Trần Thuận vừa nhìn thấy Dược Các, lập tức đó là có thể cảm nhận được, linh khí ở nơi này cực kỳ xung túc.
Nhưng mà, chưa tới mức tràn đầy tràn ra.
Xem ra, Dược Các chắc chắn có trận pháp lợi hại nào đó.
“Đã tới Dược Các rồi, chúng ta chia tay tại đây thôi, tránh liên lụy đến cô!”
Trần Thuận nói với Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết tới Dược Các là để xin những người ở Dược Các ra tay cứu mạng.
Còn Trần Thuận đến Dược Các là để tính sổ, nhất định sẽ phát sinh xung đột với Dược Các, nếu để cho người của Dược Các biết Thiên Tuyết đến cùng Trần Thuận, lần này cô đến sẽ tốn công vô ích.
Về Từ Yên, xem thái độ của cô ta, cô ta sẽ không làm khó Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết nghe vậy, hơi sửng sốt, có chút không hiểu, theo lời của Trần Thuận sao hắn lại liên lụy đến cô chứ.
Thiên Tuyết, lập tức nói: “Đại ân đại đức, Thiên Tuyết suốt đời khó quên, Thiên Tuyết cả gan hỏi một câu, tên anh là gì, tương lai, nhất định báo đáp!”
Trần Thuận khẽ cười cười, nói: “Trần Thuận!”
Hắn đương nhiên là không cần Thiên Tuyết báo đáp cái gì, cho dù hiện tại không nói, để cho Thiên Tuyết tự nhiên cũng sẽ biết hắn tên là gì.
Nhưng Thiên Tuyết nghe tên xong, đột nhiên ngẩn cả người ra.
Thiên Tuyết nhìn về phía Trần Thuận đầy khiếp sợ.
Hắn… Là Trần Thuận?
Ông nội từng nói, sẽ gả mình cho Trần Thuận?
Nhưng Thiên Tuyết còn không chưa kịp hỏi, Trần Thuận đã rời khỏi rồi.
Thiên Tuyết chạy nhanh theo hướng của Dược Các.
Chỉ thấy Trần Thuận đã mang theo Từ Yên phóng lên cao, biến thành một dãy cầu vồng, trong chớp mắt, đã đi tới trước Dược Các.
“Giang Châu Trần Thuận, đến thăm Dược Các!”
Đứng trước Dược Các, Trần Thuận lên tiếng.
Một giọng nói hùng hồn, ngay lập tức truyền ra.
Vang vọng cả Dược Các.
Giống như tiếng sấm vang, làm cho một số kiến trúc, đều rung rinh.
…
…
Trong Dược Các, Các Chủ đã xuất quan, lúc này đang triệu kiến người nhà, đệ tử của Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão.
Trấn an tâm trạng của mọi người.
Hơn nữa, đã sai người điều tra tin tức về Trần Thuận.
Sau khi rời khỏi Thanh Sơn, đã mang theo Từ Yên đi đâu.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói hùng hồn như như tiếng sấm, ở trong Dược Các nổ tung.
“Giang Châu Trần Thuận, đến thăm Dược Các!”
Nghe giọng nói này, một ít người thường và tiểu bối thực lực thấp, trực tiếp cảm giác được trong tai nổ vang, choáng váng đầu óc.
Tất cả những người trong Dược Các đều bị giọng nói này hấp dẫn đến.
“Trần Thuận?”
“Chính là tên đã giết Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão?”
“Không có trốn đi, mà còn dám chạy tới Dược Các giương oai, nhất định phải làm cho hắn có đến mà không có về.”
“Nhất định phải đem hắn rút gân phá da, báo thù cho ông nội.”
. . . . . .
Trong khoảng thời gian ngắn, đại đa số mọi người trong Dược Các, đều có những phản ứng khác nhau.
Nhưng có một điều, trên cơ bản mọi người đều là hận Trần Thuận.
Nhất là Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão nhất mạch, thật sự hận Trần Thuận thấu xương, hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro.
“Thỉnh Các Chủ, giết chết tên súc sinh này!”
Hạ Hầu Vân vốn chỉ là ra mặt trấn an tâm trạng những người này.
Có Các Chủ ở đây, mọi người càng lớn tiếng nói.
Quần chúng đều đang phẫn nộ!
Hạ Hầu Vân vẫy vẫy tay, mọi người lập tức im lặng.
Hạ Hầu Vân là Dược Các Các Chủ, uy nghiêm đã đi vào lòng người từ lâu.
“Kẻ nào, dám lớn lối như thế!”
Hạ Hầu Vân lạnh giọng nói, ánh mắt lộ ra sát khí, sau đó nói với mọi người: “Mọi người bình tĩnh một chút đừng nóng nảy, kẻ này, hôm nay phải chết, nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo!”
Dứt lời, Hạ Hầu Vân, từng bước đi ra, thân thể đột nhiên biến mất ở tại chỗ.
Sau đó, lại xuất hiện ở trên không trung.
Rồi lóe ra mấy cái, lại biến mất trước mắt mọi người.
Lúc này Nhị trưởng lão cũng đi theo.
Những người khác không có thực lực như vậy, nhưng cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Tên kia, mày đã giết người của Dược Các tao, còn dám một mình đến Dược Các, hôm nay, phải lấy đầu mày, tế cho Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão.”
Dược Các truyền thừa ngàn năm, nơi đây, đều không chỉ có cao thủ võ đạo, đan sư…Mà còn có rất nhiều người thường là người nhà và đời sau, diện tích sống có thể so với thôn xóm bình thường bên ngoài lớn hơn vài lần.
Nhưng mà vài khoảng cách này, đối với Thần Cảnh đỉnh phong Dược Các Các Chủ Hạ Hầu Vân mà nói, bất quá cũng chỉ là thời gian trong nháy mắt.
Sau khi âm thanh của Trần Thuận vang vọng cả Dược Các, tiếp sau đó, Hạ Hầu Vân liền xuất hiện trước mắt của Trần Thuận, lạnh giọng mà nói.
“Những người đã uy hiếp tao như vậy, không có một ngàn, cũng có tám trăm, nhưng đều không ngoại lệ, bọn họ, đều chết rất là thảm”
Trần Thuận nhìn thấy người trung niên xuất hiện ở trước mắt, lạnh giọng nói.
“Sư phụ!”
Sau khi Từ Yên nhìn thấy người trung niên, liền lập tức kêu lên.
Nhưng lúc này, cô vẫn là bị Trần Thuận khống chế ở trong tay như cũ, không có cách nào thoát khỏi Trần Thuận.
Hạ Hầu Vân nhìn thấy Từ Yên, tuy là đang bị Trần Thuận khống chế, nhưng mà hoàn toàn không bị thương gì cả, trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra.
Từ Yên, chính là đệ tử chân truyền của hắn, thiên phú võ đạo, vô cùng cao, thiên phú luyện đan, càng là không ở dưới hắn, tương lai sẽ là người tiếp nhận chức vị Dược Các Các Chủ của hắn.
Gánh vác rất nhiều hi vọng của hắn.
Với hắn mà nói, mức độ quan trọng của Từ Yên, thậm chí còn lớn hơn tam trưởng lão và tứ trưởng lão.
Lúc này, Hạ Hầu Vân liền gật đầu với Từ Yên, sau đó lại là nhìn về phía Trần Thuận, trong mắt sát ý càng sâu: “Trần Thuận, mày với tao đều là người Thần Cảnh, nếu như mày còn có lòng tự trọng của thần cảnh cường giả, liền thả Yên nhi ra đi.”
Trần Thuận nghe vậy, cũng không có nghe Hạ Hầu Vân, ngược lại là vỗ lên người Từ Yên một cái.
Một luồng thần hồn không ổn định quỷ dị tản ra, ngay lập tức xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Từ Yên
Từ Yên nhất thời đỏ mặt.
Vừa thẹn vừa giận.
Hung hăng trừng mắt liếc Trần Thuận một cái.
Trần Thuận tùy ý vỗ một cái, thế nhưng vỗ tới nơi mẫn cảm của cô ta, cũng không biết rốt cuộc là có ý gì, hay chỉ là vô tình.
Sau khi nhìn thấy thần hồn không ổn định, Hạ Hầu Vân lúc này liền biến sắc.
Đang nghe nhị trưởng lão báo cáo tin tức, nói là Trần Thuận ở đỉnh Thanh Sơn, ép buộc phần đông hậu bối của các gia tộc lánh đời, mạnh mẽ ký hạ thần hồn không ổn định, lại cũng ép Từ Yên ký kết .
Hạ Hầu Vân vốn cũng không có quá mức để ở trong lòng.
Loại phương thức thần hồn khế ước này, hắn cũng nghiên cứu qua.
Lấy khả năng của hắn, thần hồn khế ước bình thường, hắn cũng có thể giải quyết.
Cho dù hắn không thể, chỉ cần hắn mở miệng, nhà họ Cảnh cũng chắc chắn sẽ toàn lực tương trợ, ra tay giúp đỡ.
Trần Thuận cho dù lợi hại hơn nữa, càng thêm hiểu biết về các loại vu thuật, hiến tế, thần hồn khế ước này, chẳng lẽ còn có thể vuotj qua được Cảnh gia được đương thời công nhận là mạnh nhất thần bí nhất sao.
Nhưng mà, hiện tại, sau khi nhìn thấy khắp nơi lộ ra thần hồn không ổn định đầy yêu dị , Hạ Hầu Vân cũng từ trong đó, cảm nhận được một cỗ hơi thở vô cùng hắc ám.
Làm cho hắn đều cảm giác được một trận hoảng sợ.
Đặc biệt là tinh thần lực của hắn, sau khi tiếp xúc với thần hồn không ổn định trên đỉnh đầu của Từ Yên , dù là tinh thần lực Thần Cảnh đỉnh phong của hắn, cũng cảm nhận được một trận bị trói buộc
“Hôm nay đến Dược Các, chỉ vì thu nợ, mấy món đồ mà Từ Yên thiếu tôi này, dựa theo danh sách ở phía trên, toàn bộ cho tôi, thần hồn không ổn định của cô ta, sẽ tự động được giải trừ, nếu không có, cũng có thể dùng vật ngang hàng, làm vật thay thế.”
Trần Thuận nhìn Hạ Hầu Vân, sâu kín nói.
Hạ Hầu Vân, tinh thần lực Thần Cảnh đỉnh phong, hạng mạnh, vừa mới lướt qua, liền đem đồ vật bày ra ở phía trên thần hồn khiếm điều, một chữ không sót ấn vào trong óc.
Sắc mặt của Hạ Hầu Vân bắt đầu càng thêm khó coi.
Đồ vật bày ra ở phía trên thần hồn không ổn định, không có vật nào không phải là vật cực kỳ trân quý cả.
Chính là ở bên trong Dược Các, rất nhiều đều là vật cực kỳ khan hiếm .
Sắc mặt của Hạ Hầu Vân, rơi vào trong mắt của Trần Thuận một cách rõ ràng.
“Như thế nào, là cảm thấy Từ Yên không quan trọng, không đáng phải không?”
Khóe miệng của Trần Thuận, lại là hiện lên một nụ cười lạnh.
Từ Yên chính là người của Dược Các, nơi chứa đựng nhiều linh đan diệu dược của Viêm Hạ nhất, phía trên thần hồn không ổn định mà Trần Thuận mở ra cho cô ta, hiển nhiên so với gia tộc lánh đời khác, càng thêm trân quý.
Từ Yên biết rõ Trần Thuận này chính là khích tướng, nhưng sắc mặt của cô, lại vẫn là hơi thay đổi.
Đồ vật ở phía trên thần hồn không ổn định, cô rất rõ tính trân quý của nó.
Dược Các tuyệt đối không thể lấy ra.
Trần Thuận đến Dược Các, cũng chỉ có một con đường chết.
Nhưng Trần Thuận nói như thế, Từ Yên vẫn nhịn không được nảy ra một cái ý nghĩ trong đầu như cũ.
Nếu Dược Các chỉ có thể lấy ra đồ vật, mới có thể trao đổi được cô, Dược Các sẽ lấy ra sao?
Nhưng mà, nghĩ đến đây, Từ Yên lúc này lại là đem ý nghĩ trong đầu đó quăng ra ngoài.
Vấn đề này, rất không có ý nghĩa.