Lúc này vẻ căng thẳng trong mắt Olaf gần như đạt đến cực điểm.
Nhưng dù sao hắn cũng là cường giả siêu cấp của Thần cảnh Hậu kỳ.
“Vậy thì xem xem cuối cùng ai sẽ chết!”
Không ngờ lại bị một thằng nhóc trẻ tuổi không coi vào mắt, giết liên tiếp hai người đi cùng mình, bây giờ bị uy hiếp, Olaf cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Giống như năm đó hắn bị Shakun đánh, suýt nữa thì chết trong tay Shakun.
“Áo Nghĩa – quyền tan vỡ!”
Olaf gầm lên một tiếng, chân nguyên quanh người trong chốc lát trở nên cực kỳ cuồng bạo.
Khi hắn vừa dứt lời, trên nắm đấm của hắn đột nhiên nổi lên một luồng khí cực kỳ đáng sợ.
Sau đó hắn không lùi lại, cũng chẳng né tránh, đánh trả về phía nắm đấm của Trần Thuận.
Đương nhiên Olaf cũng không ngốc, đánh liên tiếp vài đấm.
Trong nháy mắt, Olaf liên tiếp tung ra rất nhiều quyền tan vỡ.
Trên không trung dường như hoá thành một con rắn dài, từng nắm đấm lần lượt va vào dấu tay của Trần Thuận.
Ầm!
Cú đấm đầu tiên của Olaf và dấu tay của Trần Thuận đập vào nhau, chấn động cả đất trời, sau đó đột ngột bùng nổ. Sóng còn dư lại thì xuyên xuống đất, tất cả đều nổ tung tạo thành một cái hố lớn.
Tuy nhiên dấu tay Hỗn Độn của Trần Thuận chỉ làm tiêu tan một chút sức mạnh Hỗn Độn, sức mạnh của nó vẫn không hề bị suy giảm.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Sau đó Olaf tung ra vài nắm đấm, tiếp theo là những dấu tay Hỗn Độn của Trần Thuận, va vào nhau bắn ra tứ tung.
Hư không gần như muốn nứt ra, mơ hồ tạo ra những vết nứt.
Cho đến cuối cùng, Olaf tung ra hơn chục cú đấm liên tiếp, lúc này mới đánh tan dấu tay Hỗn Độn của Trần Thuận trong không trung.
Kết quả này vượt ngoài mong đợi của Olaf.
Lúc này trên trán Olaf đã đầy mồ hôi lạnh.
Ý định ban đầu của hắn là tung thêm vài cú đấm để đề phòng, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn ép hắn ra thêm vài cú nữa mới phá được dấu tay của Trần Thuận trên không trung.
Một quyền của Trần Thuận cần vô số quyền của hắn mới chống lại được.
Ai mạnh ai yếu, vừa nhìn là biết.
Olaf muốn ngừng chiến nhưng hắn có thể cảm nhận được thần niệm của Trần Thuận vẫn luôn bao phủ lấy mình, trong đó còn có ý muốn giết người.
Hơn nữa hắn nhất định phải tìm ra Shakun trước mọi người, có được bí mật về những di vật cổ trong khu Tam giác, chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội tiến vào Thần cảnh Đỉnh Phong trong thời gian ngắn nhất.
Nghĩ như thế, ttrong lòng Olaf đột nhiên cũng dâng lên một luồng sát khí.
Hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết đâu.
“Là do cậu ép tôi đấy!”
Olaf lại hét lên: “Áo Nghĩa – phân thân huyết sát!”
Khi lời Olaf vừa dứt, chân nguyên toàn thân hắn bỗng chốc trở nên điên cuồng, khiến cho cát, đá xung quanh đều bay hết lên.
Xung quanh Olaf lập tức xuất hiện sáu người giống hệt hắn.
“Nhãi ranh, sáu phân thân này là sáu người Thần cảnh bị ta giết, hiến máu, hút phách, luyện hồn, khổ luyện nhiều năm mà đúc thành. Hôm nay nếu cậu chết thì cũng đủ để tự hào!”
Sắc mặt Olaf lúc này đã có chút dữ tợn.
Trát Đỗ và Quỷ Thủ hắn gọi tới, ngoài việc đã hợp tác rất nhiều lần với hai người họ thì lần này hắn cần sự giúp đỡ của họ để tìm ra địa điểm dự tính, thậm chí cùng nhau tìm kiếm địa điểm của di vật cổ.
Olaf còn định lần này sau khi sự việc kết thúc sẽ luyện hoá cả hai người họ, để có thêm hai phân thân nữa, đạt đến con số chín.
Trước đó hắn không có ý định vạch trần phân thân huyết sát của mình.
Sức mạnh của phân thân huyết sát này còn mạnh hơn thiên phú Thần thông của hắn.
“Thật lắm lời.”
Trần Thuận nghe xong thì lạnh giọng nói.
Đối mặt với sáu người gọi là phân thân huyết sát của Olaf, Trần Thuận chẳng hề để vào mắt.
“Diệt!”
Trần Thuận nói một chữ, sau đó lại tung ra một quyền.
Lần này, cú đấm của Trần Thuận rất lạ, trong không trung dường như không hề có bất kỳ sóng năng lượng nào.
Nhưng ngay sau đó sáu phân thân huyết sát bên cạnh Olaf, người ở chính giữa đột nhiên nổ tung.
Bùm!
Sức mạnh từ vụ nổ ảnh hưởng trực tiếp đến hai người bên cạnh hắn khiến họ cũng có chút không vững.
Mặt Olaf đột nhiên trắng bệch.
Đồng thời, sự sợ hãi trong mắt càng thêm rõ ràng.
Sao có thể như vậy?
Nhưng dù sợ hãi thì lúc này Olaf cũng không thể kéo dài được thêm.
“Phân thân huyết sát – Thí hồn!”
Theo tiếng gầm của Olaf, năm phân thân còn lại cùng với hắn đột nhiên biến mất.
Sau đó sáu người lại xuất hiện ở mọi hướng quanh Trần Thuận.
Nó biến thành sáu ngọn đèn máu, tạo thành một hình chuyển động.
Tất cả mọi người đều đan hai tay vào nhau, rồi đột nhiên đẩy ra, sáu luồng sức mạnh rất lớn hùng vĩ như sóng thần cuồn cuộn hướng về phía Trần Thuận.
Một kích này của Olaf và sáu cường giả Thần cảnh đồng thời tấn công Trần Thuận bằng tất cả sức lực, không có gì khác biệt.
Khoé miệng Olaf hiện lên một nụ cười khát máu tàn nhẫn, nếu không phải vừa nãy bị cách thức quỷ dị của Trần Thuận tiêu diệt mất một phân thân thì lúc này sẽ tương đương với bảy Thần cảnh đồng thời tấn công.
Olaf như đã nhìn thấy cảnh tượng Trần Thuận thân đầy máu tươi nằm dưới đất.
Thực lực của tên này rất mạnh, nhất định không thể lãng phí.
Hắn đang chuẩn bị rút gân lột da Trần Thuận, luyện thành phân thân huyết sắc mạnh nhất.
Nhưng khoé miệng Trần Thuận cũng nở một nụ cười.
Nhưng lại là một nụ cười trào phúng.
Lúc trước bảy cường giả Thần cảnh của gia tộc bí ẩn đồng thời tấn công anh, anh cũng chẳng để vào mắt.
Chứ nói gì Olaf.
Dù sáu phân thân của hắn đều có thể so sánh với Thần cảnh, nhưng cảm giác mang lại cho Trần Thuận cũng chỉ là Thần cảnh Sơ kỳ mà thôi, huống hồ nếu đối mặt với một Thần cảnh Sơ kỳ còn sống, không có ý thức phân thân huyết sát thì hầu hết đều bất khả chiến bại.
Bây giờ đối mặt với Trần Thuận thì lại càng chẳng là gì.
Trần Thuận đứng im bất động.
Sáu người Olaf đến gần anh.
Ngay lập tức Trần Thuận thực hiện sáu cú đấm liên tiếp.
Sáu cú đấm này, cú sau có uy lực mạnh hơn cú trước.
Nhất là quyền cuối cùng Trần Thuận tung vào người Olaf.
“Chết đi!”
Trần Thuận lại nói ra hai chữ này.
Sau đó, cú đấm cuối cùng tưởng chừng như có thể huỷ diệt cả thế giới đã đập mạnh vào người Olaf.
Ầm.
Cả không gian một lần nữa biến thành một vùng năng lượng cuồng bạo.
Hư không chấn động không ngừng.
Năm phân thân còn lại của Olaf đã bị đánh bay bằng một cú đấm của Trần Thuận biến thành hư vô.
“Phụt!”
Olaf cũng không tránh được kết cục này, bay thẳng ra ngoài.
Nhưng dù sao hắn cũng là Thần cảnh Hậu kỳ, thực lực cường đại, không bị một đấm của Trần Thuận đánh chết.
Nhưng dù vậy thì lúc này Olaf cũng đã máu thịt lẫn lộn.
Trên người có rất nhiều vết nứt.
Bên trong vết nứt liên tục rỉ máu.
“Khụ khụ!”
Sau khi tiếp đất, Olaf va phải một hố lớn, miệng không ngừng hộc máu.
Olaf nhìn về phía Trần Thuận, trong mắt hắn giờ đây chỉ còn lại sự sợ hãi.
Sáu phân thân huyết sát có thể sánh ngang với Thần cảnh mà hắn tự hào, trước mặt Trần Thuận hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Làm sao có thể như vậy?
Sao Trần Thuận có thể đáng sợ như thế?
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Olaf kinh hoàng hỏi.
“Tôi nói rồi, người giết anh!”
Giây tiếp theo, Trần Thuận đã xuất hiện trước mặt hắn ta.
Olaf muốn chạy nhưng lại bị một áp lực lớn ngăn lại.
Hắn đã bị thương nên nhất thời không dám nhúc nhích.
Olaf có thể cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ trên người Trần Thuận, biết Trần Thuận chắc chắn không nói đùa.
Mấu chốt là sức mạnh của Trần Thuận quá khủng khiếp.
Olaf lập tức xin tha: “Cậu không thể giết tôi, tôi… tôi có thể giúp cậu tìm Shakun … có lẽ cậu tới khu Tam giác cũng là vì bí mật của di vật cổ… tôi có thể giúp cậu… chỉ cần cậu không giết tôi thì tôi nhất định sẽ nghe lời cậu…”
“Tôi có thể tìm được Shakun , cho nên anh không có giá trị!”
Trần Thuận cười khẩy: “Người thế ba, chết!”
Nói rồi Trần Thuận không cho Olaf cơ hội để nói thêm nữa.
Anh tung một quyền về Olaf.
Đột nhiên vẻ mặt Olaf đờ đẫn.
Ánh sáng trong mắt cũng dần tối đi.
Đến lúc chết hắn cũng không dám tin là mình… đã thật sự chết rồi?
Trần Thuận nhìn lướt qua thi thể hắn rồi xoay người rời đi.
Đi một vài bước, Trần Thuận lại xuất hiện bên cạnh Thiên Tuyết.
“Olaf… chết rồi?”
Dù biết Trần Thuận rất mạnh nhưng lúc này Thiên Tuyết vẫn có chút khó tin.
Từ khi Olaf suýt bị ông nội cô ta là Shakun giết chết, bị thương nặng rồi thoát chết thì vẫn luôn mất tích. Nhưng lần này hắn trở lại rồi xuất hiện ở khu Tam giác, nghe ông nội nói, sức mạnh của hắn đã mạnh hơn năm đó rất nhiều.
Ngay cả ông nội cô ta cũng không phải là đối thủ.
Vì thế Shakun mới bị thương nặng.
Đương nhiên Thiên Tuyết không biết trong người Shakun đã có nội thương.
Trần Thuận gật đầu.
“Olaf chết rồi, thế ông nội tôi đâu?”
Thiên Tuyết lo lắng bật khóc.
“Đừng lo lắng, tôi có cách tìm ra ông nội cô.”
Trần Thuận an ủi Thiên Tuyết, chỉ cần Shakun chưa chết thì anh có thể tìm được ông ta.
Đây cũng là lý do anh giết Olaf mà không cần nghĩ ngợi.