Trần Thuận nghe vậy đi tới, ba người này đều là người của Viêm Hạ.
Nhưng lại mang một khuôn mặt của người châu Á.
Giống như Thiên Tuyết, cũng có một số nét đặc trưng của các quốc gia khác.
Trần Thuận không đáp lại lời của họ, mà thay vào đó lạnh lùng hỏi: “Shakun ở đâu?”
Ba người này cũng tinh thông ngôn ngữ của Viêm Hạ, lập tức giễu cợt: “Tôi cũng muốn hỏi người phụ nữ phía sau cậu!”
Chẳng lẽ dấu vết của nơi này đều do bọn họ gây ra?
Trần Thuận nghĩ vậy.
Lúc này, Thiên Tuyết cố gắng kìm lại tâm trạng lo lắng cho ông nội, thu lại cảm xúc của mình và nói nhỏ với Trần Thuận: “Ba người họ chính là người đánh ông nội tôi bị thương nặng.”
“Người ở giữa, tên là Olaf, từng chế nhạo tôi và bị ông tôi đuổi giết tới cửa, ông ta đánh ông nội tôi bị trọng thương, may mắn để ông ta trốn thoát một mạng, cũng từ đó mà biến mất không dấu vết. Không ngờ, vài ngày trước, ông ta đột nhiên xuất hiện một lần nữa, cùng với hai vị thần cảnh khác, ông ta đánh nhau với ông nội tôi, tra hỏi ông nội tôi về chuyện di tích cổ, sau đó, ông nội tôi không địch lại …”
Sau khi Trần Thuận nghe được lời này, hắn lập tức hiểu ra.
Tên Olaf này, Đỗ Thiên Hựu đã từng nói về ông ta khi giới thiệu Shakun với Trần Thuận.
Shakun, bàn tay Thần, thực sự nổi tiếng trong và ngoài nước nhờ trận chiến với Olaf.
“Cô bé này, càng ngày càng mặn mà.”
Một tia ham muốn lóe lên trong mắt Olaf khi nhìn Thiên Tuyết.
Dù đáng tuổi làm ông nội của Thiên Tuyết, nhưng những năm qua, Olaf không có phụ nữ là không vui.
Về cơ bản, mỗi lần trải qua một khoảng thời gian, ông ta sẽ tìm một người phụ nữ.
Vẫn bền lòng vững dạ trong mấy chục năm qua.
Ngoại lệ duy nhất là khoảng thời gian bị Shakun đánh cho bị thương nặng.
Lúc này, nhìn thấy Thiên Tuyết, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và dáng người lồi lõm của Thiên Tuyết, tất cả đều thu hút Olaf.
“Muốn biết tung tích của ông nội cô thì ngoan ngoãn phối hợp với tôi!”
Olaf nở một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt của ông ta.
Lý do vì sao ông ta canh giữ nơi này là vì ông ta biết rằng Thiên Tuyết cuối cùng sẽ quay lại đây để tìm Shakun.
Ông ta không bắt được Sha Kun, chẳng lẽ một người phụ nữ tay trói gà không chặc như Thiên Tuyết cũng không bắt được.
Một khi khống chế được Thiên Tuyết, vậy chính là một công đôi việc.
Cháu gái Shakun thương yêu như vậy, nếu như vừa có thể dùng Thiên Tuyết để dẫn dắt Shakun , vừa có thể nếm được hương vị mềm mại và dịu dàng của Thiên Tuyết, quả là không tồi.
“Ông đã làm gì ông nội tôi?”
Thiên Tuyết lập tức trừng mắt nhìn Olaf, khuôn mặt xinh đẹp đầy giận dữ.
“Cô ngoan ngoãn tới đây, ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi dẫn cô đi tìm ông nội, tôi hứa, chỉ cần ông ta nguyện ý nói cho tôi tin tức về di tích cổ, tôi sẽ không làm khó ông ta.”
Olaf nói.
Trần Thuận nghe xong lắc đầu, lúc này, biết được khu Tam giác có di tích cổ, Trần Thuận sao mà ở đây nói nhảm với ông ta nữa.
Theo Thiên Tuyết nói, Shakun bị thương nặng và sắp chết, hơn nữa trong thân thể Shakun còn bị nội thương, Trần Thuận thực sự lo lắng, Shakun sẽ chết.
Việc cấp bách nhất là phải tìm được Shakun trước, cứu ông ta, sau đó từ miệng Shakun lấy được tin tức về di tích cổ.
“Vì Shakun bị các người hại, vậy thì để lại mạng đi.”
Trần Thuận nhìn Olaf, lạnh lùng nói.
“Nhóc, thật là cuồng vọng.”
“Cậu biết tôi là ai không?”
Olaf khi nghe xong, dường như lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn có tên nhóc Thần cảnh của Viêm Hạ, lập tức nhìn Trần Thuận, tức giận nói.
“Tôi không quan tâm ông là ai, trong mắt tôi, ông chẳng qua chỉ như một người chết mà thôi.”
Nói xong, Trần Thuận cũng không khách khí nữa.
Thật muốn đánh nhau lắm rồi.
Hắn xoay ngón tay, hiện lên một thanh kiếm, chém ra một nhát.
Đột nhiên, một luồng kiếm khí xuất hiện trước mặt Trần thuận.
Thế nhưng, mặc dù nó trông giống như một thanh kiếm trong suốt, nhưng nó lại ẩn chứa lực sát thương vô cùng cuồng bạo.
Thanh kiếm này thậm chí còn khơi dậy linh khí trời đất xung quanh, lần lượt hội tụ về phía nó, sau đó, uy lực của nó càng lúc càng mạnh.
Mặc dù Trần Thuận là Thần cảnh, nhưng trên thực tế, đám người Olaf đều không để Trần Thuận vào mắt.
Tuổi còn trẻ có thể vào Thần cảnh, thực sự rất có tài năng.
Nhưng vì còn trẻ, cho dù là tu luyện Thần cảnh, thì hắn có thể ở trong Thần cảnh được bao lâu đâu?
Làm sao có thể so sánh được với bọn hắn, đã là hậu kỳ của Thần cảnh, tu luyện biết bao nhiêu năm.
Huống chi, bọn hắn lại là ba vị Thần cảnh.
Một Thần cảnh Hậu kỳ, một Thần cảnh Trung kỳ, một Thần cảnh sơ kỳ.
Tuy nhiên, vào lúc này, Trần Thuận chỉ tình ý xoay ngón tay của mình thành một thanh kiếm, và kiếm khí mà hắn cắt ra bằng ngón tay lại vô cùng kinh khủng.
Olaf cảm nhận được sự đe dọa từ trong đó.
Chứ đừng nhắc đến là một người thuộc Sơ kỳ của Thần Cảnh.
Vào lúc này, ba người của Olaf đột nhiên thu lại sự khinh thường đối với Trần Thuận.
“Cũng chỉ như vậy thôi!”
Mắt Olaf ngưng tụ, nhất thời vung tay lên.
Một luồng sức mạnh cuồng bạo bộc phát, lao thẳng vào thanh kiếm mà Trần Thuận đã chém ra.
Ầm ầm.
Nhất thời, giữa hai người, giống như phát ra một trận nổ nhỏ.
Thiên Tuyết lo lắng liếc nhìn Trần Thuận, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Trần Thuận vẫn như cũ, tâm tư của cô ta lập tức hương về phía xa xa.
Phải biết rằng, cô ta đã tận mắt quan sát Trần Thuận, một mình chiến đấu chống lại bảy đại thần, thậm chí còn đánh bại cả bảy đại thần.
Bây giờ, đối mặt với ba người này, cho dù Olaf có mạnh hơn ông nội của mình, Thiên Tuyết vẫn tràn đầy tin tưởng vào Trần Thuận.
Sau khi Olaf vung tay giết đi kiếm khí của Trần Thuận.
Hai người bên cạnh lập tức tản ra.
“Thiên Tuyết, lùi lại.”
Trần Thuận nói với Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết nghe vậy cũng không nói gì, cô ta biết mình không có năng lực nào, ở lại đây, thậm chí là tiến gần hơn, sẽ là một gánh nặng.
Thiên Tuyết nhanh chóng lui về phía xa.
Đám người Olaf thấy vậy cũng không ngăn cản, chuyện Thiên Tuyết không biết võ, bọn họ cũng rất rõ ràng, cô nhóc này muốn chạy cũng chạy không được.
Sau khi Thiên Tuyết rời đi, ba người Olaf tách thành ba nơi, tạo thành một hình tam giác, bao vây Trần Thuận.
“Cậu nhóc, còn trẻ đã đạt tới cảnh giới thần tiên, tức là đã nhìn toàn thế giới, cũng coi như là thiên tài, nhưng đáng tiếc, hôm nay ta sẽ xóa bỏ thiên tài này.”
Olaf nở một nụ cười ung tợn, khí thế của Thần cảnh hậu kỳ đột nhiên bộc phát, ông ta thích làm nhất là việc như giết chết thiên tài.
Hơn nữa, Trần Thuận đi cùng với Thiên Tuyết, có vẻ như cậu ta cũng đứng về phía Shakun .
Trần Thuận, hôm nay phải chết.
Ầm ầm.
Nghe vậy, Trần Thuận hừ một tiếng.
Đối với khí thế uy lực bộc phát của ba vị Thần kia, Trần Thuận không để ý chút nào, giống như ba người kia không có một chút ảnh hưởng nào đến hắn, vân đạm phong khinh.
Trần Thuận nóng lòng muốn tìm Shakun, lúc này, hắn cũng không muốn nói những điều vô nghĩa nữa.
Chân phải chợt dậm một cái, uy lực của Thần cảnh Hậu kỳ cuối cùng cũng bộc phát ra.
Đột nhiên, vị Thần cảnh Sơ kỳ ở bên phải Trần Thuận trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Chỉ một chút uy lực của Trần Thuận cũng đã làm cho anh ta chấn thương.
Vị Thần cảnh Trung kỳ kia lúc này cũng tái mặt.
Chỉ có Olaf là không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng ánh mắt của Olaf lại càng thêm nghiêm trọng.
Uy lực của Trần Thuận không hề thua ông ta chút nào.
Nó thậm chí còn khiến ông ta choáng ngợp.
Sao lại như vậy được?
Chẳng qua, nghĩ đến đây, Olaf không còn do dự nữa.
Ông ta không tin, Trần Thuận còn trẻ như vậy, sao có thể mạnh hơn ông ta.
Ông ta ngay lập tức chủ động tấn công Trần Thuận.
Còn vị Thần cảnh trung kỳ kia, lúc này Olaf tấn xông, anh ta cũng gần như đồng thời công kích Trần Thuận.
Nhất thời, hai thế lực mạnh mẽ cùng lúc tiến về phía Trần Thuận.
Tuy nhiên, bóng dáng của Trần Thuật đột nhiên biến mất tại chỗ.
“Người thứ nhất, chết!”
Phút chốc, Trần Thuận xuất hiện trước mặt vị Cảnh thần sơ kỳ kia.
Một chưởng đánh ra.
Xông thẳng vào đỉnh đầu của hắn.
Vị Thần cảnh sơ kỳ kia dưới tác động uy lực của Trần Thuận mà chịu chấn thương nặng nề.
Hơn nữa, sức mạnh của anh ta vẫn còn kém xa so với Trần Thuận.
Sự xuất hiện đột ngột của Trần Thuận khiến anh ta không kịp trở tay.
Anh ta muốn né tránh, nhưng đã quá muộn.
Rầm!
Một tiếng rầm lanh lảnh vang lên.
Bàn tay của Trần Thuận mang theo lực Hỗn Độn đánh thẳng vào đầu anh ta.
Nhất thời, tên cường giả sơ kỳ bị chia năm xẻ bảy.
“Trát Đỗ!”
Bên kia, Thần cảnh trung kỳ nhìn thấy Trát Đỗ chưa kịp đỡ một chưởng của Trần Thuận đã bị giết ngay tại chỗ, lúc này mới lập tức hét lên.
Mối quan hệ của anh ta với Trát Đỗ rất thân thiết.
Lúc này, hai mắt anh ta đỏ ngầu.
Olaf cũng vậy, một tia tức giận hiện lên trên mặt.
Trần Thuận ở trước mặt bọn hắn, dưới sự tấn công của hắn, giết một người bên người hắn giống như tát thẳng vào mặt hắn.
Trần Thuận không quan tâm nhiều như vậy.
Ngay lập tức hắn nhìn về phía Thần cảnh trung kỳ.
Lạnh lùng nói: “Người tiếp theo, chết!”