Shakun nhìn cô cháu gái mà mình yêu thương vô cùng ấy, ông ta trêu chọc: “Sao hả, Thiên Tuyết nhà chúng ta nghe ông nói muốn cho cháu nên duyên với cậu ta, rồi không nỡ để cậu ta đi à?”.
“Ông nội, ông mà còn nói bừa nữa thì cháu không mát xa cho ông nữa đâu…” Thiên Tuyết nghe thấy thế, ánh mắt cô ta thoáng có vẻ ngượng quá thành giận: “Với lại sau này không có sự đồng ý của cháu, không ai được tùy tiện hứa hẹn chuyện kết hôn của cháu hết, ông nội cũng không được…Ý trung nhân của cháu nhất định phải là anh hùng cái thế…”
Thiên Tuyết vừa nói, ánh mắt cô ta vừa lộ ra vẻ khao khát.
“Thiên Tuyết à, đúng là anh hùng khiến cho người khác phải bội phục, nhưng đại đa số anh hùng đều có kết cục thê thảm lắm, kiêu hùng tốt hơn…” Trước mặt cháu gái, Shakun hoàn toàn không còn tỏ vẻ bạo ngược hay lạnh lùng như lúc ở bên ngoài.
Sau khi nói dứt lời, trong mắt Shakun không khỏi toát lên vẻ thương tiếc.
Ông ta cho rằng Trần Thuận là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí người thừa kế của mình.
Tiếc là…
“Ông nội, ông đừng lái sang chuyện khác chứ, trước kia nếu như có người dám tỏ ra vô lễ như thế với ông thì đã bị mang đi làm mồi cho chó từ lâu rồi, sao hôm nay ông lại tha cho anh ta một cách dễ dàng như thế chứ? Với lại, không phải hai người đi đánh nhau một trận sao, sao anh ta lại không bị thương một chút nào thế?” Thiên Tuyết tiếp tục nói.
Nghe thấy thế, Shakun không khỏi cười khổ, ông ta nói: “Thằng nhóc đó rất kỳ quái!”
“Sở dĩ nó không bị thương là vì ông nội vốn chẳng đụng đến nó!”
“Hả?” Thiên Tuyết kinh ngạc.
Ông nội của mình trở nên nhân từ như vậy từ khi nào đấy?
Shakun mỉm cười rồi giơ tay vuốt ve đầu cháu gái, ông ta chẳng giải thích gì thêm nữa.
Mà lại né tránh vấn đề này: “Có điều mặc dù ông nội tha cho nó, nhưng có có thể thoát ra khỏi khu tam giác hay không thì phải xem tài năng của nó rồi…”
“Có phải quốc gia của Lý Thành Huyền và Sancho, những người bị anh ta giết, đã cho cao thủ Thần Cảnh đến khu Tam Giác giết Trần Thuận không?” Thiên Tuyết tò mò.
Shakun lắc đầu: “Đám người đó làm gì ung dung tự tại được như ông nội, vốn là nền tảng lập quốc, làm gì có chuyện nói đi là đi được kia chứ, chứ bằng không cũng không đến lượt ông ra tay.”
“Có điều, bọn họ không thể tự mình đến đây, nhưng trong khu Tam Giác, cũng không phải chỉ có mình ông giết được cậu ta…”
Thiên Tuyết lập tức hiểu ra ngay.
“Trần huynh, rốt cuộc huynh và bác Shakun có đánh nhau không?”
Trên đường đi, Đỗ Thiên Hựu cũng không khỏi cảm thấy tò mò, hắn ta nhìn Trần Thuận rồi cất tiếng hỏi.
Trần Thuận lắc lắc đầu.
Với tầm nhìn của Trần Thuận, lúc nhìn thấy Shakun, Trần Thuận đã nhận ra rồi.
Shakun bị nội thương.
Hơn nữa, còn là nội thương nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu như không chữa khỏi nội thương thì tính mạng của Shakun sẽ gặp nguy hiểm.
Nhiều lắm thì cũng chỉ còn sống được ba năm năm nữa thôi.
Sau ba tới năm năm nữa, chắc chắn ông ta sẽ chết.
Một khi Shakun ra tay bằng hết sức mình, vết thương của ông ta sẽ ác hóa, tuổi thọ càng ngắn ngủi hơn.
Trần Thuận có thể tùy tiện chém chết một Shakun như thế!
Nhưng Trần Thuận lại không làm vậy.
Nếu như Shakun chết đi, chắc chắn khu Tam Giác sẽ trở nên hỗn loạn.
Với tu vi hiện tại của mình, Trần Thuận vẫn còn chưa lên đến Thần Hải Cảnh, vẫn còn chưa có cách sử dụng đại thần thông di chuyển linh tuyền đến nơi khác.
Khu Tam Giác không thể loạn được.
Vẫn phải để Shakun trấn giữ khu Tam Giác, tiếp tục giữ gìn hiệp ước với năm thế lực khác, khiến cho linh tuyền ở nơi này được duy trì như thế.
Bởi vậy, Trần Thuận mới bộc lộ ra khí thế mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên Shakun cảm thấy mình không chắc chắn có thể giết được một người nửa bước Thần Cảnh.
Trong tình huống như thế này, Shakun không hề ra tay với Trần Thuận.
Mà Shakun muốn Trần Thuận nhận ông ta làm thầy, cũng là vì ông ta cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa.
Muốn tìm một người thừa kế phù hợp.
Rồi sau khi ông ta chết, người ấy vẫn có thể khống chế được khu Tam Giác, đồng thời bảo vệ người nhà ông ta.
Chắc chắn Trần Thuận là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Đây là là lý do vì sao bình thường Shakun luôn bạo ngược, nhưng lai đối xử nhân từ với Trần Thuận.
Đỗ Thiên Hựu thấy Trần Thuận lắc đầu bèn không hỏi tiếp nữa.
Hắn ta thức thời không hỏi nhiều.
Vốn dĩ Trần Thuận định hỏi một vài chuyện liên quan đến các gia tộc ẩn danh.
Nhưng mà Trần Thuận vẫn còn chưa nói gì, hắn ta lại nhíu mày.
Đỗ Thiên Hựu nhìn thấy thế, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
Rồi mấy giây sau, hắn ta lập tức nhíu mày lại.
Đồng thời, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Không ngờ tinh thần lực của Trần Thuận vượt xa hắn, có thể cảm nhận được sự kỳ lạ sớm hơn mấy mấy chục giây,
“Lính đánh thuê?” Đỗ Thiên Hựu cất tiếng hỏi.
Trần Thuận gật đầu.
Một nhóm lính đánh thuê vây quanh bọn họ.
Nơi thần niệm của Trần Thuận quét đến có thể nhìn thấy nơi nơi đều chi chít lính đánh thuê được trang bị vũ trang đầy đủ, thậm chí còn có cả xe tăng, chúng không ngừng đi về phía bọn họ.
Thậm chí, vào lúc ấy, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng nổ trên bầu tời.
“Trực thăng vũ trang à?”
Vào lúc ấy, Đỗ Thiên Hựu thốt lên đầy sợ hãi!
“Lẽ nào là người của Shakun?”
Đỗ Thiên Hựu cảm thấy hơi sợ hãi, có thể sử dụng vũ khí ở quy mô lớn như thế này trong khu Tam Giác, ngoại trừ Shakun ra thì còn ai được nữa?
Trần Thuận nghe thấy thế bèn khẽ nhíu mày.
Đây không phải là không thể nào.
Có điều Trần Thuận lập tức phủ định ngay tình huống này.
Shakun bị nội thương nhưng sẽ không bộc lộ ra cho người ngoài biết, trong tình huống như thế này, nếu như ông ta muốn giết Trần Thuận cũng sẽ không tự mình ra tay.
Mà sẽ cử tinh binh của ông ta đến.
Chứ bằng không, trong mắt người ngoài, rõ ràng Shakun chỉ cần nhích đầu ngón tay thôi là có thể bóp chết Trần Thuận đã dàng như bóp chết con kiến, thế mà ông ta lại phái quân đội đến giết hắn.
Cho dù quân đội có thể giết được cao thủ nửa bước Thần cảnh, nhưng cũng vẫ phải trả giá, đây hoàn toàn là hành động không cần thiết.
Shakun càng bị nội thương thì càng không ra tay một cách tùy tiện, ông ta càng muốn giấu giếm thì chắc chắn sẽ không bao giờ làm như thế.
“Chắc hẳn không phải là Shakun đâu, nhưng cho dù là ai, hôm nay người dám đến kiếm chuyện với tôi chỉ có một con đường chết mà thôi!”
Trần Thuận lạnh giọng mà nói.
Trước đó, hắn đã tiêu diệt cả một đội quân lính đánh thuê điên cuồng, dù gì đây cũng chỉ có nhóm một trăm tên mà thôi.
Quy mô không lớn.
Hôm nay, Trần Thuận muốn thử tay nghề.
“Anh Đỗ, anh rút đi trước đi, tránh cho bị mình bị thương!” Trần Thuận nói.
Đỗ Thiên Hựu nghe thấy thế, gương mặt hắn ta thoáng có vẻ do dự, đến nhiều linh đan và thuốc quý hắn ta mang theo bên người cũng đã đưa cho Trần Thuận rồi, có thể nói là đầu tư lớn.
Cũng tốn không ít thời gian cho Trần Thuận, đó là vì muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với hắn, bây giờ, làm sao hắn ta có thể lùi bước được.
Nếu là như thế, đối mặt với nguy hiểm, lâm trận rút lui thì tất cả những nỗ lực trước đó đều uổng phí cả.
Đỗ Thiên Hựu cắn răng mà nói: “Tôi muốn ở cùng với anh Trần, cùng phối hợp với nhau.”
Dù gì Đỗ Thiên Hựu cũng đã lên đến Thần Cảnh, đạn dược thông thường không thể phá tan cương khí hộ thể của hắn ta được, chỉ cần hắn ta cẩn thận, sử dụng thân pháp, không bị bao vây và bị đạn oanh tạc thì sẽ chẳng gặp nguy hiểm gì về tính mạng cả.
Thấy Đỗ Thiên Hựu kiên quyết như thế, Trần Thuận cũng không từ chối nữa.
Chẳng bao lâu sau, sáu chiếc xe tăng xuất hiện trước mắt Trần Thuận.
Gần năm trăm lính đánh thuê.
Giữa không trung cũng có hai chiếc trực thăng đang bay lượn vòng quanh.
Đến nơi này, sau khi xác định mục tiêu là đám người Trần Thuận, đối phương vốn không hề do dự.
Sáu chiếc xe tăng lập tức nổ súng về phía Trần Thuận đang đứng.
Chiếc trực thăng đang lượn quanh trên bầu trời lần lượt chia ra hai hướng, phun ra hàng loạt ngọn lửa.
Viên đạn dài mười cm bắn với tốc độ nhanh giống hệt như không cần tiền vậy, điên cuồng xả vào người đám Trần Thuận.
Mỗi chiếc một bên, chặn đường lui của bọn Trần Thuận lại.
Mỗi một viên đạn này còn có uy thế hơn cả đạn súng bắn tỉa.
Cho dù là tông sư có mặt ở đây, bị trúng một viên, không chết cũng sẽ bị thương.
Dù là cao thủ nửa bước Thần cảnh, đối mặt với những viên đạn ấy, sức uy hiếp cũng lớn vô cùng.
Huống hồ chi đạn còn bay rợp cả bầu trời.
Ở vòng vây bên ngoài, những binh sĩ tinh nhuệ tụ tập lại, ai nấy đều được trang bị vũ trang đến tận chân răng rồi bao vây hai người Trần Thuận.
Ai cũng cầm súng trong tay, không ngừng phun ra lưỡi lửa.
Đeo đạn tự hành và ống phóng rốc két trên vai, cũng lần lượt đi về phía đám người Trần Thuận đang đứng rồi điên cuồng xả đạn.
Nếu như nhìn từ trên trời xuống.
Nơi Trần Thuận và Đỗ Thiên Hựu đang đứng là ở giữa vòng vây.
Bốn bề đều chi chít đạn dược cùng với thuốc nổ, tất cả đều nhắm thẳng về phía bọn họ.
Không những thế, ở phạm vi mười mét xung quanh lấy bọn họ làm trung tâm.
Bao gồm cả không trung.
Tất cả đều bị nhấn chìm trong lửa.
Rõ ràng nhóm lính đánh thuê này đã có kinh nghiệm đối phó với cao thủ bảng Thiên.
Biết tốc độ của mấy tay cao thủ rất nhanh nhẹn.
Thậm chí còn có thể bay lên trời cao.
Bởi thế, mọi con đường trong phạm vi lớn đều đã bị phong tỏa.
Khiến cho Trần Thuận và Đỗ Thiên Hựu chỉ có thể bị vây đánh bên trong.