Thanh Ngọc đeo mặt nạ lên, hai người rời khỏi động phủ, rồi tiến tới nơi mà Trúc Tố My nói có Tịnh Linh Tâm Quả.…Nơi đây là một sơn cốc rộng lớn được bao phủ trong sương mù dày đặc, từ bên trong tỏa ra một khí tức tang thương vô tận của thời gian.
Bên ngoài sơn cốc có một hàng cây gai kỳ lạ không cho người khác tới gần, nếu mạnh mẽ mà xông vào sẽ bị nó tấn công, hút hết tinh huyết mà chết.
Cây gai này kiếm chém không đứt, lửa đốt không cháy, không gì có thể giết chết được nó.Khi Thanh Ngọc và Trúc Tố My tới nơi đã thấy nơi này vô cùng náo nhiệt, phải có đến hơn hai trăm người, tất cả các tu sĩ đều đang cố gắng công kích cây gai quỷ dị kia.
Thậm chí một vài người còn có ý định đục nước béo cò, nhân lúc cây gai không để ý mà nhanh chóng lách qua, nhưng vừa đi vào phạm vi sơn cốc một bước thì đã bị vô số gai nhọn từ dưới đất mọc lên xuyên qua thân thể, huyết nhục héo rũ, thân tử đạo tiêu.Thanh Ngọc nhìn xung quanh, bỗng thấy Dạ Tố Mai và hai đệ tử Vân Hoa cốc đang đứng xa tít về phía sau, mà vây xung quanh các nàng bây giờ là bảy tên đệ tử và một tên trưởng lão Kim Đan trung kỳ của Mai Dương tông.
Dạ Tố Mai sắc mặt trắng bệch, đang dồn hết linh khí trong cơ thể vào một pháp khí cực phẩm hình quả cầu, chặn lại những đòn tấn công từ mấy tên Mai Dương tông kia.Thanh Ngọc cảm thấy tức cười, đi đến đâu cũng gặp mấy con sâu nhỏ này, giết bao nhiêu lại lòi ra bấy nhiêu.
Cũng may hôm nay được Trúc Tố My hầu hạ, tâm trạng đang tốt, thôi thì cho các ngươi chết không đau đớn một phen.Thanh Ngọc rút một thanh trúc kiếm ra, trực tiếp đạp Nhất Lý Bộ, tung ra bảy Vọng Nguyệt Trảm và một Tịch Diệt Thiên Ma Trảm, nhân mã Mai Dương tông đầu một nơi thân một nẻo, tất cả đổ gục xuống, hình thần câu diệt.Tất cả tu sĩ xung quanh cũng như tu sĩ đang công kích dây gai kia đều kinh hãi hoảng hốt!Lưu Phi Vân và đám đệ tử Phong Hoa môn âm thầm cảm tạ trời phật, vẫn còn may chưa chọc đến tôn đại ngưu nhân này, nếu không thì đầu một nơi thân đi về cõi xa xăm rồi!Còn tên Tống Chinh của Bắc Thái Tông kia thì trong mắt lóe lên một tia gian xảo, không biết đang có âm mưu quỷ kế gì.Mấy tên tán tu và tu sĩ từ các tông môn nhỏ khác vô cùng hoảng sợ, lập tức ngừng công kích dây gai, dạt lại phía sau.Ở đâu ra tên sát thần này vậy, cứ một kiếm có một người toi mạng, không nói nhảm, không trang bức, không thương lượng!Phải tránh xa tên này mới tốt a!Trúc Tố My sợ hãi lẩm bẩm trong miệng: “Huyễn Diệt Kiếm Pháp, hóa ra là Huyễn Diệt Kiếm Pháp, thảo nào hắn hỏi về Vân Chiến Thiên Vân lão tiền bối, hắn là gì của lão nhân gia, tại sao tâm pháp độc môn của người hắn cũng có?”Thanh Ngọc thu lại chiến lợi phẩm, truyền âm vào cho ba người Dạ Tố Mai, để các nàng thu lại pháp khí, rồi mới hỏi:- Những người còn lại đâu?Dạ Tố Mai cùng hai nữ đệ tử hành lễ, rối rít cám ơn Thanh Ngọc rồi mới nói:- Nguyễn Uyển chủ, còn ba tỷ muội khác tạm thời chưa tìm thấy.Thanh Ngọc gật đầu, rồi nói với các nàng:- Đi, chúng ta vào sơn cốc.Ba người nhìn Thanh Ngọc mà sợ hãi, hắn muốn vào sơn cốc ư?Thanh Ngọc truyền âm:- Yên tâm, ta có biện pháp.Tam nữ thấy thế, cũng chỉ đành yên lặng đi theo sau lưng hắn.
Ở đây trừ Hàn Vi Tuyết ra, Thanh Ngọc là Uyển chủ, dĩ nhiên lời nói phải có giá trị rồi.Thanh Ngọc tiến tới trước cửa sơn cốc, đường hoàng mà đi, đám tu sĩ xung quanh đều tự giác dạt sang hai bên, không dám nói lời nào.Chuyện kỳ lạ xảy ra, Thanh Ngọc dẫn theo Trúc Tố My và tam nữ Vạn Hoa cốc một đường mà tiến, cây gai kia lúc đầu còn uốn éo định tấn công hắn, nhưng khi nó tới gần thì lập tức hoảng sợ, dạt sang một bên.
Đây không phải là Huyết Ma Thánh Đằng, nó mới chỉ là Đế Đằng mà thôi.Thánh Đằng Thanh Ngọc còn có một cây, còn phải sợ cái cây Đế Đằng nho nhỏ này sao?Bỗng nhiên, có một tiếng gọi làm Thanh Ngọc dừng lại.- Vị đạo huynh này, Lạp Ma có một thỉnh cầu!Thanh Ngọc quay người về phía sau thì đã thấy một tên tráng hán thân hình vạm vỡ, y phục xanh đậm từ phía xa đang tiến lại gần, đây không phải cao đồ của Sơn Ma Lĩnh hay sao?Khi Lạp Ma đến gần phạm vi của Huyết Ma Đế Đằng, mấy sợi dây gai đã trực tiếp lao đến, muốn đâm xuyên qua thân hình hắn, nhưng bỗng dưng Thanh Ngọc “Hừm” một tiếng nhẹ, nó lại ngoan ngoãn rút trở về.Mấy tu sĩ ở đằng xa thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc, không biết tên này có bảo vật gì mà có thể sai khiến cả một sinh vật đáng sợ như thế?Tên Tống Chinh của Bắc Thái Tông thì bắt đầu thi triển mưu hèn kế bẩn của mình, truyền âm lời gì đó cho mấy tên đệ tử trong tông, khiến chúng nhao nhao gật đầu.Tất cả những việc này Thanh Ngọc đều thu vào trong mắt, nhưng hắn mặc kệ.
Khi ngươi là một con rồng rồi, còn phải tính toán với mấy con giun hay sao?Lạp Ma sau khi thấy Thanh Ngọc sai khiến được cả cây gai đáng sợ kia, liền vã mồ hôi, lập tức đến trước mặt Thanh Ngọc quỳ xuống nói:- Vị đạo huynh này, không, vị tiền bối này, xin người cho ta đi cùng vào trong.
Muội muội của ta bị bệnh sắp không qua được, đang cần gấp một cây Ảm Yêu Hoàng Thảo.
Ta nghe nói trong bí cảnh này có loại Hoàng dược đó, nên mới đến đây.
Xin tiền bối khai ân, trong nhẫn này có tất cả tài sản của ta, tiền bối cầm luôn cũng được, chỉ xin cho ta đi vào cùng.Thanh Ngọc được Ly Ly xác nhận Lạp Ma không có ác ý, cũng không nói dối, thì âm thầm có hảo cảm với tên tráng hán này.
Đây là một người trọng tình trọng nghĩa, đáng để kết giao một phen.
Hắn nói:- Vị đạo huynh này đứng dậy đi, không cần gọi ta là tiền bối đâu, tu vi huynh cao hơn ta, cũng nhiều tuổi hơn ta, sau này cứ gọi ta là Tiểu Ngọc được rồi.Lạp Ma nghe vậy, vẫn cứ quỳ tại chỗ.
Thanh Ngọc thở dài một hơi rồi nói:- Huynh đứng dậy đi, ta không cần nhẫn của huynh, đi, ta đưa huynh đi vào.Lạp Ma nghe vậy liền mừng rỡ, đứng dậy:- Vị đạo huynh này, không, Tiểu Ngọc huynh đệ, cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi!Thanh Ngọc trực tiếp dẫn mấy người tiến sâu vào làn sương mù, mặc kệ phía bên ngoài đám tu sĩ vẫn còn đang nhao nhao nghị luận.…Trong sơn cốc.Nơi đây có một lượng ma khí vô cùng đậm đặc, khiến cho Dạ Tố Mai và hai đệ tử Vạn Hoa cốc vô cùng ngột ngạt, nếu không phải Thanh Ngọc bảo vệ thì khéo bây giờ các nàng đã điên cuồng chém giết nhau giống như trong động phủ của Trúc Tố My rồi.Thanh Ngọc thấy Lạp Ma cũng không hề sợ hãi ma khí, giám định ra thì mới biết người này cũng là bán ma nhân, là do ma tộc cùng với nhân tộc kết hợp với nhau mà sinh ra.Từ từ đã.Sơn Ma Lĩnh?Có phải toàn bộ môn phái này đều là bán ma nhân hay không?Lạp Ma thấy Thanh Ngọc và Trúc Tố My đều không bị ma khí ảnh hưởng thì cũng vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ hai người này cũng là bán ma nhân sao? Hay là ma tộc?Nhưng mà mặc kệ là loại người gì, giúp muội muội mình được sống là tốt rồi.Thanh Ngọc nhờ Trúc Tố My bảo hộ tam nữ Vạn Hoa cốc, rồi lén tiến sâu vào trong sơn cốc, lúc này mới buông áp chế ra để Linh luân điên cuồng hấp thụ ma khí nồng nặc ở nơi này.Từ lúc song tu với Trúc Tố My xong, tâm thần Thanh Ngọc đã có sự gắn kết với Linh luân, Ly Ly nói đó là do hắn đã thu được thể chất chi nguyên của bốn nữ nhân, đó là Trương Phù Hoa, Lý Mỵ Nương, Hạ Tuyết và Trúc Tố My.
Khi nào Thanh Ngọc thu được thể chất của đủ chín nữ nhân, hắn có thể trực tiếp tìm hiểu và điều động Linh luân này.Ai!Vẫn là phải chăm cày ruộng a!Ai nói cày ruộng là khổ, cày ruộng sướng vãi a!Linh luân chỉ hấp thu một hồi, toàn bộ số ma khí đỏ sẫm kia nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi, làm bọn Trúc Tố My ở ngoài vô cùng kinh ngạc.Thanh Ngọc từ trong góc khuất bước ra, sau đó lại dẫn mọi người đi tiếp.
Không ai biết hắn làm thế nào, nhưng cũng không có ai dám hỏi.Cuối cùng cũng đến nơi, một vườn linh dược thật lớn hiện ra trước mắt mọi người.Bên trong tràn ngập các loại từ Linh dược cho tới Đế dược, được phân theo từng luống khác nhau vô cùng ngăn nắp.
Linh dược và pháp dược nhiều vô biên không đếm hết, Vương dược và Hoàng dược có hơn hai trăm gốc, còn Tôn dược có những hai mươi hai gốc.Đế dược chỉ có ba cây, trong đó có một cây Tịnh Linh Tâm Quả mà Thanh Ngọc muốn tìm!Thanh Ngọc trực tiếp tiến đến, thu cả ba cây Đế dược vào bên trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, sau đó mới quay lại nói với mọi người còn đang ngơ ngác:- Ơ kìa! Thu đi! Nhìn cái gì!Tam nữ Vạn Hoa cốc bây giờ mới tỉnh hồn lại, chạy đến bắt đầu thu thập.
Trúc Tố My thì thông minh hơn, trực tiếp chạy tới hàng Tôn dược mà thu lấy, nàng không cần mấy loại cây này, nhưng muốn thu để đưa cho Thanh Ngọc..