Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 147: có lẽ có người đang tìm cái chết






Tình hình vượt qua khỏi dự liệu của Tử Yên, điều này càng khiến cho cô ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Chờ đợi trưởng lão Thần Cảnh đến.
Lúc này, Từ Yên cũng mờ hồ có chút hối hận, lò luyện đan và cải tử hồi sinh đan, những vật quan trọng như vậy, làm sao chỉ có thể gọi một vị trưởng lão Thần Cảnh đến.
Để bảo đảm không có chút sơ hở nào, có lẽ nên gọi thêm một vị nữa, nhiều lắm cũng chỉ trì hoãn thời gian một đến hai ngày của bọn họ mà thôi.
Nhưng bây giờ hối hận, rõ ràng là đã quá muộn.
Cho dù gọi một vị Trưởng lão Thần Cảnh, bây giờ cũng đã là chậm.
Nhưng điều khiến Từ Yên cảm thấy may mắn chính là, vẫn chưa đánh rắn động cỏ.
“Các người thì sao?”
Hai vị nhà họ Dịch nửa bước Thần Cảnh, sau khi một chết một bị thương, Trần Thuận lần nữa quay đầy nhìn về phía nhóm người nửa bước Thần Cảnh khác.
Lúc ánh mắt Trần Thuận đảo qua bọn họ, nhũng người này cảm chỉ cảm thấy giống như bị ánh mắt tử thần nhìn qua.
Toàn thân phát ra một cỗ cảm giác run rẩy từ nội tâm.
Ngay sau đó, rốt cuộc cũng không còn có người nào dám mở miệng khiêu khích hoặc chạy trốn nữa.
Trần Thuận nhìn vào đám người đang im lặng.
Ngay tức khắc, thần niệm uy áp, phô thiên cái địa hướng về phía bọn họ.
Thông Thần Cảnh thần niệm, vừa mới tiếp xúc đến nửa bước Thần Cảnh, đám người lúc này không chịu nổi cỗ uy lực này, những người thực lực yếu hơn một chút ở trong đó đều trực tiếp bị ép quỳ xuống đất.

Những người giống Tư Mệnh Không, thực lực hơi mạnh chút, cũng chỉ chống cự lâu hơn một chút mà thôi, cuối cùng, vẫn bị ép quỳ xuống đất.
“Bây giờ, tôi đếm ngược ba tiếng, không bỏ nổi tiền để mua mạng, cũng không ký giấy nợ, chết!”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
Giọng nói vang vọng lên đến đỉnh Thanh Sơn.
“Ba!”
“Hai!”
Trần Thuận bắt đầu đếm ngược.
Mỗi một tiếng đếm, uy lực lại càng nặng thêm một phần.
Đối với những người này, Trần Thuận không có chút đồng tình nào, vừa rồi những người này ham muốn linh đan diệu dược và Luyện ngục chi kiếm trên người hắn, sửng sốt có lẽ có, tăng thêm cho hắn rất nhiều tội danh.
Trần Thuận ở trong mắt bọn họ, giống như một kẻ tội nhân tội ác tày trời, đều có thù với mỗi người bọn họ, đám người, đều muốn loại trừ cho thống khoái, cùng nhau hướng về phía Trần Thuận ra tay, mặc dù không đánh đòn sát thủ, nhưng đó là vì sợ lập tức đập chết Trần Thuận, sẽ ảnh hưởng đến việc lấy linh đan diệu dược trên người Trần Thuận cũng sẽ bị hủy đi, chứ không phải vì bọn họ nhân từ.
Huống chi, Trần Thuận đứng đầu Ma Giới, vốn tùy tâm sở dục, ngoại trừ những nguyên tắc trong lòng có thể trói buộc hắn, không có bất cứ kẻ nào, bất cứ việc gì có thể kiềm chế được hắn.
Ngay khi Trần Thuận sắp thốt từ “Một” ra miệng, ánh mắt đã để ý đến một người, người kia lập tức cảm nhận được một cỗ nguy hiểm trí mạng.
Lúc này hắn ta lập tức run rẩy nói: “Đừng, tôi… Tôi ký phiếu nợ!”
Mãi cho đến khi nói xong lời này, Miêu Thiên Hiệp mới cảm thấy cảm giác chí mạng giống như một giây sau hắn ta sẽ bị nổ tung thành một cục sương máu mới biến mất.
Ngay sau đó, chính hắn ta cảm nhận được cảm giác sống sót sau tai nạn.
Làm sao còn nhớ được, cái gì thể diện, cái gì tôn nghiêm và tổn thất.
Gia tộc có thể đưa ra nhiều đồ như vậy để chuộc mạng cho hắn ta hay không, đây không phải là chuyện mà bây giờ hắn ta có thể cân nhắc, ký phiếu nợ trước rồi nói sau, ít nhất, lập tức giữ được tính mạng trước.
Những nửa bước Thần Cảnh khác, thấy Miêu Thiên Hiệp nhỏ máu ký xuống phiếu nợ thần hồn.
Mặc dù là cảm thấy uất ức, nhưng vì mạng sống, cũng nhao nhao ký xuống phiếu nợ.
Chỉ có Lục Vân Hải là ngoại lệ.
“Có gan thì giết tôi đi!”
Lục Vân Hải thà chết chứ không chịu khuất phục.
Nhưng, Trần Thuận lại hoàn toàn không nói nhảm.
Một chưởng vỗ xuống lần nữa, ngay lập tức, Lục Vân Hải trực tiếp bị đập khiến lỗ chân lông trên toàn thân đều tuôn mấy đám sương máu.
Trực tiếp phun trên phiếu nợ thần hồn.
Lúc này phiếu nợ thần hồn có hiệu lực.
Lục Vân Hải liền cảm thấy trên linh hồn của mình giống như bị trói buộc một tầng xiềng xích.
Đối với một chiêu này của Trần Thuận, Lục Vân Hải tức giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi lần nữa, vốn bản thân hắn ta đang bị trọng thương, liền trực tiếp ngất đi.
Trần Thuận cười lạnh lắc đầu.
Ánh sáng của hạt gạo mà cũng dám cạnh tranh phát sáng với ánh trăng?

Quả thực là không biết trời cao đất rộng.
Thiên tài như Lục Vân Hải, kiếp trước Trần Thuận tung hoành mấy trăm năm, giết không đến một ngàn, cũng có tám trăm.
Dù sao, con đường Ma Đế của hắn, chính là đạp lên vô số hài cốt để đi lên.
Sau khi thấy mọi người đều ký xuống phiếu nợ thần hồn, lúc này Trần Thuận mới hài lòng nhẹ gật đầu, nói: “Những người ký phiếu nợ thần hồn, đều có thể đi, về nhà nói cho gia trưởng của các người biết, chuẩn bị đầy đủ tiền nợ, một thời gian ngắn sau đó tôi sẽ tự tìm tới cửa để lấy, ai dám không theo, tôi sẽ giết toàn gia tộc của hắn ta!”
Cụm từ “Giết toàn bộ gia tộc của hắn ta!”, lạnh lẽo và vô tình.
Trực tiếp khiến tất cả mọi người ở đây đều khẽ run rẩy, không thể không rùng mình một cái.
Nhóm nửa bước Thần Cảnh ký phiếu nợ thần hồn, nghe thấy sự uy hiếp như vậy, dù bất mãn cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Sợ chọc giận Trần Thuận lần nữa, ngày cả đi cũng không đi được.
Ngay sau đó, những người này nhao nhao tản đi.
Nhưng trong lòng đều đã coi Trần Thuận trở thành người chết.
Chỉ cần để bọn họ còn sống trở về, vậy Trần Thuận chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, gia tộc Thần Cảnh nhiều như vậy, tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn, cho dù Trần Thuận là Thần Cảnh, thiên hạ hôm nay cũng nhất định không còn có chỗ cho hắn dung thân.
Đến lúc này, hội giao lưu Thanh Sơn cứ đầu voi đuôi chuột kết thúc như vậy.
Đồng thời, trở thành hội giao lưu của các gia tộc ẩn danh kinh khủng nhất trong lịch sử của các hội giao lưu.
“Trần huynh tuổi còn trẻ đã là cường giả Thần Cảnh mà chúng tôi ngưỡng mộ, quả nhiên là không tầm thường, khiến tôi vô cùng khâm phục!”
Lúc này, Thiên Cơ Các Tần Minh đi lên phía trước, ôm quyền hướng Trần Thuận nói.
Thông thường, đối mặt với cường giả Thần Cảnh, dù ở độ tuổi hay xuất thân cỡ nào cũng đều phải hành lễ vãn bối.
Nhưng Tần Minh lại mang thái độ khác, hướng Trần Thuận gọi Trần huynh tương xứng.
Trần Thuận đương nhiên cũng không so đo những thứ này.
Mà người của Thiên Cơ Các, chủ động tới lấy lòng, bởi vì đưa tay không đánh người mặt tươi cười, thái độ của Trần Thuận đương nhiên cũng dịu xuống: “Quá khen.”
Tuy nhiên, Trần Thuận cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với người của Thiên Cơ Các.
Nhưng Tần Minh lại giống như quen thuộc, hắn ta đi lên phía trước, thấp giọng nói: “Trần huynh, phải cẩn thận đề phòng người của Dược Các nha!”
“Ồ?” Trên mặt Trần Thuận lộ ra vẻ hứng thú.
“Theo tôi được biết, Dược các Từ Yên đi vào Dung Thành là vì lò luyện đan mà tới, hội giao lưu như vậy, cô ta luôn luôn lười tham gia, nhưng cô ta lại đích thân đến hội giao lưu Thanh Sơn, đồng thời, tôi phát hiện, ánh mắt của cô ta phần lớn đều tập trung trên người Trần huynh, vì vậy tôi nhắc nhở Trần huynh hai câu!”
Tần Minh tiếp tục nói.
Khóe miệng Trần Thuận câu lên một vòng cười lạnh.
Cho dù Tần Minh không nhắc nhở, Trần Thuận cũng đã sớm nhận ra, Dược các Từ Yên mặc dù che giấu rất tốt, nhưng bây giờ thần niệm của Trần Thuận cường đại đến mức nào, cô ta nhìn chằm chằm vào Trần Thuận nhiều hơn mấy giây, loại ánh mắt cố ý như vậy, Trần Thuận sẽ có cảm ứng.
Vậy nên, nhất cử nhất động của Từ Yên, sớm đã bị Trần Thuận nhìn thấy trong mắt.
Chỉ có điều, ngay từ đầu Trần Thuận tưởng rằng người của Dược các đánh chủ ý lên đan dược của hắn.
Không ngờ lại đánh chủ ý lên lò luyện đan trên người hắn.
Xem ra, người của Dược các cũng phát hiện ra rằng lò luyện đan không tầm thường.

Tuy nhiên, Trần Thuận vẫn ôm quyền hướng Tần Minh, biểu hiện cám ơn.
Sau khi Tần Minh hàn huyên cùng Trần Thuận vài câu thì rời đi.
Đến điểm đó thì ngừng.
Đối với điều này, Tần Minh cũng nghiên cứu rất thấu đáo.
Sau khi biết mình để lại cho Trần Thuận một ấn tượng không tồi và có cảm tình tốt, chính là cảm thấy tốt thì thôi, miễn cho người ta cảm thấy phản cảm.
Ánh mắt Trần Thuận nhìn về phía Tần Minh mang theo vẻ tán thành.
Tuy nhiên, sau khi Tần Minh rời đi, trong ánh mắt Trần Thuận lại bạo phát một cỗ sát ý.
Nếu như Từ Yên để mắt tới hắn là vì lò luyện đan.
Vậy có thể chứng minh, hoặc Viên Hạo bán đứng hắn, hoặc Viên Hạo đã xảy ra chuyện.
Nếu không thì người Dược các không thể nào biết lò luyện đan đang ở trên người Trần Thuận.
Dù sao, tuyệt phẩm lò luyện đan này lúc ở hội giao lưu Thanh Sơn, Trần Thuận vẫn chưa từng lấy ra.
“Sao vậy?”
Vương Minh Vy lập tức cảm nhận được trong ánh mắt của Trần Thuận có sự thay đổi.
Lúc này cô ta dịu dàng hỏi.
Sự lo lắng trong lời nói lộ rõ trên mặt.
Trần Thuận nhìn về phía của cô ta, lập tức nhu hòa một chút: “Có lẽ, có người đang tìm cái chết!”
Ánh mắt dịu dàng, giọng nói lại tràn ngập sát khí.
Dứt lời, Trần Thuận chuẩn bị trực tiếp ngăn người của Dược các lại, hỏi thăm đến cùng.
Nếu không phối hợp, Trần Thuận cũng không ngại sưu hồn thử một chút.
Nhưng ngay khi Trần Thuận chuẩn bị tìm đến Từ Yên.
Sắc mặt Từ Yên bỗng nhiên khẽ động.
Cường giả Thần Cảnh của Dược các bọn họ đến rồi!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.