Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 145: Phiếu nợ






Cái gì chứ?
Giờ phút này đám người có chút ngơ ngác.
Khí thế phát ra ở trên người của Trần Thuận quả thật mạnh mẽ đến nỗi không hợp với lẽ thường.
Để bọn họ cảm giác được mình giống như là đang đối mặt với thần cảnh chân chính.
“Anh rất ngông cuồng, cũng rất mạnh, vượt xa so với dự liệu của tôi.”
Lục Vân Hải thấy thế, không chỉ không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn càng hưng phấn thêm.
Đối thủ càng mạnh thì hắn ta càng thích.
Lúc mọi người ở đây đang chần chờ, Lục Vân Hải lại bước lên phía trước một bước, cơ thể bay lên trên không.
Cả người của hắn ta phát ra hào quang sáng chói, trên không trung có một vệt sáng dài được kéo ra, giống như là một ngôi sao chổi xẹt qua giữa bầu trời, ngang nhiên bắn về phía của Trần Thuận
“Nhận thêm một quyền của tôi đi.”
Theo tiếng thét chói tai của Lục Vân Hải, hai tay của hắn ta chân nguyên loé lên, ánh sáng trắng lấp lánh trực tiếp đánh về phía của Trần Thuận
Uy lực của nó khiến cho toàn bộ Thanh Sơn như là bị rung chuyển theo.
Hư không dường như đều bị phá vỡ.
Nhưng mà Trần Thuận đối mặt với đòn tấn công mạnh hơn của Lục Vân Hải, trên mặt chỉ lộ ra biểu cảm mỉa mai.
“Đổi thành trưởng bối của nhà anh tới thì còn được.”
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.
Sau đó hắn siết chặt bàn tay phải của mình lại, tùy ý vung về phía của Lục Vân Hải.

Bùm!
Trên không trung trực tiếp phát ra một tiếng nổ vang kịch liệt.
Sau đó đám người chỉ nhìn thấy lúc nãy so chiêu, còn tưởng Lục Vân Hải có thể vững vàng ngăn chặn Trần Thuận, khiến cho Trần Thuận chật vật không chịu nổi, lần này dưới một đòn tấn công tùy ý của Trần Thuận lại trực tiếp đánh hắn ta bay ngược trở lại.
Tất cả chân nguyên ở quanh người đều nổ tung toàn bộ.
Lục Vân Hải trực tiếp bay ngược xuống mặt đất giống như là một viên đạn pháo từ không trung.
Rầm rầm.
Mặt đất rung động một trận.
Lục Vân Hải trực tiếp ngã xuống mặt đất, tạo ra một cái hố cực lớn.
“Phụt!”
Lục Vân Hải phun ra một ngụm máu tươi rất lớn.
Cả người giống như nát thành từng mảnh.
Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều nhận phải những tổn thương với mức độ khác nhau.
Vỏn vẹn chỉ là một quyền đơn giản như vậy, Lục Vân Hải liền bị trọng thương.
Ánh mắt của Lục Vân Hải nhìn về phía Trần Thuận là vẻ cực kỳ không thể tin tưởng được.
Sao Trần Thuận lại mạnh như vậy.
Tại sao chỉ có một chiêu mà lại đánh hắn ta bị thương thành như thế này?
So với Đồng Giới của Viêm Hạ hiện tại, tuyệt đối không có người nào có thể làm được như vậy.
Không chỉ có Lục Vân Hải, những người khác nhìn thấy một màn này cũng giống như là gặp quỷ.
Trước đó thực lực của Trần Thuận rõ ràng không địch lại Lục Vân Hải, sao đột nhiên lại đảo ngược rồi?
Hơn nữa lại còn đảo ngược lợi hại như vậy.
Cái này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường, hoàn toàn không có khả năng.
Trừ phi là thần cảnh, nếu không thì không ai có thể làm được.
Nhưng mà những nửa bước thần cảnh này toàn bộ đều xuất thân từ những gia tộc ẩn danh và từng có tiếp xúc với cường giả thần cảnh trong gia tộc, thậm chí là cường giả thần cảnh khác.
Trên người của Trần Thuận cũng không có loại khí tức của thần cảnh.
Huống hồ gì mỗi khi thần cảnh xuất hiện thì đó đều là một chuyện kinh thiên động địa, tất cả cường giả cảnh thần của Viêm Hạ đều sẽ cảm nhận được.
Tuyệt đối không có người nào như Trần Thuận.
Ánh mắt của đám người đều kinh ngạc bất định.
Nhưng cho dù là như thế nào, lúc nãy Trần Thuận tuyệt đối là đang giả heo ăn hổ.
Những người lúc nãy vừa mới ra tay với Trần Thuận, sắc mặt đều đồng loạt thay đổi.
Lúc này Trần Thuận lại mở miệng nói: “Ngày hôm nay tất cả những người vô duyên vô cớ ra tay với tôi, tập kích tôi tổng cộng có mười hai người, đến từ tám gia tộc ẩn danh.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Trần Thuận đồng thời đảo qua mười một người khác vừa mới ra tay với hắn.
Sắc mặt của mười một người đó đều thay đổi.
Không biết là Trần Thuận muốn cái gì.
Nhưng mà bọn họ cũng không lo lắng, không nói đến việc bọn họ là người đến từ tám gia tộc ẩn danh, cho dù chỉ là một gia tộc ẩn danh, cái đó cũng không phải là người thế tục như Trần Thuận có thể đắc tội được.
Đánh không lại hắn, cùng lắm thì chính là không cướp được những thứ linh đan diệu dược ở trên người của hắn mà thôi.

Trần Thuận còn có thể làm gì bọn họ cơ chứ?
Còn dám làm gì với bọn họ?
Nhưng mà tiếp theo đây Trần Thuận lại khiến cho sắc mặt của những người này lập tức khó coi.
“Dám ra tay với tôi, ngày hôm nay các người còn sống sót hay không thì cũng phải xem xem các người có thể trả giá được bao nhiêu, bỏ ra bao nhiêu tiền để mua mạng sống.”
Câu nói này giống như là tiếng sấm rền vang lên ở bên tai của mọi người.
Tư Minh Không nửa bước thần cảnh lập tức nhìn về phía của Trần Thuận, sắc mặt thay đổi kịch liệt.
“Trần Thuận anh cũng quá mức càng rỡ rồi đó, nếu như anh thức thời, chuyện này hôm nay cứ coi như xong đi, nếu không thì…”
Sau khi nghe xong câu nói của Trần Thuận, một vị nửa bước thần cảnh của nhà họ Hàn là Hàn Ngọc Bách, sắc mặt âm trầm nói.
Nhưng mà hắn ta còn chưa nói xong thì lại bị Trần Thuận đánh gãy.
“Nếu không thì như thế nào?”
Trần Thuận cười lạnh nói.
“Dưới sự áp chế của gia tộc ẩn danh há lại có thể để cho một người phàm tục như anh mạo phạm, nếu như dừng lại ở đây thì sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh nữa, nếu như còn muốn dây dưa không ngớt, đắc tội với chúng tôi, chắc chắn sẽ không để anh sống yên bình, anh không thể chịu đựng được cơn giận của gia tộc ẩn danh.”
Hàn Ngọc Bách hừ lạnh nói.
Gia tộc ẩn danh đứng sừng sững ở Viêm Hạ, khinh thường Viêm Hạ, ngoại trừ nhà họ Hàn bọn họ thì còn có ba vị cường giả thần cảnh tồn tại ở trên thế giới này, chưa từng sợ hãi ai.
Nghe vậy, Trần Thuận cười lạnh nói: “Tôi không quan tâm là tôi có thể tiếp nhận được hay không, nhưng mà anh sẽ không chịu đựng nổi đâu.”
Dứt lời, Trần Thuận cong ngón tay búng ra.
Lập tức có một luồng ánh sáng đen bắn vào trong cơ thể của Hàn Ngọc Bách.
Hàn Ngọc Bách muốn né tránh, nhưng mà lại phát hiện căn bản cũng không thể tránh được.
Trong nháy mắt ánh sáng đen bắn vào cơ thể, hắn ta liền cảm giác được có một loại đau đớn kịch liệt như đang xé nát toàn bộ máu thịt.
Không chỉ có như thế, ngay cả linh hồn dường như cũng đang bị thiêu đốt.
“A!”
Hàn Ngọc Bách lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
Cho dù hắn ta có vận công chân nguyên toàn thân, thực lực nửa bước thần cảnh, muốn vào cơ thể để tìm ra luồng ánh sáng đen đó, xua tan nó ra khỏi cơ thể.
Nhưng mà sau khi ánh sáng đen nhập vào trong cơ thể, lập tức liền biến mất không còn bóng dáng, Hàn Ngọc Bách căn bản cũng không thể tìm kiếm được dấu vết, trong cơ thể đau đớn lại càng mãnh liệt hơn nữa.
Nhất là cơn đau dường như đang ăn mòn linh hồn của hắn ta từng giây từng phút, khiến cho hắn ta quả thật muốn tổn thương linh hồn.
Cho dù là nửa bước thần cảnh cũng phải kêu lên thảm thiết, từng tiếng từng tiếng kêu thê lương.
Đám người đó nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta, sắc mặt lập tức tái đi.
Trần Thuận đã làm gì với hắn ta vậy?
Tất cả mọi người lập tức lên tinh thần tập trung cao độ đề phòng Trần Thuận.
Nụ cười giễu cợt bên khóe miệng của Trần Thuận lại càng sâu hơn, nghiêm giọng nói: “Nếu như ngày hôm nay anh không thể lấy ra được tam tiết tử kim trúc, hai khỏa địa tâm quả…”
Sau khi Trần Thuận nói ra một loạt các thiên tài địa bảo, lúc này còn nói thêm: “Nếu như không bỏ ra, vậy thì đi chết đi!”
Giờ phút này, Trần Thuận giống như là một ác ma đến từ địa ngục.
“Tôi… tôi đồng ý…”
Một lát sau, Hàn Ngọc Bách không thể kiên trì được nữa, cho dù Trần Thuận có nói ra điều kiện gì thì lúc này hắn ta đều đồng ý.
“Tôi biết là anh không có, vậy thì cứ ký cái giấy nợ này đi.” Ánh mắt của Trần Thuận sắc bén nhìn hắn ta.

Đồng thời anh chỉ tay ra, không ngừng dao động ở trên không trung, chỉ tẩu long xà.
Mỗi một đường nét giống như là cái móc sắt bằng bạc dựng đứng trong không khí.
Bất chợt xuất hiện ra một phiếu nợ.
Tất cả những thứ ở trên đó đều là những gì mà Trần Thuận đã nhắc tới.
Sau khi làm xong rồi Trần Thuận lại cong ngón tay búng ra lần nữa, lúc đó trên những con chữ này như có phù văn nở rộ, đột nhiên lộ ra tia sáng bí ẩn.
Sau đó Trần Thuận lại vung lên một cái.
Lập tức phiếu nợ ở trên không trung dường như có sinh mệnh, bay về phía của Hàn Ngọc Bách
“Nhỏ một giọt máu lên trên đi, ký phiếu nợ thì tôi sẽ có thể tha cho anh.”
Trần Thuận cười lạnh.
Là con cháu của gia tộc ẩn danh, đương nhiên Hàn Ngọc Bách có thể nhận ra được đây chính là khế ước thân hồn.
Nhưng cho dù là nhận ra, hắn ta cũng không dám không làm theo.
Mỗi một giây cơn đau dường như lại tăng thêm một phần, hắn ta nào dám có chỗ trì hoãn nữa, lập tức gãi gãi lòng bàn tay nhỏ máu xuống ký tên.
Khế ước thần hồn được hoàn thành sau một giây.
Hàn Ngọc Bách liền cảm giác được tất cả đau đớn đã biến mất rồi.
Lúc này trên trán của hắn ta và toàn thân sớm đã có đầy một lớp mồ hôi.
Trong nháy mắt, cơn đau biến mất, cả người giống như đã bị rút cạn hết sức lực.
Hắn ta lập tức sụp đổ ngồi ở dưới mặt đất.
Những người khác chứng kiến tình huống này cũng đều đồng loạt lạnh sống lưng.
“Anh ta cũng dám ép buộc Hàn Ngọc Bách kí khế ước thần hồn, chẳng lẽ không sợ nhà họ Hàn trả thù nhà?”
“Hơn nữa, những thiên tài địa bảo đó có cái nào không phải là cực kỳ quý giá đâu, người nhà họ Hàn căn bản sẽ không thể nào lấy ra được, anh ta làm như vậy hoàn toàn là đang đi tìm cái chết.”
Có người nói.
Nhưng cùng lúc đó, sắc mặt của những nửa bước thần cảnh đã từng ra tay với Trần Thuận đều rất khó coi.
Cái này có phải cũng mang ý nghĩa là Trần Thuận cũng ép buộc bọn họ ký phiếu nợ khế ước thần hồn hay không?
Trần Thuận dám đắc tội nhà họ Hàn.
Nhưng mà hắn lại dám đắc tội với nhiều gia tộc ẩn danh cùng một lúc như vậy à?
Rất nhanh, bọn họ liền đạt được đáp án!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.