Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 174: Xấu hổ






Hơn nữa trong ánh mắt vị tỷ tỷ kia nhìn nhóc đầy vẻ sùng bái.
Nhất thời khiến Tiểu Bàn Tử càng thêm phấn khích.
Tốc độ cơ thể lại nhanh hơn gấp ba lần.
Gần như trong nháy mắt đã nhảy xuống.

Trước đó khi Trần Thuận và bảy đại thần cảnh giao chiến trong không trung, Thiên Tuyết tuy chỉ ở trên mặt đất, hơn nữa bị vô số cây to chắn mất tầm nhìn.
Nhưng cô ta vẫn quan sát được phần lớn quá trình của trận chiến giữa Trần Thuận và bảy đại thần cảnh.
Lúc này, Thiên Tuyết cực kỳ chấn kinh.
Tuy cô ta không hề biết võ, không thể tu luyện võ công.
Nhưng khu Tam Giác không thiếu người biết võ.
Ông cô ta là một vị thần cảnh hậu kỳ.
Biệt hiệu là thần chi thủ.
Tiếng tăm lừng lẫy dù là ở khu Tam Giác hay ở khu vực bên ngoài.
Vì vậy, Thiên Tuyết vẫn có hiểu biết nhất định về sức mạnh của thần cảnh.
Với uy thế vừa nãy bọn Trần Thuận tạo ra trên trời, Thiên Tuyết gần như có thể khẳng định, đây tuyệt đối là sức mạnh thần cảnh mới có.
Vì nửa bước thần cảnh như Nha Thanh v.v dưới trướng ông nội, sức lực tuyệt đối không mạnh như vậy.
Cô ta từng nhìn thấy ông nội ra tay, hoàn toàn có thể sánh với sức mạnh mà ông nội thể hiện.
Trần Thuận… vậy mà lại là thần cảnh?
Vậy thì, trước đây ở Dược các, sự dao động năng lượng khủng khiếp tới cực điểm mà cô ta cảm nhận được, không chừng cũng có liên quan tới Trần Thuận?
Thiên Tuyết suy đoán.
Đồng thời, trong ánh mắt hướng về phía Trần Thuận đầy vẻ sùng bái.
Cô ta sùng bái anh hùng.

Cô ta yêu thích anh hùng.
Cô ta thậm chí từng nói với ông nội, để ông sau này không gán ghép cô lộn xộn, cô ta chỉ thích anh hùng.
Trong lòng Thiên Tuyết, từng hoang tưởng vô số lần, bạch mã hoàng tử tương lai của cô ta sẽ thế nào.
Tuy nhiên, cô ta lại chưa từng nghĩ tới, Trần Thuận xuất hiện vào lúc cô suýt chút bị làm nhục, cứu lấy cô, còn thể hiện ra sức mạnh tuyệt đối.
Trần Thuận, rõ ràng là bạch mã hoàng tử trong tim cô ta, trùng khớp với hình tượng anh hùng trong tim cô ta.
“Ông nội, ông đã đúng!”
Trong lòng Thiên Tuyết không ngừng nghĩ đến.
Nếu ông nội lại nhắc thêm lần nữa với cô ta, cô ta nhất định sẽ không cự tuyệt mà gả cho Trần Thuận.
Tuy nhiên, ngay lúc Thiên Tuyết mang ánh mắt sùng bái nhìn về phía Trần Thuận và suy nghĩ linh tinh.
Trước mắt cô ta lại đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Một cái dáng trắng trắng mập mập, bay vòng trong không trung, một đứa nhóc xinh xắn như búp bê bằng sứ, xuất hiện trước mắt cô ta.
“Tỷ tỷ, ôm ôm!”
Tiểu Bàn Tử lơ lửng trên không, vươn hai cái tay nhỏ nhắn, trắng nõn về phía cô, nói với giọng điệu nũng nịu.
Biểu cảm trên mặt còn đáng yêu hơn.
Lúc này, trong lòng Thiên Tuyết gần như đều đã mềm nhũn.
“Đến đây, tỷ tỷ ôm ôm!”
Thiên Tuyết không kiềm được nói, sau đó duỗi hai tay về hướng Tiểu Bàn Tử.
Lập tức, cô cũng bỏ qua chuyện kỳ lạ là Tiểu Bàn Tử đang lơ lửng trong không trung.
Tiểu Bàn Tử thấy Thiên Tuyết cười rạng rỡ, duỗi hai tay ra.
Trong mắt nó, nhanh chóng lướt qua vẻ kích động.
Lập tức lao vào vòng tay của Thiên Tuyết.
Nhắm chuẩn vào bộ ngực cao ngất của Thiên Tuyết.
“Trần Thuận, ông nội huynh, tuyệt đối đừng đến phá chuyện tốt của tôi, nếu không, tôi nhất định liều mạng với huynh!”
Vẻ mặt Tiểu Bàn Tử tuy vẫn đáng yêu như cũ, nhưng trong lòng lại đầy những lời phàn nàn.
Sau khi có kinh nghiệm từ hai người đẹp Tống Thiên Hy và Vương Minh Vy trước mắt.
Lúc này, tốc độ của nó càng nhanh chóng đến cực điểm.
Lo sợ Trần Thuận sẽ đột nhiên xuất hiện, ngăn cản nó.
Tuy nhiên, cuối cùng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
Tiểu Bàn Tử, dưới ánh nhìn chằm chằm của nó, khi khoảng cách giữa nó và ngực thơm của Thiên Tuyết còn cách một chút cuối cùng.
Cơ thể của nó lại khó cử động.
Sau lưng, một luồng hơi thở quen thuộc dị thường truyền đến.
Lúc này, trong lòng Tiển Bàn Tử, có hàng chục, hàng trăm ngàn, hàng triệu con linh dương đang chạy qua, rồi chạy lại.
Hận không thể nuốt chửng luôn Trần Thuận.
Tuy nhiên, khi nó xoay người, sau khi nhìn về phía Trần Thuận, vẻ mặt lập tức đổi thành biểu cảm cười hi hi.
“Tôi muốn chơi với tỷ tỷ một lát thôi.”
Tiểu Bàn Tử nhanh chóng nhận thua.
Vẻ mặt Trần Thuận lại mang theo nét cười vui tươi, nhìn nó mà không nói một lời.
Chỉ chốc lát, Tiểu Bàn Tử bị ánh mắt của Trần Thuận trừng đến nỗi trong lòng run rẩy.
“Hắn là ai vậy?”
Sau khi Trần Thuận ra hiệu, Thiên Tuyết cũng thu lại cánh tay ngó sen.
Không đi ôm Tiểu Bàn Tử nữa.
Tuy nhiên, Trần Thuận vẫn chưa trả lời, trong mắt Thiên Tuyết lại sượt qua vẻ khó hiểu, sau đó lại hỏi: “Là con huynh sao?”
Sau khi Trần Thuận nghe xong, phút chốc vẻ mặt ngưng trệ.
Trên trán chảy xuống một vạch đen.
Tiểu Bàn Tử thì suýt chút đá chân.

“Cô mới là con hắn.”
“Cả nhà cô đều là con hắn!”
Lúc này, Tiểu Bàn Tử thậm chí cũng không quan tâm Thiên Tuyết là một người đẹp tuyệt trần nữa, lập tức tức giận đùng đùng.
Biểu cảm trên mặt Thiên Tuyết cũng nhất thời đông cứng.
Chốc sau, Thiên Tuyết bị Tiểu Bàn Tử nói cho không biết phải làm sao.
Trần Thuận lại túm cổ nó, nâng lên tay: “Ngươi thế này, không có tư cách làm con ta.”
“Nếu ngươi không muốn về, thì đàng hoàng một chút cho ta.”
Trần Thuận nói xong câu này, Tiểu Bàn Tử lập tức đứng đắn lại.
Có điều, hai con ngươi lại xoay tròn.
Ánh mắt không ngừng lia qua người Thiên Tuyết.
“Đây là đồ hư hỏng.”
Trần Thuận nhìn Thiên Tuyết, nói.
Mặt THiên Tuyết đỏ rực, nhanh chóng hiểu ra.
Ánh mắt nhìn về phía Tiểu Bàn Tử mang theo vẻ xấu hổ.
Tiểu Bàn Tử thấy vẻ xấu hổ của Thiên Tuyết, trong lòng rền rỉ.
Sau này không còn cơ hội nữa rồi.
Đều tại Trần Thuận!
Hừ, đáng tiếc hiện tại đánh không lại hắn.
Đợi sau này, hừ~
Nhất định phải đè hắn trên đất đập.
Trong đầu Tiểu Bàn Tử lập tức xuất hiện hình ảnh ấn Trần Thuận trên đất đập, đập đến khi Trần Thuận phải van xin.
Tuy nhiên, khi nó đang hoang tưởng trong lòng, sảng khoái lâng lâng.
Trần Thuận lại nhìn nó một cái, lập tức, những hình ảnh về thế giới hoang tưởng trong lòng Tiểu Bàn Tử đều tan vỡ.
Trong lòng Tiểu Bàn Tử kinh hãi!
Thần niệm của Trần Thuận mạnh mẽ, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của nó.
“Đi thôi.”
Sau khi nhìn Tiểu Bàn Tử một cái, Trần Thuận nói với Thiên Tuyết.
Sau đó, dẫn theo Thiên Tuyết, lần nữa bay lên trời.
Đi thẳng về phía thành phố.
Nơi này, cách thế giới bên ngoài cũng không xa lắm.
Nửa tiếng sau.
Trần Thuận và Thiên Tuyết xuất hiện bên ngoài dãy núi.
“Thiên Tuyết, chúng ta tạm biệt ở đây thôi!”
Trần Thuận cũng không nhiều lời, sau khi ra khỏi, bèn thả Thiên Tuyết xuống, nói với cô ta.
Hắn và Thiên Tuyết không thân không sơ, cứu lấy Thiên Tuyết, còn cho cô ta đan dược, còn đưa cô ta ra ngoài.
Trần Thuận đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Cơ duyên với Thiên Tuyết chỉ đến đây thôi.
Tuy nhiên, sau khi Trần Thuận nói xong, trong mắt Thiên Tuyết lại lướt qua vẻ do dự.
Thấy Trần Thuận sắp đi, Thiên Tuyết bèn cắn môi, gọi giật lại: “Cậu Trần , tôi… tôi còn có chuyện cần nhờ…”
Thiên Tuyết nuốt nước bọt.
Trần Thuận khẽ cau mày.
Lòng tham không đáy, chỉ khiến người ta chán ghét.
“Cậu Trần, có biết di chỉ cổ xưa trên trái đất không?”
Thiên Tuyết do dự một hồi, vẫn nói ra khỏi miệng.

“Di chỉ cổ xưa?”
Nghe được mấy từ này, mắt Trần Thuận nhanh chóng lóe sáng.
Chuyện di chỉ cổ xưa hắn đã từng nghe nói.
Viêm Hạ có nhiều gia tộc ẩn danh, lý do vì sao trở thành gia tộc ẩn danh, chúng sinh ở Lăng Giá và Viêm Hạ, thậm chí bao gồm cả Thiên Cơ các và Dược các, hoặc nhiều hoặc ít, đều có quan hệ nhất định với di chỉ cổ xưa ở vùng Viêm Hạ.
Trong tay những gia tộc ẩn danh này, thu được những bảo vật mà đám người kia mua mạng.
Trần Thuận vì vậy mà đột phá tới mức hơn cả thần cảnh đỉnh phong.
Kế hoạch tiếp theo của hắn, chính phải chuẩn bị đi do thám cái gọi là di chỉ cổ xưa ở trái đất.
Nhìn xem trong đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhất là, Trần Thuận hoài nghi, trên trái đất đã từng tồn tại nên văn minh tu tiên.
Mà đám người gia tộc ẩn danh kia, sở hữu một số bảo vật, thậm chí trang bị lưu trữ v.v, đều không phải món đồ mà với năng lực võ công hiện giờ có thể nghiên cứu ra được.
“Ừm ừm.”
Thiên Tuyết gật đầu.
“Ông nội tôi bị thương là do ông ở khu Tam Giác, phát hiện một di chỉ chưa từng bị khai quật.”
Thiên Tuyết nhìn Trần Thuận, nhẹ nhàng nói.
Khu Tam Giác?
“Ông nội cô là ai?”
Trần Thuận hỏi.
Hắn chỉ là thông qua bề ngoài mà phán đoán, người đẹp khoảng hai mươi tuổi này không phải người Viêm Hạ.
Lại không biết, cô ta đến từ khu Tam Giác.
“Ông nôi tôi là, thần chi thủ, Shakun!”
Thiên Tuyết cắn môi, nhỏ giọng nói.
Lúc nói đến tên ông nội, vẻ mặt Thiên Tuyết nhanh chóng lướt qua vẻ kỳ lạ.
Mang theo chút xấu hổ.
“Thần chi thủ, Shakun!”
Sắc mặt Trần Thuận không thay đổi, trong mắt lại xẹt qua sự chấn kinh.
Thiên Tuyết, vậy mà lại là cháu gái của Shakun.
Lần trước ở khu Tam Giác, Trần Thuận đã đoán ra trên người Shakun bị trọng thương, nếu không ra tay nữa, nhiều nhất cũng chỉ sống được ba đến năm năm.
Nhưng Shakun, lại là một thần cảnh thực thụ.
Cháu gái ông ta, vậy mà một chút tu vi võ công cũng không biết.
Mấu chốt là, lúc đó Shakun muốn để Trần Thuận làm người kế thừa.
Còn muốn gả cháu gái của ông ta cho hắn.
Vậy không phải chính là Thiên Tuyết trước mặt này sao!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Thuận lại nhìn sang Thiên Tuyết.
Sau khi cảm nhận được được ánh mắt của Trần Thuận, Thiên Tuyết dường như biết Trần Thuận đang nghĩ gì, gương mặt trắng ngần phiếm hồng.
Một bộ dạng yêu kiều!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.