Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 139: hội giao lưu thanh sơn






Trần Thuận và Vương Minh Vy, trên đường đến Thanh Sơn.
Vương Minh Vy lần đầu tiên đến tham gia hội giao lưu võ đạo, còn là hội giao lưu của gia tộc ẩn danh, mặc dù chỉ là giữa hậu bối với nhau, Vương Minh Vy vẫn có hơi kích động.
Mà Trần Thuận, vẻ ngoài mặc dù vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng kích động không thôi.
Lúc này hội giao lưu của gia tốc ẩn thế được tổ chức ở Dung Thành, còn chưa có bắt đầu, hắn liền nhận được một luyện đan lô thần phẩm, thu hoạch thật sự vượt sức tưởng tượng của hắn.
Vì thế, Trần Thuận đối với hội giao lưu giữa hậu bối của các gia tộc ẩn danh lần này, cũng bắt đầu mong chờ.
Đương nhiên, Trần Thuận không phải mong chờ đồ vật mà những hậu bối này có thể lấy sẽ gây hứng thú với hắn.
Trần Thuận có dự định khác.
Anh đã đánh chủ ý đến đầu của mấy gia tộc ẩn danh này.
Hội giao lưu lần này, chính là cơ hội tuyệt vời.
Trên người, Trần Thuận đã liên lạc với Đỗ Thiên Hựu, Đỗ Thiên Hựu lúc này đã đến nơi tổ chức hội giao lưu Thanh Sơn rồi.
Sau khi Trần Thuận đến nơi, quả nhiên từ xa đã nhìn thấy Đỗ Thiên Hựu.
Sau khi Đỗ Thiên Hựu nhìn thấy Trần Thuận, lập tức mỉm cười đi tới: “Anh Trần, tôi còn tưởng anh không đến nữa chứ.”
Trần Thuận cười nói: “Nhận được lời mới của anh Đỗ, còn cầm lệnh bài của anh Đỗ, sao có thể không đến chứ.”
“Ha ha, tôi nghe nói, hội giao lưu lần này sẽ xuất hiện vài thứ tốt, anh Trần có lẽ sẽ có hứng thú.” Đỗ Thiên Hựu nói. Sau đó, lúc này mới chú ý Vương Minh Vy ở đằng sau có tu vi nửa bước Thần Cảnh, mắt liền sáng lên: “Vị này, là chị dâu?”
Đỗ Thiên Huệ hỏi, đồng thời cũng bị dung mạo cùng khí chất của Vương Minh Vy làm cho hơi kinh ngạc.
Kết thúc chuyện đi ở khu Tam Giác, khi kết bạn đồng hành với Trần Thuận trên đường đi, Đỗ Thiên Hựu mới biết, Trần Thuận đã có vợ rồi.
Nghe vậy, sắc mặt của Vương Minh Vy đỏ ửng, mặc dù cô ta rất muốn mặc nhận, nhưng vẫn mở miệng giải thích: “Tôi là Vương Minh Vy của nhà họ Vương.”
Trên mặt của Đỗ Thiên Hựu xuất hiện tia ngại ngùng, anh ta biết, vợ của Trần Thuận, tên là Tống Thiên Hy.
Trên mặt của Trần Thuận cũng xuất hiện nụ cười, nói: “Vương Minh Vy, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Vương, gia tộc ẩn danh!”

“Cái gì?” Nghe thấy lời này, trên mặt Đỗ Thiên Hựu tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Gia chủ của nhà họ Vương, không phải là Lôi Long – Vương Thiên Phong sao?
Lần này người đến tham gia hội giao lưu nên là con trai của Vương Thiên Phong, Vương Lập Hiên chứ.
Có điều, đến bây giờ, Vương Lập Hiên cũng chưa có xuất hiện.
Nghĩ lại, Trần Thuận không phải loại người thích nói đùa, Đỗ Thiên Hựu nhéo mạnh mình một cái, nói chuyện cũng có hơi không lưu loát: “Thật… thật sao?”
“Bao hàng giả!” Trần Thuận nói, Vương Minh Vy cũng mặc nhận, hơn nữa lấy ra lệnh bài đến tham gia hội giao lưu lần này của nhà họ Vương.
Đỗ Thiên Hựu lúc này mới chắc chắn, xem ra, là thật.
Gia tộc ẩn danh, gia chủ nhà họ Vương, vậy mà là cô gái có cảnh giới Tông Sư.
Gia chủ của gia tộc ẩn danh có tu vi Tông Sư Cảnh, thật sự nghe còn chưa nghe thấy chứ đừng nói là gặp được.
Trong lòng Đỗ Thiên Hựu mặc dù có ngàn vạn vấn đề và nghi hoặc, nhưng lúc này đều bị hắn ta đè vào trong bụng, loại bí mật này, rõ ràng không phải hắn ta nên nghe ngóng.
Có điều, nếu như Vương Minh Vy thật sự là gia chủ của nhà họ Vương, vậy nhà họ Vương nhất định đã xảy ra biến cố gì rồi.
Mà loại biến cố này, tuyệt đối không thoát được khỏi liên quan tới Trần Thuận.
Trong lòng Đỗ Thiên Hựu nghĩ thế.
“Anh Đỗ, đây là những linh đan diệu được lần trước đã mượn của anh, anh xem thử đi.”
Nói rồi, Trần Thuận bèn lấy ra, đan được sớm đã chuẩn bị muốn trả lại cho Đỗ Thiên Hựu, và một số dược liệu.
Số lượng gấp hai lần lúc đó Đỗ Thiên Hựu cho Trần Thuận.
Chủ Ma Giới, lời đã nói ra, nói được làm được.
Đỗ Thiên Hựu cũng không có khách khí, lập tức thu lại.
“Đi, chúng ta vào trong trước, đã đến không ít người rồi.”
Sau khi thu đồ vật lại, Đỗ Thiên Hựu bèn nói.
Trần Thuận gật đầu, cùng Vương Minh Vy ba người đi vào trong hội giao lưu Thanh Sơn.
Lần này hội giao lưu Thanh Sơn của các gia tộc ẩn danh là do nhà họ Tư tổ chức.
Chọn đỉnh núi hậu sơn của Thanh Sơn.
Chính là một nơi ngăn cạnh với bên ngoài.
Đỉnh núi, có một các lâu hai tầng tọa lạc mang phong vị cổ xưa.
Trên các lâu, chạm rồng vẽ phượng.
Không biết xây dựng từ niên đại nào.
Sau khi Trần Thuận đến nơi, bên ngoài các lâu có hai cô gái mặc sườn xám đại diện đón tiếp khách.
Cho dù là hai cô gái đón khách cũng có thực lực chuẩn Tông Sư.
Thực lực như thế này, để ở xã hội bên ngoài, tùy tiện có thể xưng bá một phương.
“Thưa anh, xin chào, làm phiền đưa ra lệnh bài tham dự!”
Một cô gái cao ráo đầy đặn, có tướng mạo xinh đẹp ngọt ngào trong đó, sau khi nhìn thấy bọn Trần Thuận thì cung kính nói.
Trần Thuận từ trên người lấy ra một tấm lạnh bài, giao cho cô ta.
Có điều, lệnh bài mà Trần Thuận lấy ra, không phải lệnh bài có khắc chữ Đỗ mà Đỗ Thiên Hựu trước đó cho hắn.
Mà là lệnh bài của nhà họ Vương.
Mỹ nữ đón khách, nhìn thấy Trần Thuận và Vương Minh Vy đều lấy ra lệnh bài của nhà họ Vương, trong mắt vụt qua vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che đậy lại, sau đó, bày ra tư thế mời với bọn họ.
Sau đó, Trần Thuận bèn cùng Vương Minh Vy đi vào trong các lâu.

Đỗ Thiên Hựu cũng đi theo.
Đi theo bọn Trần Thuận, giới thiệu một chút tình hình bên trong các lâu.
Bởi vì là hội giao lưu giữa các gia tộc ẩn danh, vì thế, chỗ ngồi trong các lâu dựa vào phân loại phân loại gia tộc mà sắp xếp.
Vừa hay, nhà họ Đỗ và nhà họ Vương lại là hàng xóm.
Trần Thuận và Vương Minh Vy, cùng Đỗ Thiên Hựu, sau khi ngồi xuống chỗ đã được sắp theo gia tộc của mình, Trần Thuận bàn nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lúc đó, lục đục đến không ít người.
Có người ôn chuyện, có người trầm mặc.
Nhưng trong đó, từ đầu đến cuối bảo trì hoàn cảnh tương đối yên tĩnh.
Tuy nhiên, mãi đến khi một nhóm người đến mới thay đổi loại tình huống này.
Đột nhiên, khiến cả các lâu trở nên náo nhiệt hơn.
Gần như tất cả mọi người đều đồng loạt di chuyển ánh mắt, nhìn sang người vừa đến.
“Ba người này, chính là người của Thiên Cơ Các.”
“Thiên Cơ Các, rất thần bí, mệnh danh không gì không biết, lưu truyền bảng Tông Sư ở ngoài kia, chính là của Thiên Cơ Các, trước đây cho Trần huynh xếp thứ 3, nhưng Trần huynh, huynh bây giờ đã đứng thứ nhất rồi.”
Đỗ Thiên Hựu nói.
Nếu như trong vũ trụ, mấy cái bảng xếp hạng danh chấn vũ trụ, Trần Thuận có lẽ còn hơi hưng phấn, đi tranh vị trí các thứ, nhưng cái xếp hạng shit chó mà Thiên Cơ Các xếp này, Trần Thuận không hề để tâm, cho dù cho hắn cuối cùng, hắn cũng sẽ không nói gì.
3 người của Thiên Cơ Các sau khi đến, trong hội trường rất nhiều trẻ tuổi tràn đầy khí thế, dần dần đến chào hỏi với người của Thiên Cơ Các.
Ba người của Thiên Cơ Các đến, mặc dù bề ngoài bình thường, đáp lại mọi người, nhưng trong lòng lại vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng chính vào lúc này, cửa các lâu lần nữa truyền đến tiếng ‘cách’.
Mọi người vừa nhìn thì trong các lâu trở nên náo nhiệt hơn.
“Trần huynh, bốn người vừa mới đến, chính là người của Dược Các.”
“Lưu truyền đan được của các gia tộc ẩn danh, thậm chí bảo gồm cả thế tục, trên 80% đều là do Dược Các luyện chế!” Đỗ Thiên Hựu thấy Trần Thuận nhìn sang hắn ta, lập tức nói.
“Hai người ở giữa, người đàn ông bên trái, tên là Lâm Bính Sơn, chính là đệ tử thân truyền của Truyền Công trưởng lão của Dược Các, thực lực nửa bước Thần Cảnh, thực lực thâm sâu.”
“Cô gái ở bên nhau anh ta, mặc áo khoác, tóc xõa màu đen, tên là Từ Yên, chính là đệ tử thân truyền của Dược Các chủ, nghe nói thiên phú luyện đan không hề thua kém Dược Các Các chủ.”
Đỗ Thiên Hựu giải thích.
Đối với Lâm Bính Sơn, Trần Thuận không có cảm giác gì, người như thế này, đến một người hắn có thể giết một người.
Đến 10 người, hắn có thể trong nháy mắt giết 10 người.
Ngược lại Từ Yên ở bên cạnh, Trần Thuận lại nhìn nhiều thêm vài lần.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần Thuận, khi Trần Thuận quan sát Từ Yên, Từ Yên cũng nhìn về phía Trần Thuận.
Ánh mắt của hai người, chạm vào nhau giữa không trung.
Ánh mắt Trần Thuận nhàn nhạt, không có động tác gì, hai mắt giống như có thể nhìn xuyên qua Từ Yên.
Mà Từ Yên, lại cảm giác dưới ánh mắt của Trần Thuận, cái gì cũng bị lộ ra.
Loại cảm giác này khiến cô ta rất không thích, sau đó thu hồi ánh mắt lại.
Có điều, trong lòng lại lưu tâm với Trần Thuận.
Người trẻ tuổi có thể mang cho cô ta loại áp bức này, cực kỳ ít, không chừng là thiên tài tuyệt diễm.
Ở trong ấn tượng của cô ta, Lục Vân Hải của nhà họ Lục, coi như một người.
Người của Thiên Cơ Các và Dược Các, sau khi đến, vị trí trong các lâu đã gần như kín.
Có điều, một nhà mà Trần Thuận mong đợi lại chưa đến.

Đó chính là, gia tộc ẩn danh, nhà họ Lục.
Nhà họ Lục, còn nợ Trần Thuận vô số kỳ trân dị bảo, linh đan diệu dược.
Lần trước Lục Phi Dương lấy thần hồn ký giấy nợ, đến bây giờ, Trần Thuận cũng chưa có đến cửa thu nợ.
Hôm nay vừa hay có thể lấy nhà họ Lục khai đao.
Lại trôi qua một lúc nữa.
Lại có một nhóm người đến.
“Nhà họ Lục, Lục Vân Hải!”
Đỗ Thiên Hựu ở bên cạnh Trần Thuận nói.
Dù là Đỗ Thiên Hựu, khi nói đến cái tên này, giọng cũng có hơi nặng nề.
Lục Vân Hải, dù là Đỗ Thiên Hựu, đều không thể không khâm phục, đó chính là thiên tài.
Tuổi tác còn trẻ đã có thực lực nửa bước Thần Cảnh, đã bắt đầu xung kích Thần Cảnh rồi.
Không có sự cố gì xảy ra, trước 30 tuổi, sẽ có thể xung kích cảnh giới Thần Cảnh.
Loại thiên phú này, dù ở trong gia tộc ẩn danh cũng không có mấy người có thể so sánh được với hắn ta.
Càng huống chi, Lục Vân Hải, không những có thiên phú siêu việt, thiên tài tuyệt diễm, đối với tu luyện võ đạo gần như có chấp niệm vô cùng biến thái.
Trừ tu luyện ra, cái gì cũng không quân tâm, cái gì cũng không muốn quản, thậm chí ngay cả người kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Lục cũng không muốn như thế nào cả, cảm thấy chuyện này sẽ làm chậm trễ việc tu luyện võ đạo của hắn ta.
Người như thế, cho dù là Đỗ Thiên Hựu, cũng không thể không khâm phục.
Sau khi Lục Vân Hải bước vào các lâu, mọi ánh mắt từ xung quanh khóa chặt lên người của Trần Thuận.
Sau đó, ánh mắt nhìn Trần Thuận, vụt qua một tia sát ý.
Đỗ Thiên Hựu vừa hay nhìn thấy, có hơi ngạc nhiên: “Anh Trần, anh và anh ta có thù sao?”
Trần Thuận gật đầu: “Tôi và anh ta không có mâu thuẫn, nhưng em trai của anh ta – Lục Phi Dương, ký một tờ giấy nợ này của tôi, nhà họ Lục, thiếu của tôi không ít đồ tốt.”
“Chuyện này… vậy anh Trần phải chú ý, Lục Vân Hải đã xung kích Thần Cảnh rồi, khoảng cách mà không phải nửa bước thần cảnh bình thường có thể so sánh.” Hắn ta biết Trần Thuận lợi hại, thậm chí nghi hắn là cường giả Thần Cảnh, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở.
Đối với sát ý của Lục Vân Hải, Trần Thuận không hề đặt vào trong mắt.
Cho dù là Thần Cảnh, hắn cũng có thể tùy ý chém giết, chứ đừng nói, ngay cả Thần Cảnh cũng không phải, còn dám lộ ra sát ý với hắn.
Vừa hay, cho dù là Lục Vân Hải không tìm hắn gây chuyện, hắn cũng phải tìm Lục Vân Hải gây phiền phức.
Vì thế, trong các lâu, mỗi gia tộc đều đã có người đến rồi.
Lúc này, một người đàn ông hơn 20 tuổi, từ trong đám đông bước ra.
Đi đến trên đài.
Chắp tay hướng về tất cả bọn Trần Thuận nói: “Hôm nay, tiểu đệ may mắn có thể mời các vị đến Thanh Sơn, tổ chức hội giao lưu Thanh Sơn, hội giao lưu của chúng ta trước đây, cũng đã tổ chức không ít lần, mỗi một lần, đều có không ít người có thể có thu hoạch vừa ý, hy vọng hôm nay, mọi người cũng có thể như thế, giao đổi được thứ mà mình vừa ý.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.