”Chuyện gì thế?”
”Gia chủ sao lại biến ra Lôi Long Biến?”
Những người này xuất hiện, không ai không phải cường giả nửa bước Thần Cảnh.
Sau khi đến đây, bọn họ chỉ thấy một người đàn ông mặc trang phục hiện đại màu đen đang đứng đối diện gia chủ cách đó không xa.
Có một Lôi Long bay lên giữa hai người.
Tung ra sấm sét.
Khiến những kẻ nửa bước Thần Cảnh như bọn họ đều cảm thấy áp bức vô cùng, không dám lại gần, sợ bị sấm sét quét đến.
”Đây, chính là sức mạnh của Thần Cảnh đó!”
Những người nửa bước Thần Cảnh này trong mắt đều phát sáng, vô cùng hâm mộ.
”Trần Thuận, cẩn thận!”
Vương Minh Vy thấp giọng nói, không dám quấy rầy Trần Thuận để hắn bị phân tâm.
Dưới sức mạnh của Lôi Long, Vương Minh Vy giờ đã là Luyện Khí Cảnh cũng tương đương với năng lực của tôn sư, nhưng cô ta vẫn cảm thấy thân thể khẽ run rẩy, uy áp của Lôi Long quá cường đại.
”Tiểu tử, nếu ngươi chịu xin lỗi tôi thì tôi có thể suy nghĩ, chuyện hôm nay cứ thế bỏ qua!”
Dưới ánh sáng của Lôi Long, Vương Thiên Phong lúc này vô cùng tự tin.
Tài năng thiên bẩm của hắn ta là sự tồn tại dũng mãnh trong Thần Cảnh.
Lúc này, hắn ta không sợ Trần Thuận chút nào, cũng không lo lắng tài năng trời phú của Trần Thuận.
Sau khi thấy mình đã nắm được tình thế trong tay, Vương Thiên Phong lúc này lại nói.
”Chuyện hôm này không bỏ qua được!” Trần Thuận hừ lạnh một tiếng: ”Ông dám ra tay với người của tôi thì chỉ có con đường chết!”
Nghe được lời này, Vương Minh Vy trong lòng khẽ rung động.
Tuy “người của ta” và ”người phụ nữ của ta” khác nhau vô cùng lớn, lúc này trong ánh mắt của Vương Minh Vy nhìn Trần Thuận vẫn đầy nhu tình như trước.
Nước mắt lay động trong đáy mắt.
”Nếu cậu đã hồ đồ như vậy thì đi chết đi!”
Vương Thiên Phong cũng nổi giận.
Tôn sư không thể để nhục.
Huống hồ hắn còn là cường giả Thần Cảnh.
Là một trong những gia tộc ẩn danh đứng đầu.
Dứt lời, Vương Thiên Phong điều khiển Lôi Long, gào thét bay về phía Trần Thuận.
Tia điện cùng sấm.
”Thấp kém!”
Ánh sáng trong mắt Trần Thuận dâng lên.
”Cho ngươi mở mang kiến thưc, thế nào là sức mạnh chân chính!”
”Cầm Long Thủ!”
Trần Thuận quát một tiếng.
Đối diện với Lôi Long gầm thét theo đến, giống như sắp xé rách hắn ra thành nhiều mảnh, tóm lấy nó từ xa.
Nhất thời, trong không trung, bỗng nhiên xuất hiện một móng vuốt to lớn.
Cào về phía Lôi Long.
”Đây là năng lực thiên phú ư?”
Vương Thiên Phong nhìn móng vuốt to lớn kia, vừa nghe Trần Thuận gọi tên, là Cầm Long Thủ, vừa vặn có thể khống chế được Lôi Long của hắn ta.
Nhưng, tên khống chế thì có là cái gì.
Sau đó sắc mặt của Vương Thiên Phong nhất thời sững sờ.
Lôi Long dường như cảm nhận được uy lực của móng vuốt kia, phát ra một tiếng sấm gầm gừ, sấm sét đan vào nhau, trong phút chốc có chút hỗn loạn.
”Chuyện gì thế?”
Vương Thiên Phong vô cùng kinh hãi.
Sau đó hắn ta liền nhìn thấy.
Lôi Long được biến từ sấm sét có thể hủy diệt mọi thứ của hắn lại bị móng vuốt mà Trần Thuận thi triển ra kẹp chặt cổ.
Nhất thời trong không trung, vô số sấm sét đan vào nhau.
Uy lực bộc phát, trực tiếp làm bay vô số lỗ hổng trên mái nhà.
Trong khoảng thời gian ngắn, đất đá bay mù trời, sấm sét vang dội.
Sau đó mọi người nhìn thấy con Lôi Long đó, bị móng vuốt cào nát vụn.
Cự long được tạo thành từ vô số sấm sét lại bị phân thành vô số tia sét.
Uy thế lại không được lớn như trước nữa.
Sau đó biến mất trong không trung.
Lôi Long còn chưa phát uy đã bị bóp nát một cách mạnh mẽ.
Trực tiếp phản phệ lại Vương Thiên Phong một cách mãnh liệt.
Nhất thời sắc mặt của Vương Thiên Phong trắng bệch.
Mặt cắt không còn giọt máu.
Sau đó.
Phốc!
Trực tiếp phun ra một ngụm máu tưới.
Ánh mắt của hắn ta, gắt gao nhìn chằm chằm móng vuốt khổng lô trong hư không.
”Sao có thể?”
”Sao có thể như vậy?”
”Tôi không tin! Tôi không tin!!”
Trong mắt Vương Thiên Phong hiện lên vẻ điên cuồng.
Các cao thủ Vương giả bị động tĩnh ở đó thu hút.
Có khoảng 7, 8 người là nửa bước Thần Cảnh.
Đây chính là gia tộc ẩn danh lớn mạnh và kín tiếng.
10 gia tộc lớn Thượng Kinh dĩ nhiên là ngoại giới, là thế gia siêu cấp đứng đầu đỉnh Viêm Hạ.
Nhưng dù là vậy bọn họ cũng chỉ là có số lượng tôn sư sắp đạt đến Thần Cảnh nhiều hơn chút thôi.
Thậm chí cường giả nửa bước Thần Cảnh cũng không có nổi một người.
Nhà họ Vương chỉ là gia tộc ẩn danh thôi, hơi tí liền xuất nhiều nửa bước Thần Cảnh như vậy.
Những kẻ nửa bước Thần Cảnh này, lấy ra một người cũng có thể quét sạch ngoại giới.
Bởi vậy có thể thấy, gia tộc ẩn danh cường đại thế nào.
Mà lúc này những kẻ nửa bước Thần Cảnh đều vô cùng sợ hãi nhìn Trần Thuận.
Gia chủ Thần Cảnh của bọn họ thế nhưng lại thua trong tay một người như vậy.
Hắn ta rốt cuộc là ai?
Sao lại cường đại như vậy?
”Ông, còn có thủ đoạn gì không?”
Lúc này, một tiếng nói vang khắp nơi.
Vương Thiên Phong nghe vậy, ánh mắt nhìn Trần Thuận càng hiện lên vẻ điên cuồng.
Tên súc sinh này rốt cuộc là ai?
Sao tuổi còn trẻ đã là Thần Cảnh, đến cả hắn ta cũng không phải đối thủ.
Rốt cuộc là lão quái vật nào có thể bồi dưỡng ra một tên như thế?
”Cậu rốt cuộc là ai?”
Vương Thiên Phong nhìn Trần Thuận, nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt của mọi người cũng đổ dồn về phía Trần Thuận.
Trần Thuận cười lạnh một tiếng: ”Đã nói sớm rồi, là kẻ giết ông!”
”Nếu ông không còn chiêu nào nữa vậy thì tôi phải tiễn ông lên đường rồi!”
Giọng của Trần Thuận chẳng khác nào đến từ địa ngục.
”To gan, dám nói như thế với…”’
Bảy tám tên nửa bước Thần Cảnh sau khi đến, một tên trong đó là trưởng lão nhà họ Vương, thấy Trần Thuận dám nói thế với gia chủ bọn họ, lúc này phẫn nộ quát.
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong.
Liền cảm thấy một móng vuốt bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.
Sau đó tung chưởng lên người hắn ta.
Nhất thời tên trưởng lão trực tiếp bay ra ngoài.
Trước ngực xuất hiện một vệt máu.
Ngã xuống ngoài phòng khách.
Câu sau còn chưa kịp nói đã hôn mê bất tỉnh.
”Còn dám nói nhảm, chết!”
Trần Thuận chậm rãi phun ra một câu, không nhìn tên trưởng lão kia lấy một cái.
”Tam ca!”
Sau khi tên trưởng lão bị Trần Thuận đánh bay bằng một quyền, những tên nửa bước Thần Cảnh khác nhất thời cả kinh.
Mấy bóng người lóe lên một cái, xuất hiện trước mắt trưởng lão đã hôn mê.
Đỡ hắn ta dậy.
Trợn mắt nhìn Trần Thuận, nhưng không nói thêm gì.
Uy hiếp một Thần Cảnh rõ ràng là chẳng khôn ngoan gì.
Nhưng ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn về phía Vương Thiên Phong trong đại sảnh.
Vương Thiên Phong!
Thần Cảnh!
Gia chủ!
Đó mới là tâm cốt của bọn họ!
Sắc mặt Vương Thiên Phong lúc này cũng vô cùng u ám.
Trần Thuận đã làm người của hắn bị thương trước.
Sau đó trước mắt hắn ta lại đánh một trưởng lão nhà họ Vương bị thương.
Quan trọng là đến là người tài năng thiên phú như hắn cũng bị Trần Thuận đánh.
Hắn ta không phải đối thủ của Trần Thuận.
Giờ Trần Thuận còn uy hiếp muốn tiễn hắn lên dường.
Bị người khác uy hiếp nhục nhã như vậy,
Nhiều năm rồi chưa từng bị qua.
Kể từ lúc nhà họ Vương thay đổi 23 năm trước, hắn ta đã biến thành một siêu thiên tài, trở thành người thừa kế gia chủ nhà họ Vương, chưa từng có ai dám như thế.
”Trần Thuận, cậu quyết định muốn đối đầu với nhà họ Vương à?” Vương Thiên Phong nhìn Trần Thuận, âm trầm nói.
Trần Thuận lắc đầu, lạnh giọng nói: ”Không phải là đối đầu, là giết ông!”
Nhất thời sắc mặt Vương Thiên Phong càng khó coi hơn, so về thực lực thì hẵn ta tất nhiên không thể bằng Trần Thuận.
”Cậu quả thực rất mạnh, nếu ở ngoại giới, tôi thực sự không làm gì được cậu.”
”Nhưng, cậu đã quên là, đây là nhà họ Vương, nơi truyền thừa nhà họ Vương của tôi!”
Vương Thiên Phong lạnh lùng nói.
Đây là cơ nghiệp tổ tiên nhà họ Vương của hắn tạo dựng ra ở trong núi sâu.
Đã sớm bày ra trận pháp kinh thế.
Dù nhà họ Vương có gặp cường địch, chỉ cần mở trận pháp, lui vào trong nhà thì chắc chắn nhà họ Vương không hề hấn gì.
Ai dám bước vào trận pháp, dưới Thần Cảnh thì nhất định sẽ chết.
Là Thần Cảnh thì cũng không làm gì được trận pháp này.
Nếu nhà họ Vương có cường giả Thần Cảnh khống chế trận pháp, vậy kẻ đi vào, dù là Thần Cảnh cũng chỉ có một con đường chết.
”Ồ? Vậy à? Vậy ông có thể thử xem!”
Trần Thuận cười lạnh.
Ánh mắt Vương Thiên Phong u ám, phải mở trận pháp thì hắn cũng không tiếc.
Nhưng lúc này
”Thiên Phong, chờ đã!”
Một giọng nói già nua vang lên bên tai hắn ta.
Sau đó một bóng người lóe lên.
Chẳng khác nào di hình đổi ảnh xuất hiện bên cạnh hắn ta.
Là một lão già mặc trường bào.
”Lão tổ!”
Vương Thiên Phong thấy người, lúc này sửng sốt, sau đó lập tức kính cẩn gọi.
Trong giọng nói không giấu được sự hưng phấn.
Người đến không ai là mà chính là cười giả Thần Cảnh, Vương Vân Du.
23 năm trước, nhà họ Vương thay đổi, lúc kẻ cường giả Thần Cảnh sát hại Vương Cảnh Huy bị phản công đến trọng thương, thiếu chút nữa rớt cảnh giới.
Từ đó về sau vẫn cứ luôn trong trạng thái bế quan, hồi phục chấn thương.
”Lão tổ, vết thương của người đã khỏi hoàn toàn rồi à?”
Vương Thiên Phong hưng phấn.
”Không chỉ đã khỏi, tu vi còn tăng lên nữa!”
Vương Vân Du nói, ánh sáng trong mắt dâng lên.
Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng hồi phục rồi, thậm chí còn bộc phá được.
Nghe xong, Vương Thiên Phong càng hưng phấn hơn.
”Bái kiến lão tổ!”
Nhất thời những kẻ nửa bước Thần Cảnh nhà họ Vương đều đồng loại quỳ xuống.
Vương Vân Du gật đầu đáp: ”Đứng lên hết đi!”
Sau đó lại nói với Trần Thuận: ”Bạn nhỏ, chuyện hôm nay bỏ qua đi, biến chiến tranh thành tơ lụa, thế nào?”