáng rực rỡ và bóng tối vô tận trong đấu trường, mới từ từ tan đi, cảnh tượng trong đó chầm chậm hiện ra trước mắt mọi người.
“Làm sao có thể?”
Sau khi nhìn thấy một màn này, mọi người lần nữa kinh ngạc.
Không đúng, là kinh hãi!
Mọi người nhìn thấy một màn khiến họ kinh hãi không thôi.
Chỉ thấy rằng, Trần Thuận căn bản còn chưa thu tay.
Cũng không tiếp chiêu của thánh chủ Thánh Sơn và điện chủ Hắc Ám Điện Đường.
Mà trực tiếp nắm một tấm khiên màu xám.
Bảo vệ bản thân bên trong.
Tuy nhiên, thánh chủ Thánh Sơn và điện chủ Hắc Ám Điện Đường, hai người lần nữa tấn công, vậy mà… vậy mà không đánh xuyên được khiên bảo hộ.
Trần Thuận, hoàn toàn không bị ảnh hưởng!
Đây… đây không phải nói rõ, đối đầu với thần cảnh đỉnh phong, Trần Thuận là bất khả chiến bại sao?
“Hắn mạnh hơn rồi!”
Dung Thanh Từ nhìn thấy một màn này, đồng tử co lại, nhìn Hạ Hầu Vân, truyền âm nói.
Vẻ mặt Hạ Hầu Vân lúc này cũng vô cùng ngưng trọng.
“Chỉ mới mấy ngày mà thôi, lẽ nào, hắn đoạt được kế thừa của Cung Tuyết Thần?”
Lúc này Hạ Hầu Vân hơi nghi ngờ.
Nếu không, Trần Thuận dù có là thiên tài, cũng không đến mức chỉ mấy ngày mà năng lực có thể tiến bộ vượt bậc như vậy.
Theo Hạ Hầu Vân thấy, trước đây Trần Thuận đến Dược các giao chiến với họ, lúc đó đã là thần cảnh đỉnh phong rồi.
Còn là lợi hại nhất trong só thần cảnh đỉnh phong, nếu không, sao có thể đánh bại ông ta và Dung Thanh Từ.
Mà hiện giờ, năng lực của Trần Thuận, còn tiến bộ hơn nữa, ông ta không kiềm được nghi ngờ.
“Rất có khả năng.”
Dung Thanh Từ cũng đáp lại.
Hai người liếc nhìn nhau.
Lúc này, trong lòng họ càng thêm chắc chắn.
Nếu như Trần Thuận đoạt được kế thừa gì trong Cung Tuyết Thần, hoặc tìm thấy phương pháp gì, có thể bước ra khỏi hạn chế của thần cảnh, tiến lên cảnh giới thần tiên lục địa.
Đừng thấy nơi này có gần trăm thần cảnh, còn có số lượng thần cảnh đỉnh phong vượt quá hai bàn tay, Trần Thuận dù cho không giao ra thứ gì, cũng không chắc sẽ chết ở nơi này, một khi để hắn chạy thoát vậy tương lai sẽ khá phiền phức.
Không vạn bất đắc dĩ, không thể dễ dàng ra tay.
……

Trên đấu trường, thánh chủ Thánh Sơn và điện chủ Hắc Ám Điện Đường, ánh mắt hai người đều vô cùng nặng nề.
Một chưởng vừa nãy, bọn họ không hề lưu tình.
Hiện giờ, ngay cả khiên bảo vệ của Trần Thuận cũng không đánh thủng được?
Việc này làm sao có thể?
Lẽ nào, Trần Thuận đoạt được kế thừa của Cung Tuyết Thần?
Tìm thấy phương pháp phá bỏ cảnh giới, tiến vào cảnh giới của thần tiên lục địa?
Hai người họ, lúc này cũng có cùng suy nghĩ với đám người Hạ Hầu Vân.
Dù sao thì trong giới thần cảnh đỉnh phong, hai người thực sự là người tài giỏi.
Mà biểu hiện hiện tại của Trần Thuận quá mức trái với lẽ thường.
Bọn họ không kiềm được mà nghi ngờ.
Lúc này, thánh chủ Thánh Sơn và điện chủ Hắc Ám Điện Đường tuy kinh hãi, nhưng trong lòng càng vui mừng hơn.
Dường như nhìn thấy hy vọng.
“Qua hai chiêu của các người, càng khiến tôi thêm chắc chắn, sau khi đạt cấp thần cảnh đỉnh phong, xem ra thần cảnh đỉnh phong trên trái đất, nếu không dùng bản mệnh thần thông, thậm chí cả khiên bảo vệ hỗn độn cũng phá không nổi, cứ cho là dùng đến bản mệnh thần thông, cũng không chắc có thể đánh vỡ…”
Lúc này, Trần Thuận đột nhiên lẩm bẩm.
Trong mắt lóe sáng.
“Thử nghiệm xong rồi, vậy hai người không còn tác dụng nữa!”
Trần Thuận vừa dứt lời, trong lòng thánh chủ Thánh Sơn và điện chủ Hắc Ám Điện Đường đều dấy lên dự cảm nguy hiểm mãnh liệt.
Rút!
Gần như đồng thời, cả hai người đều đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Đạt đến cấp thần cảnh đỉnh phong, trực giác đối với nguy hiểm của họ cũng vô cùng nhanh nhạy.
Vừa nghi đến đây, hai người dường như không hề chậm trễ.
Chân nguyên bắn ra, hai người cùng lúc bật lui về sau.
Có điều, ngay lúc hai người rút lui, Trần Thuận lại cười một tiếng lạnh lùng.
“Ma đế cửu bí, cắn nuốt!”
Khiên hỗn độn của Trần Thuận lập tức biến mất.
Hai tay vươn về phía hai người họ, hai chưởng đánh ra, lập tức phóng ra một luồng lực hấp dẫn mạnh mẽ, dường như sắp nuốt vạn vật trên thế gian vào trong.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.