Hắn ngồi im trên bậc thang thứ nhất, liên tục hứng chịu lấy lực đẩy kia công kích mình.Chưa đầy một khắc thời gian, Thanh Ngọc có điều ngộ ra.
Hắn phải tham khảo loại uy áp của “Thế” này để hoàn thiện cho【Diệt Kiếm Thế】của bản thân.Mồ hôi lạnh của Thanh Ngọc túa ra, hắn phát hiện ra “Thế” của mình có rất nhiều điểm thiếu sót to lớn.
Nhanh chóng lĩnh ngộ, rồi vận chuyển Đạo Nguyên Kinh suy diễn, bù đắp khuyết điểm, Thanh Ngọc lại lập tức chìm vào trong trạng thái không minh khó hiểu.Theo những gì âm thanh truyền đạo nói cho hắn biết, thì “Thế” có bốn cấp độ: nhập môn, tiểu thành, đại thành và viên mãn.
Sau khi lĩnh hội được “Thế” đến viên mãn, thì sẽ tham ngộ được “Vực”.Vực kinh khủng hơn Thế rất nhiều.
Một khi đối thủ đã bước chân vào trong Vực của bản thân, thì sẽ phải nhận lấy áp chế toàn diện về mọi mặt.
Tốc độ, lực lượng, phản ứng, chân khí…tất cả những yếu tố này trong Vực đều bị điên cuồng giảm xuống.Không biết qua bao nhiêu lâu, Thanh Ngọc lại đứng dậy trong vô thức mà bước lên một bậc thang tiếp theo.Uy áp ở đây có mạnh mẽ hơn bậc đầu tiên một chút, nhưng hắn không hề để ý chút nào cả, mà hắn vẫn cứ điên cuồng suy diễn, bổ sung tham ngộ Thế của mình.Lực đẩy ở trên các bậc thang cao hơn sẽ càng kinh khủng hơn, thậm chí khi tới bậc thứ năm, thì Thanh Ngọc đã hoàn toàn hóa thành huyết nhân, nhưng hắn đang ở trong trạng thái không minh, không cảm nhận được đau đớn gì cả.Điên cuồng tham ngộ, điên cuồng suy diễn, hoàn toàn quên đi thời gian.Cứ như vậy, Thanh Ngọc lần lượt bước lên từng bậc một, cho tới khi hắn sực tỉnh lại, thì hóa ra bản thân đã đứng ở trên nấc thang cao nhất.Vội vàng kiểm tra【Diệt Kiếm Thế】, Thanh Ngọc kinh ngạc khi thấy hắn đã bước vào trình độ Nhập môn!Trên khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà dị, Thanh Ngọc vô cùng hài lòng.
Hắn trực tiếp bước chân lên tầng tiếp theo của tòa lâu các, không thèm để ý tới thân thể be bét máu của mình.Ầm…Thanh Ngọc cảm thấy bậc thang dưới chân mình bỗng nhiên biến mất, còn hắn lại đang ở một nơi mới.Đây là một đạo đài rộng lớn thênh thang, xung quanh ngoài xa vẫn là hư không đen kịt vô tận.
Thanh Ngọc còn đang mải ngắm nhìn những vì tinh tú xa xôi, thì bỗng bốn chữ lớn Kiếm Đạo Thần Kỹ màu vàng kim hư ảo xuất hiện ra trước mặt hắn.Thanh Ngọc sững sờ?Kiếm Đạo Thần Kỹ?Dị biến xảy ra, Thanh Ngọc đang đứng giữa đạo đài thì bỗng nhiên…Các loại kiếm chiêu dung hợp với các loại pháp thuật trong thức hải hắn đều đang nhảy lên, khiến Thanh Ngọc không thể kìm chế được mà đắm chìm vào.Hắn căn bản cũng không cần nghĩ, nhìn thấy bốn chữ Kiếm Đạo Thần Kỹ kia đủ nói lên tất cả rồi.Trong lòng Thanh Ngọc vẫn còn đang vô cùng hoảng hốt đối với tòa lầu các này.
Không biết là ai cố tình đặt nó ở dưới hồ kia, có mục đích gì.Bây giờ hắn có thể khẳng định tòa lầu các này là một Hồn khí cường đại, mà người chế tạo ra nơi này chắc cũng phải ngang ngửa với lão Đạo Tổ Chân Bá Thiên.Lý luận và chân đạo chi lý nơi đây đều là bác học tinh thâm, khiến Thanh Ngọc được vô số lợi ích.Đắm chìm vào trong suy tưởng, Thanh Ngọc rất muốn vì dung hợp Hồn kỹ Kinh Sơn mà tạo ra một môn Kiếm Đạo Thần Kỹ mới.Hồn kỹ Kinh Sơn này là do hắn lĩnh ngộ Hồn pháp Sơn Hà Quan Tưởng Đồ mà học được, trước đây thì có vẻ rất hữu dụng, nhưng đến giờ có vẻ như nó là gân gà.Hơn nữa, chiêu này là Hồn kỹ dạng pháp thuật, Thanh Ngọc muốn bỏ thì tiếc mà muốn giữ thì lại sợ ảnh hưởng tới Kiếm Tâm của mình.Ngoại trừ kiếm kỹ và kiếm hồn kỹ ra thì hắn không muốn dung nạp thêm bất cứ loại đạo pháp nào cả!Suy diễn hồi lâu, Thanh Ngọc nhanh chóng muốn lĩnh hội ra một môn Kiếm Đạo Thần Kỹ mới, dung hợp cùng với Hồn kỹ Kinh Sơn này.Kinh Sơn thiên về sức nặng, để đè bẹp mục tiêu.
Khi thi triển Kinh Sơn sẽ trực tiếp dùng hồn lực hiển hóa ra một ngọn hỏa sơn, thả xuống đầu địch nhân.Theo dòng hỗ trợ của đạo đài dưới chân, Thanh Ngọc cảm thấy Toái Tinh Trảm và Kinh Sơn vô cùng tương hợp, nên hắn bắt đầu suy diễn.Ầm…Một lúc sau.Thức hải của Thanh Ngọc từng đợt quay cuồng, giống như có ai đó chân trời xa xôi kia thi triển một Kiếm Đạo Thần Kỹ kinh hồn bạt vía lên nguyên thần của hắn.Một giọng nói già nua truyền đến trong hư không:- Kinh Sơn Trảm!…Giác quan thứ sáu của Thanh Ngọc hoàn toàn bị thần kỹ trong đầu thu hút, toàn thân hắn đang ở trong quy tắc kiếm kỹ dung hợp, không ngừng dung hợp, chuyển hóa, hấp thu…Thời gian giống như nước trôi vậy, Thanh Ngọc hoàn toàn đắm chìm trong nhất chỉ đó, không thể nào tự kiềm chế được.Bỗng dưng Thanh Ngọc lại tỉnh dậy, đồng thời rút Trảm Thiên và Huyễn Diệt ra, truyền Đạo vào thân kiếm, sau đó nhảy lên cao bổ xuống một đường…Ầm…Ầm…Một đường kiếm bá đạo ngút ngàn từ trên không bổ xuống, mang theo khí tức hủy diệt va chạm với mặt đất.Ba đạo kiếm quang đỏ rực mang theo khí thế ba đào hãi lãng xuất hiện từ phía mũi Trảm Thiên và Huyễn Diệt, chấn thẳng xuống.Đạo đài dưới chân trong nháy mắt liền bị một kiếm này làm nứt ra ba mảnh, giống như toàn bộ không gian đều bị một thần thông này hút hết vậy.Kiếm kỹ hình thành từng trận lốc xoáy màu đỏ rực với khí thế sát diệt bàng bạc, sau đó toàn bộ đạo đài đều bị biến mất, hư vô, tiêu tan…- Ghê gớm thật!Thanh Ngọc đứng ngơ ngác nhìn không gian xung quanh vẫn không ngừng băng diệt, rồi lại nhìn song kiếm của mình.
Hắn kìm nén sự kích động trong lòng lại, thì thầm:- Sau này đây chính là Kiếm Đạo Thần Kỹ đầu tiên của mình, Kinh Sơn Trảm!【Kinh Sơn Trảm】 chỉ là một đường kiếm, nhưng lại mang theo toàn bộ lực lượng thân thể, hơn nữa dung hợp với Toái Tinh Trảm và cùng pháp tắc không gian, thậm chí còn có chút sức mạnh tinh thần lực Thần kỹ và Hồn lực Hồn kỹ tấn công trong đó.Thanh Ngọc chắc rằng, nếu như lúc trước hắn lĩnh ngộ được 【Kinh Sơn Trảm】, thì một chiêu này thôi cũng có thể dư sức chém chết tên Tề Khiếu Vân kia trong nửa hơi thở.Sau khi đạo đài kia bị phá vỡ, chưa đầy nửa khắc, nó lại hoàn mỹ hiển hiện ra dưới chân Thanh Ngọc, như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.Bỗng nhiên.Thanh Ngọc có một suy nghĩ to gan, nếu như bây giờ nhân cơ hội này hắn dung hợp Thần kỹ và Kiếm Hồn kỹ lại với nhau thì sao nhỉ?Thanh Ngọc tiếp tục nghiên cứu, bỏ quên hết mọi thứ ra sau đầu.Hắn không nhắm mắt trầm tư giống như lúc lĩnh ngộ Kinh Sơn Trảm, mà nhanh chóng đứng dậy diễn luyện Vô Ngã Vô Kiếm, Trảm Hồn Đao và Thiểm Kích Mục Xạ trong đầu.Lần này Thanh Ngọc chơi lớn, hắn muốn suy diễn ra một Kiếm Hồn kỹ độc nhất vô nhị, vừa sát thương thân thể, vừa tấn công vào thức hải của đối phương, hơn nữa tầm thi triển lại còn phải xa, nhất kích tất sát.Nếu Thanh Ngọc mà thành công ngộ ra chiêu thức này, thì phải nói là vô cùng ghê gớm.Quên đi thời gian, quên đi không gian.Không biết bao nhiêu lâu sau, Thanh Ngọc đứng dậy, sau đó bất chợt tung ra một thanh lôi kiếm hết sức bình thường, y như lúc hắn thi triển Vô Ngã Vô Kiếm.Nhưng tự bản thân Thanh Ngọc thì tự biết rõ thanh lôi kiếm này không hề đơn giản chút nào, bởi vì nó là Kiếm Đạo Thần Kỹ!Thanh lôi kiếm này có thể vừa đả thương nhục thể, vừa đả thương thần hồn!Không chỉ có vậy, chiêu này lại mang theo một chút lĩnh ngộ của Thanh Ngọc đối với Thái Cực Âm Dương Chi Ý, cương nhu đầy đủ, hòa hợp vô cùng, mạnh mẽ không phải bàn.Hơn nữa Kiếm Đạo Thần Kỹ này còn có quan hệ với không gian pháp tắc, có thể chớp mắt phá không phóng đi xa hơn vạn dặm mà công kích địch nhân, ngang với tầm thần thức của Thanh Ngọc.Lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác được so với Kiếm Đạo Thần Kỹ thì pháp tắc còn quan trọng hơn.
Đã có pháp tắc, thì sẽ có Thần Kỹ.Cũng may là thời gian gần đây Thanh Ngọc không hề bê trễ, hễ rảnh rỗi là lại tham ngộ pháp tắc không gian, nếu không cũng chưa chắc đã ngộ ra được hai loại Kiếm Đạo Thần Kỹ mới này!Sau này khi phóng lôi kiếm ra, không hề có chút dấu hiệu nào thì nó đã xuất hiện trên trước mặt của đối phương rồi, liệu có mấy người có thể phòng bị được? Trừ phi đối thủ có pháp bảo phòng ngự cực mạnh, nếu không thật sự sẽ phải chết không thể nghi ngờ rồi.Hơn nữa, nếu không chết, thì cũng sẽ bị tổn thương thần hồn!Thanh Ngọc thở ra một hơi.
Chiêu này sau gọi là 【Thái Cực Kiếm Chỉ 】đi.Chỉ là hiện tại nó tiêu hao quá lớn, nên tốt nhất là giữ lại làm chiêu bảo mệnh thôi.
Hơn nữa, Hằng Thiên Tinh bây giờ cũng chưa cho phép sử dụng pháp tắc ở nơi này, nếu Thanh Ngọc thi triển ra, thì uy lực cũng sẽ bị giảm đi đôi phần.Chưa để hắn kịp vui mừng xong, không gian xung quanh lại tối sầm lại.….