Lúc này, hai người hóa ra hai đạo cầu vòng, bay ra về phía thành phố.
Trần Thuận bây giờ dù sao cũng mới đạt tới Thần Thông Cảnh, kêu hắn mang theo Vương Minh Vy, trực tiếp ngự không bay đến Dung Thành, cho dù là Trần Thuận của bây giờ cũng vẫn không làm được.
Vương Minh Vy, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được cảm giác bay trên không.
Trên gương mặt tuyệt thế, không thể che đậy được sự kích động và phấn khích.
So với lúc ban đầu Trần Thuận dẫn Tống Thiên Hy, đạp không mà đi, cảm xúc khi nhìn ngắm cảnh đêm Giang Châu từ trên cao, thì không thể sánh kịp.
…
…
Dương Vân Đình, từ lần ở Giang Châu, cùng với Vương Hạo muốn sỉ nhục Trần Thuận nhưng không thành, sau đó ngược lại bị Trần Thuận sỉ nhục.
Mà trong lòng Vương Hạo nảy sinh oán hận, đem tất cả mọi phẫn nộ với Trần Thuận phát tiết lên người cô ta.
Không chỉ đánh cô ta, vứt bỏ cô ta như vứt một đôi giày, còn dùng khả năng của anh ta, phong sát cô ta ở Giang Châu.
Chỗ nào cũng nhằm vào cô ta.
Bởi vì Vương Hạo cho rằng, mọi sỉ nhục mà Trần Thuận làm với anh ta, toàn là vì Dương Vân Đình đã lừa anh ta, che giấu một số sự thật.
Lúc đó, Vương Hạo thân làm con trai trưởng của nhà họ Vương, phú nhị đại nổi danh ở Giang Châu, bản lĩnh không lớn không được.
Dương Vân Đình không lăn lộn được ở Giang Châu nữa, bèn trực tiếp rời khỏi Giang Châu.
Đến Dung Thành.
Sau khi đến Dung Thành, Dương Vân Đình đã rút ra bài học.
Cô ta biết rất rõ, con đường trước kia cô ta đã đi, toàn độ đều là sai lầm.
Cô ta càng đi vào con đường sexy quyến rũ thì càng chỉ có thể làm tình nhân và tiểu tam của người khác.
Con người như thế đã định sẵn chỉ thích hợp sống ở bên ngoài, chứ không thích hợp về nhà.
Vì thế, cô ta dùng tiền mà Vương Hạo đã từng cho cô ta, cố gắng tu sửa cho mình một phen.
Sau đó, đi đến con đường thục nữ.
Sửa soạn cho mình trở thành mỹ nữ trưởng thành.
Dương Vân Đình là gái lão làng, biết rõ thói quen giữa nam và nữ, hiểu được tâm tư của đàn ông.
Vì thế, trong một lần tình cờ, Dương Vân Đình phát hiện một mục tiêu.
Một phú nhị đại khiêm tốn, Viên Hạo.
Viên Hạo nhỏ hơn cô ta ba tuổi, tính cách mộc mạc.
Chính là độ tuổi có hứng thú với loại mỹ nữ trưởng thành gợi cảm này.
Vì thế, dưới kế hoạch của bản thân Dương Vân Đình, tạo ra một sự cố, rất nhanh liền quen biết Viên Hạo.
Dưới thủ đoạn của cô ta, chẳng mấy chốc, Viên Hạo liền bị Dương Vân Đình mê hoặc rồi.
Có điều, lần này, Dương Vân Đình đã thông minh hơn rồi.
Cô ta mới đầu, không hề muốn cái gì từ Viên Hạo, điều này khiến Viên Hạo càng có cảm tình với Dương Vân Đình, không phải vì thích gia cảnh của anh ta, mà thật sự đơn thuần thích con người này của anh ta.
Lại cộng thêm, Dương Vân Đình thỉnh thoảng câu dẫn Viên Hạo, nhưng lại thông minh không để Viên Hạo đắc thủ.
Qua lại được hai tháng, Viên Hạo mới chỉ có thể nắm tay của cô ta.
Nhiều nhất cũng chỉ là Dương Vân Đình giống như khen thưởng, hôn anh ta một cái.
Điều này càng khiến Viên Hạo cảm thấy, Dương Vân Đình cực kỳ có nguyên tắc, không giống những gái bán hoa yêu diễm đó.
Khiến Viên Hạo say mê đến thần hồn điên đảo.
Sụp đổi phòng tuyến trái tim với Dương Vân Đình, ngu muội yêu cô ta.
Lần này Dương Vân Đình đã chuẩn bị đầy đủ, thời gian 2 tháng, cô ta cảm thấy lửa đã đủ rồi.
Viên Hạo bây giờ đối với cô, chính là mê muội rồi.
Đến lúc cho thêm một mồi lửa rồi.
Cô ta bây giờ, cực kỳ hiểu tính cách của Viên Hạo.
Nếu như Viên Hạo có được cơ thể của cô ta, vậy tuyệt đối sẽ là người chịu trách nhiệm với cô ta đến cùng.
Viên Hạo ở phương diện này, rất xem trọng.
Rất sạch sẽ.
Nếu không, là một phú nhị đại, cũng sẽ không đến bây giờ, trước nay cũng chưa từng chạm vào phụ nữ.
Dương Vân Đình biết rõ mình lần này đến Dung Thành là đúng rồi.
Chỉ cần xử được Viên Hạo, gả vào hào môn, sau này, Viên Hạo không phải bị cô ta ăn chắc rồi sao.
Đến khi đó, nhà họ Viên, vậy thì sẽ thuộc về anh ta rồi.
Đến lúc đó, cô ta nhất định phải khiến Vương Hạo và Trần Thuận biết tay.
Dương Vân Đình nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ.
Vì thế, hôm đó, cô ta đưa ra quyết định.
Hẹn với Viên Hạo ở một khách sạn có tên ‘khách sạn Hoàng Quan’ của nhà Viên Hạo ăn tối dưới ánh nến.
Khi Dương Vân Đình chuẩn bị đến, câu dẫn Viên Hạo hơn, sau đó, để anh ta uống thêm ít rượu, sau đó nữa, liêu xiêu cùng Viên Hạo trực tiếp đi lên lầu thuê phòng.
Nước chảy thành sông.
Mối quan hệ đã có bước đột phá.
Tuy nhiên, không có thuận lợi như trong sách.
Trần Thuận và Vương Minh Vy, lúc này cũng đến Dung Thành.
Trước đó đã đặt phòng của khách sạn Hoàng Quan dưới chân núi Thanh Sơn.
Sau khi đến Dung Thành, Trần Thuận và Vương Minh Vy liền đi thẳng đến khách sạn Hoàng Quan.
“Hừm, người đó sao lại quen mắt như thế?”
Dương Vân Đình sau khi nhìn thấy bóng lưng của Trần Thuận, mắt vụt qua một tia nghi hoặc.
Sau đó, cô ta liền nhận ra bóng lưng đó.
Lúc này, trong mắt vụt qua tia hận ý.
Dương Vân Đình biết rõ, lúc này không nên sốc nổi, nên tiếp tục cùng Viên Hạo tiến hành kế hoạch bữa tối dưới ánh nến của bọn họ.
Sau đó, tối nay tạo ra một hiểu lầm tuyệt đẹp cho Viên Hạo, khiến Viên Hạo càng say mê mình hơn.
Nhưng, sau khi nhận ra Trần Thuận, Dương Vân Đình lại không bình tĩnh được nữa rồi.
…
…
Thần niệm bây giờ của Trần Thuận mạnh mẽ như thế.
Cho dù không có cố tình phóng thích thần niệm, nhưng trong mơ hồ Trần Thuận cũng vẫn sẽ cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Trần Thuận cũng không có quay đầu lại, mà phóng thần niệm ra.
Lúc này mới chú ý thấy Dương Vân Đình ở đằng sau bọn họ cách đó không xa.
Khóe môi của Trần Thuận khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh, thầm nói: “Dương Vân Đình à Dương Vân Đình, thật là oan gia ngõ hẹp, lần trước ở Giang Châu, tôi dễ dàng bỏ cho cô, lần này, cô nếu như còn dám không biết tốt xấu chọc giận tôi, vậy thì không chẳng tôi được nữa!”
Lần trước, Trần Thuận chỉ dùng lời nói, vài ba câu, bèn khiến Vương Hạo tức phát điên mà đá cô ta đi.
Đạp đổ bát cơm của cô ta.
Lần này, nếu như cô dám tiếp tục làm tới, Trần Thuận sẽ không có tốt tính như thế nữa.
“Tôi còn tưởng là ai? Thì ra là bạn cũ, Trần Thuận, anh sao ở Giang Châu ăn bám nữa? Là bị đá ra khỏi nhà rồi sao?” Dương Vân Đình trực tiếp từ đằng sau Trần Thuận đi tới, cười lạnh thành tiếng.
Nụ cười lạnh trên môi của Trần Thuận càng sâu.
Nếu cô đã thích chết như thế, vậy tôi thành toàn cho cô là được rồi.
Hắn không phải Trần Thuận của trước kia, đối với Dương Vân Đình có tình cảm sâu nặng.
Thuận tay, bèn giết!
Trần Thuận xoay người lại, lạnh lùng nhìn cô ta.
Không nói trước kia trọng sinh, khi xuyên đến vũ trụ, chính là sau khi trọng sinh ở trái đất, Trần Thuận đã giết vô số người rồi, không nói đến những cao thủ võ đạo đó, chỉ hai chi đoàn lính đánh thuê của khu tam giác, cộng vào cũng mấy trăm người.
Trên người Trần Hạo, sớm đã ngưng tụ ra một cỗ lệ khí thông thiên.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn đã khiến Dương Vân Đình phải rùng mình.
Dường như bị một đầu cự thú từ thời hồng hoang nhìn chằm chằm vào vậy.
Nhưng sau đó, Dương Vân Đình liền cảm thấy một trận phẫn nộ.
Tên phế vật như Trần Thuận, có gì đáng sợ chứ?
“Yo, bên cạnh còn có một cô gái, đây là bị nhà họ Tống đá đi, sau đó lại lừa một cô gái ngốc khác sao?”
Dương Vân Đình lại tiếp tục nói.
Vừa nói vừa lạnh lùng lườm Trần Thuận.
Nơi này là Dung Thành.
Là địa bàn của Viên Hạo.
Cô ta không có gì phải sợ cả.
Đồng thời, cô ta cũng rất mong chờ, Trần Thuận bị nhà họ Tống đuổi ra khỏi nhà rồi, sau đó lại câu dẫn một cô gái, cô ta cũng muốn để Trần Thuận nếm thử, dưới vài ba lời của cô ta khiến Trần Thuận nếm trải mùi vị bị đá.
Lúc này, Vương Minh Vy cũng xoay người lại, nhìn sang Dương Vân Đình.
Dương Vân Đình sau khi nhìn thấy Vương Minh Vy, nháy mắt trở nên cứng nhắc.
Sao lại đẹp như vậy?
Tống Thiên Hy, một trong tứ đại mỹ nhân Giang Châu, Dương Vân Đình mặc dù vóc dáng hay gương mặt cũng thuộc loại nhất lưu, nhưng đối diện với Tống Thiên Hy, Dương Vân Đình vẫn cảm thấy có hơi tự ti, tự nhận không bằng cô.
Bây giờ, cô gái bên cạnh Trần Thuận cùng anh ta đến khách sạn, nhìn trông còn khá thân mật, dung mạo vậy mà không hề thua kém Tống Thiên Hy, vóc dáng càng bốc lửa.
Vẫn bỏ xa cô ta một quãng.
Trần Thuận này, rốt cuộc giẫm vào vận may cứt chó gì thế.
Hoặc nói, hắn rốt cuộc có thủ đoạn gì, dùng canh mê hồn gì mà có thể câu dẫn loại nữ thần như Tống Thiên Hy.
Bây giờ lại câu dẫn được một đại mỹ nữ không thua kém gì Tống Thiên Hy.
“Cô là Dương Vân Đình?”
Vương Minh Vy sau khi nhìn thấy Dương Vân Đình, đôi mắt tuyệt đẹp hơi híp lại.
Ban đầu khi điều tra Trần Thuận.
Cô ta để kêu quản gia của nhà họ Vương ở Giang Châu điều tra rõ ràng mọi thông tin về Trần Thuận.
Người phụ nữ Dương Vân Đình này, đương nhiên cũng có trong đó.
Vương Minh Vy từng nhìn thấy bức ảnh của cô ta, đương nhiên sẽ nhận ra.
Trong ánh mắt vụt qua ý lạnh.
Cô ta đã từng đối đãi với Trần Thuận như thế nào, Vương Minh Vy biết rất rõ.
Dương Vân Đình ngược lại hơi sững ra: “Cô biết tôi?”
Khóe môi Vương Minh Vy nhếch lên, lộ ra ý cười, nói: “Một gái bán hoa đã qua tay vô số đàn ông, ai mà không biết chứ?”