Đối với lời của Dương Vân Đình, Trần Thuận coi như không nghe thấy.
Người phụ nữ như này, Trần Thuận không có chút đồng cảm nào cả.
Dương Vân Đình thấy Trần Thuận căn bản không có quan tâm cô, cả người cô ta run rẩy, vội vàng nhìn sang Viên Hạo.
“Viên Hạo… khụ khụ… cầu xin… anh, giúp em… giúp em có được không…”
Dương Vân Đình nói chuyện cũng có hơi không thở được.
Viên Hạo nhìn bộ dạng này của cô ta, trong lòng giống như bị kim châm.
Anh ta đột nhiên hiểu ra, tại sao ba sau khi biết mình và Dương Vân Đình qua lại, không hiểu làm sao nói với mình một câu: “Đàn ông, tóm lại phải trải qua vài người phụ nữ mới có thể trưởng thành hơn được.”
Lúc đó, anh ta còn tưởng, ba đồng ý chuyện của anh ta và Dương Vân Đình.
Nhưng bây giờ, anh đã hiểu ra, ba của anh căn bản không phải đồng ý.
Khoảnh khắc này, Viên Hạo đột nhiên giống như trưởng thành hơn.
Anh ta đè sự sợ hãi trong lòng xuống, nhìn sang Trần Thuận: “Anh Trần, xin dừng bước!”
Nghe thấy lời của Viên Hạo, Trần Thuận ngược lại đã dừng bước, quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt như có lửa: “Cậu muốn chết sao?”
Cả người Viên Hạo run rẩy, mặc dù bị thủ đoạn quỷ thần khó lường đó của Trần Thuận dọa sợ, nhưng vẫn cắn răng, cứng đầu nói: “Không dám, anh Trần đánh bại Miyamoto Takeshi, giương cao uy thế Viêm Hạ, khiến tôi vô cùng khâm phục, hôm nay, tôi chỉ muốn làm một giao dịch với anh Trần.”
Trần Thuận hơi nhướn mày, có chút hứng thú: “Giao dịch gì?”
Viên Hạo vội nói: “Tôi đã từng ở chợ đồ cổ có mua được một đan lô, nghe nói là phương sĩ cổ đại vì trường sinh bất lão dùng để luyện đan, anh Trần là người luyện võ, có lẽ có sẽ hứng thú với thứ này.”
Viên Hạo là người thừa kế tập đoàn Viên Thị, mặc dù nhà họ Viên không phải gia tộc võ đạo, nhưng đối với những thứ liên quan đến tới võ đạo này, Viên Hạo có sự hiểu biết hơn người bình thường một chút, anh ta cảm thấy, Trần Thuận có lẽ sẽ có hứng thú.
Quả nhiên, sau khi Trần Thuận nghe thấy, mắt liền sáng lên.
Hỏi: “Có điều kiện gì?”
Trên mặt Viên Hạo vụt qua một tia đau khổ, nhưng sau đó vẫn trấn định lại, cung kính nói: “Nếu như sau khi anh Trần nhìn thấy, còn có hứng thú, cầu xin anh Trần, có thể khiến cho Vân… Dương Vân Đình, khôi phục bình thường…”
Mặt mày Trần Thuận thoáng qua nét kinh ngạc, quá khứ không mấy tốt đẹp mà Dương Vân Đình đã trải qua, Trần Thuận đã truyền toàn bộ vào trong đầu của Viên Hạo, không ngờ, sau khi biết được tất cả sự thật, Viên Hạo vậy mà còn bằng lòng giúp Dương Vân Đình.
Có điều, cũng là vì thế, đánh giá của Trần Thuận về Viên Hạo, ngược lại cao hơn một chút, ấn tượng đối với anh ta cũng tốt hơn không ít.
Hắn đương nhiên có thể nhìn ra, hành động này của Viên Hạo không phải muốn tiếp tục như thế nào với Dương Vân Đình nữa, mà niệm tình cũ, tạo ra một cái kết với Dương Vân Đình.
Dương Vân Đình sau khi nghe thấy lời này, trên mặt bỗng vui mừng: “Viên Hạo, cảm ơn anh…”
Viên Hạo nghe vậy, hai tay siết chặt lại, nhưng không có tiếp tục nhìn Dương Vân Đình.
Trần Thuận liếc nhìn Dương Vân Đình, sau đó gật đầu với Viên Hạo: “Được!”
Dương Vân Đình bỗng thở phào lần nữa.
Sau đó, Trần Thuận và Vương Minh Vy tiếp tục đi vào khách sạn.
Mà Viên Hạo, trở về nhà, đi lấy đan lô.
Dương Vân Đình lúc này, vẫn bộ dạng già nua, chỉ có thể trốn vào trong phòng của khách sạn, đợi Viên Hạo quay lại.
…
…
“Anh Trần, đây chính là đan lô tôi mua được, mời anh xem thử, có thể lọt vào mắt xanh của anh không?”
Không mất bao lâu, Viên Hạo bèn mang đan lô trở lại khách sạn.
Lần này, khi Viên Hạo xuất hiện bên cạnh Trần Thuận.
Trần Thuận bèn cảm giác, Hỗn Độn Châu trong cơ thể lần nữa có phản ứng.
Ẩn ẩn nóng lên.
Trần Thuận liền không có nhìn đến đan lô đó, trong lòng trở nên hưng phấn.
Lần trước khi Hỗn Độn Châu có phản ứng như thế, là có được nguyên liệu của thanh Kiếm Luyện Ngục đó của anh.
Sau khi Viên Hạo lấy đan lô ra, ánh mắt của Trần Thuận bỗng bị đan lô thu hút.
Trần Thuận nhận lấy đan lô.
Đan lô này, chẳng qua chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn trông khá tinh xảo.
Xung quanh lần lượt khắc hình của tứ đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Võ, Chu Tước.
Trần Thuận mở nắp ra, trong đan lô, một mùi thuốc vô cùng nhạt truyền ra.
Người bình thường không thể ngửi được mùi này, nhưng đối với Trần Thuận mà nói, mùi thuốc này lại rất rõ ràng.
Ánh mắt của Trần Thuận càng có hơi nóng lên.
Đan lô này, rất rõ ràng đã nhiều năm chưa có được sử dụng.
Nhưng sau khi mở nắp, vậy mà còn có thể có một ít mùi thuốc truyền ra, điều này chỉ có thể nói rõ, đan lô này tuyệt đối không phải vật phàm, dược tính đã ăn vào trong đan lô.
Trần Thuận nhìn vào bên trong đan lô, trong ruột, vậy mà còn khắc Kỳ Lân, Thao Thiết, Tì Hưu…
Sống động như thật!
Trần Thuận thử truyền vào một ít Hỗn Độn Chi Lực vào, bỗng chốc, thần thú trong ngoài đan lô, đều giống như sống lại.
Trong đan lô, thậm chí truyền ra tiếng gầm thét.
Cả người Trần Thuận rung lên.
Bản thân của đan lô thì có đại đạo chi âm.
Điều này… điều này…
Lẽ nào là luyện đan lô thần cấp sao?
Suy nghĩ đến đó, hô hấp của Trần Thuận cũng trở nên nặng nề hơn.
Trong mắt lóe lên tinh quang.
Luyện đan lô thần cấp, là khái niệm gì?
Phải biết, Trần Thuận của kiếp trước, không những tu vi thông thiên, anh còn là thiên tài thuật luyện.
Đối với nghiên cứu về luyện đan, luyện khí, trận pháp, cũng đều vô cùng cao thâm.
Đặc biệt là trên con đường luyện đan.
Nhưng dù là kiếp trước, anh thân là chủ Ma Giới, tu vi thông thiên, chính là một trong những nhân vật đứng trên đỉnh tháp kim tự tháp của vũ trụ, Trần Thuận cũng chỉ có một luyện đan lô thánh cấp mà thôi.
Trong cả vũ trụ, luyện đan lô thần cấp, chẳng qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, toàn bộ đều được truyền thừa trên vạn năm trong giới luyện đan, thậm chí trong tay thế lực siêu cấp hàng chục vạn năm.
Trần Thuận kiểm tra vài lần, cuối cùng, chắc chắn 100%
Đan lô này, tuyệt đối trên thánh phẩm, cho dù không đến đến phẩm chất thần cấp, cũng tuyệt đối kém không bao nhiêu cả.
Trần Thuận đè kích động trong lòng xuống, nhìn sang Viên Hạo, gật đầu nói: “Đan lô này, tôi rất vừa lòng.”
Nói rồi, Trần Thuận giơ tay phẩy một cái, bỗng chốc, một đoàn ánh sáng mờ, chui vào trong cơ thể của Viên Hạo và Dương Vân Đình.
Dung mạo của Dương Vân Đình bỗng chốc dùng tốc độ mắt thường có thể thấy, bắt đầu khôi phục trở lại.
Làn da nhăn nheo đen sạm, bắt đầu từ từ khôi phục sự nhẵn mịn, trở nên trắng nõn.
Mái tóc bạc trắng, cũng dần dần biến thành màu đen.
Sau vài cái hô hấp, Dương Vân Đình đã khôi phục lại nguyên trạng.
Viên Hạo nhìn sự thay đổi của Dương Vân Đình, trong lòng ngũ vị đan xen.
Có điều, đối với thủ đoạn của Trần Thuận lại lần nữa kính nể đến cực điểm.
Chớp mắt cướp đi tuổi thọ, phất tay một cái lại có thể khôi phục thanh xuân, thật sự giống như trong truyền thuyết.
Sau khi Dương Vân Đình thấy mình khôi phục lại, trên mặt không ngăn được sự vui mừng.
Sự oán hận trong mắt chỉ lóe lên, vội vàng ngẩng đầu, nhìn sang Trần Thuận: “Cảm ơn.”
Trần Thuận cười lạnh một tiếng, phớt lờ cô ta.
Dương Vân Đình cũng không dám có gì bất mãn.
Sau đó lại nhìn sang Viên Hạo, lúc này đã khôi phục dung mạo thanh xuân, sự tự tin của Dương Vân Đình lại khôi phục không ít.
Tuy nhiên, Viên Hạo lại không có nhìn Dương Vân Đình nữa, cắn răng, trầm giọng nói: “Đã khôi phục rồi, em đi đi!”
“Viêm Hạo, em…” Dương Vân Đình đáng thương nói.
Chỉ có điều, lời của cô vừa phát ra, Viên Hạo lần nữa cắt ngang nói: “Từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì nữa, hy vọng em có thể giữ được dung nhan đến cuối cùng!”
Dương Vân Đình cắn răng, trong mắt vụt qua hận ý.
Cô ta biết không thể có khả năng với Viên Hạo được nữa rồi.
Huống chi, còn có Trần Thuận ở đây, cô ta cũng không dám tiếp tục ở lại lâu, nhưng cũng không dám lộ ra tia oán hận gì đó, sau đó bày ra ánh mắt không nỡ, nhìn Viên Hạo, sau đó, lúc này mới rời khỏi.
Đợi sau khi Dương Vân Đình đi rồi, Trần Thuận mới nói: “Cậu có hứng thú với tu luyện võ đạo không?”
Viên Hạo sững người, không ngờ Trần Thuận lại hỏi như vậy, có điều, anh ta lại lắc đầu.
Cho dù trước mắt có là Trần Thuận, theo Viên Hạo thấy là cao thủ võ đạo, Viên Hạo đối với võ đạo, vẫn không có nhiều hứng thú, anh ta chí không ở đây.
Trần Thuận cũng không cưỡng cầu, anh vốn định, để đền đáp chiếc đan lô, anh có thể nghĩ cách khiến Viên Hạo trở thành cường giả Thần Cảnh.
Nhưng nếu đã như thế, Trần Thuận bèn thôi, nói sang chuyện khác: “Trừ điều kiện khôi phục cho Dương Vân Đình ra, chỗ này, là ba viên đan dược, cậu cầm lấy.”
Trần Thuận đưa cho Viên Hạo một chiếc lọ nhỏ, bên trong chính là ba viên tiểu Hoàn Dương Đan.
“Ba viên đan dược bên trong, bất luận có bệnh tật gì, hoặc có thương thế gì, chỉ cần còn một hơi thở, về mặt lý luận mà nói, đều có thể cứu sống người đó, khôi phục như ban đầu, cho dù không có bệnh tật, uống viên tiểu Hoàn Dương Đan này vào, ít nhất cũng có kéo dài tuổi thọ đến trăm tuổi.”
Trần Thuận nói.
Sau khi Viên Hạo nghe xong thì vô cùng chấn động.
Trên thế giới lại có đan dược như vậy sao?
Có điều, sau khi nhìn thất thủ đoạn quỷ thần khó lường kia của Trần Thuận, Viên Hạo lại cảm thấy hình như không phải không có khả năng.
“Nhưng, điều kiện trước đó là nói rồi, chỉ có một điều đó!”
Viên Hạo mặc dù rất muốn nhận, nhưng trên mặt vẫn có hơi ái ngại.
Loại thái độ này của anh ta, khiến ấn tượng của Trần Thuận với anh ta lại càng tốt hơn một chút: “Đan lô này, đối với tôi mà nói, có tác dụng rất lớn, đây là thứ cậu nên nhận được, có điều, loại đan dược này, bản thân cậu nhất định phải bảo mật, không phải là người thân nhất thì đừng mang ra sử dụng.”
Viên Hạo cũng không phải kẻ ngu ngốc, sau đó gật đầu nhận lấy, nếu như Trần Thuận cho anh ta đan dược này, thật sự có thể công hiệu như thế, một khi làm không tốt, thật sự có thể mang đến tai họa cho anh ta, thậm chí nhà của anh ta.
Trừ điều này ra, Trần Thuận còn nói tiếp: “Trừ đan dược này ra, tôi cũng sẽ chào hỏi với thập đại gia tộc của Thượng Kinh, sau đó trong làm ăn, mong hợp tác nhiều.”
Viên Hạo nghe thế, mắt lại lóe lên tia vui mừng: “Thật sao?”
Trần Thuận vậy mà còn có thể chỉ huy 10 gia tộc lớn của Thượng Kinh?
Trần Thuận gật đầu, loại chuyện này, đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là một cái phẩy tay.
Nhưng cho dù như thế, Trần Thuận vẫn có thể chiếm phần hời cực lớn.
Còn có câu Trần Thuận chưa nói, chỉ cần một ngày anh còn ở trái đất, thậm chí sau khi anh rời khỏi trái đất, anh đều sẽ nghĩ cách, mãi mãi duy trì vinh hoa phú quý cho Viên Hạo.
Để nhà họ Viên, cường thịnh bất diệt!
Coi như sự đền đáp của chiếc luyện đan lô thần cấp này!
…
…
Sau khi Dương Vân Đình rời khỏi, oán hận trong mắt cuối cùng cũng toàn bộ bộc phát ra.
“Trần Thuận, tôi nhất định phải khiến anh chết!”
Dương Vận Đình nghiến răng nghiến lợi.
Trần Thuận cho dù có đáng sợ hơn nữa, nhưng chỉ cần cô ta không tiếp xúc với Trần Thuận nữa, Trần Thuận có thể làm gì được cô ta chứ?
Bất luận ở Giang Châu, hay ở Dung Thành, mọi thứ của cô ta đều bị Trần Thuận phá hủy.
Hơn nữa, Trần Thuận hôm nay vậy mà còn đối đãi với cô ra như thế.
Trong lòng Dương Vân Đình, hận thù đối với Trần Thuận thật quá lớn.
…
…
Quán bar Dạ Miêu.
“Tam gia, có gái xinh tìm anh, em thấy ăn mặc rất gợi cảm, lớn lên cũng xinh đẹp, giờ dẫn đến không!”
Một người đàn ông trên trán có ba vết sẹo, đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ ở tầng 3, đột nhiên một đàn em đi vào, trên mặt mang theo một nụ cười.
Người này, tên là Lưu Tam, lại vì đã từng đã từng xảy ra xung đột bằng hỏa lực, để lại ba vết sẹo này, người trong giới gọi là tam gia, thủ hạ của anh ta, cũng đều gọi là tam gia.
Lưu Tam nghe thế, mắt sáng lên.
“Gọi vào, tôi xem thử.”
Đàn em đó thích ý nhướn mày, xem ta, tam gia bây giờ đang có hứng.
Sau đó, anh ta móc tay với bên ngoài, đột nhiên, một cô gái gợi cảm thân hình bốc lửa, đi vào.
Nhất cử nhất động, đều mang theo ý mê hoặc.
“Tam gia, có một vụ làm ăn, không biết có hứng thú không?”
Sau khi người phụ nữ bước vào, để lộ body hấp dẫn của mình, đồng thời nói.
Sau khi Lưu Tam nhìn thấy cô ta, mắt bỗng sáng lên.
“Làm ăn gì?”
“Giúp tôi giết một người!”