Ma Đế Quân

Chương 162: Thử Thách Của Hằng Bà Bà






Những ai có tâm tư ác độc, mưu mô xảo quyệt, bất nhân bất nghĩa thì khó có bao giờ đạt được thành tựu trên bước đường kiếm đạo cả.Người ta nói kiếm là vũ khí của quân tử, điều đó cũng không hề sai chút nào.Đã tu kiếm thì phải gạt bỏ toàn bộ vướng mắc của mình đi, an ổn tâm thần, mới có khả năng tiến bộ được.
Nếu cứ mãi chìm đắm trong quyền lực hồng trần, mưu cầu lợi danh thì chỉ có đứng im một chỗ mà thôi.Thấy thế sự Trung Đô an ổn, lần này Thanh Ngọc định đem mười hai vị lão bà của mình đi thăm dò bí cảnh mà Hằng Thiên tinh đã cung cấp thông tin.…Nơi đây là một hòn đảo sâu trong Nội Hải.Đảo này cách Đế Quân Uyển hơn trăm vạn dặm về hướng Bắc, nhìn từ xa đã có thể nhận thấy trên đây không có bất cứ sinh vật sống nào.Núi rừng âm u, sương lạnh tràn ra từ một ngọn băng sơn khổng lồ, khiến cho mặc dù là giữa trưa nhưng khi người ta tiến vào đây vẫn cảm thấy sởn hết gai ốc.Không hiểu sao mà giữa mùa hè oi bức vẫn có thể tồn tại một ngọn núi tràn đầy lạnh giá như vậy.Thanh Ngọc lúc này đang dẫn theo đủ mười hai vị lão bà xinh đẹp của mình, từng bước từng bước thăm dò tới đỉnh núi cao nhất kia, bởi vì đó chính là nơi bí cảnh khai mở.Đường núi trơn trượt, khắp nơi không hề thấy bất kỳ dấu hiệu của một tồn tại nào sinh sống, kể cả vài ngọn thảo dược cấp thấp cũng bị đóng băng mà chết trên đường.Sau nửa ngày, Thanh Ngọc và chúng nữ đã tìm kiếm được một sơn động, hàn khí chính là từ nơi đây phát ra.
Xung quanh đã thấy chất đống rất nhiều bạch cốt, bên trên còn bị phủ xuống một lớp sương tuyết dày đặc.Chúng nữ nhìn cũng cảm thấy hơi rợn người, các nàng cố gắng đi sát vào nhau, tùy thời có thể lấy Hoàng khí của mình ra mà chiến đấu.Thanh Ngọc dẫn đường, cầm Dạ Quang Thần Thạch tiến thẳng lên, bước vào phía trong sơn động.Nơi đây cũng không lớn, nhưng hàn khí thì vẫn ào ào trào ra từ không gian đen kịt phía trong, trên dọc đường hắn đi, chất đầy các loại di cốt con người, nam nữ đều có.Thanh Ngọc và chúng nữ hữu kinh vô hiểm mà vượt qua một quãng đường dài trong sơn động đen kịt, đến cuối cùng, tất cả mới tới được nơi khai mở bí cảnh kia.Cuối con đường có một gian địa động sáng trưng, bên trên có treo những chiếc khánh bạc tỏa ra linh quang màu trắng huyền ảo.
Hàn khí cũng chính là từ mấy cái khánh này tỏa ra xung quanh.Chính giữa nơi đây là một tế đàn lớn bằng đá, bên trên có vô số phù văn và ký tự khó hiểu.

Bên cạnh tế đàn này có một tấm bia, nhưng không hề có một chữ nào trên đó cả.Theo những thông tin mà Hằng Thiên tinh cung cấp, thì mỗi người phải nhỏ một giọt máu vào thạch bi, mới có thể bắt đầu khai mở bí cảnh này.Thanh Ngọc quan sát địa động một chút, không hề phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm nào, lúc này mới nói với chúng nữ, cùng nhau lấy một giọt tinh huyết đưa lên tấm bia kia.Ầm…Ầm…Trên bệ đá lúc này ngay không biết từ đâu ra xuất hiện mười ba cái lồng giam bằng sắt, sau đó lập tức nhốt lấy mười ba người Thanh Ngọc vào trong.
Lồng sắt này mỗi cái cao hai trượng, rộng một trượng, chỉ đủ cho một người đứng vào bên trong, nó được làm bằng chất liệu Thanh Ngọc không thể giám định được.Thanh Ngọc và chúng nữ không hề có cơ hội tránh thoát, bởi vì nguồn sức mạnh của bệ đá đã ghìm chặt chân họ xuống đất, hơn nữa phong bế lại toàn bộ tu vi, không thể cử động.Thanh Ngọc cũng phải ngạc nhiên vô cùng, bởi vì tu vi Hồn cảnh của hắn cũng biến mất.
Bệ đá này hắn cũng không giám định được đẳng cấp, vậy là nó vượt ra khỏi tầm Hằng Thiên tinh sao?Lấy lại bình tĩnh, Thanh Ngọc hét lên:- Bình tĩnh, đứng im đừng cử động!Chúng nữ nghe vậy, cũng chỉ biết làm theo, mặc kệ lồng sắt kia giam mình lại, không cố gắng giãy giụa nữa.
Bỗng nhiên, từ trên bệ đá lại xuất hiện một hư ảnh.Đây là một lão phụ nhân lưng còng, đầu tóc bạc phơ, trong tay cầm một chiếc chuông gió, cùng vài sợ tơ màu đỏ.
Mặt mũi vị bà bà này vô cùng hiền hòa, sau khi thấy Thanh Ngọc và mười hai nữ ở trong từng lồng giam một, đánh giá một chút thì cất giọng nói:- Chào mừng đến với Chân Ái Sinh Tử Môn, lão đây có một thử thách cho các ngươi, nếu thông qua thì sẽ được đưa vào Sinh Môn nhận phần thưởng tương ứng, còn nếu không thông qua, thì ắt phải vào Tử Môn, chết không thể nghi ngờ.Thanh Ngọc và chúng nữ sau khi nghe xong cũng giật mình hoảng hốt.
Bởi vì trong trường hợp này, không có ai có sức phản kháng cả.Bí cảnh này không biết từ đâu mà xuất hiện, nhưng sức mạnh của nó kinh khủng là không phải bàn cãi.
Đến tu sĩ Đại Thừa trung kỳ như Trương Phù Hoa, cũng hoàn toàn mất đi tu vi, không có khả năng giãy dụa.Vị bà bà kia bắt đầu nhìn về phía Trúc Tố My, hỏi:- Tiểu cô nương này, ngươi có yêu phu quân của mình không?Trúc Tố My ở trong lồng sắt, không ngần ngại nói ngay:- Vãn bối có.Bà bà tiếp tục hỏi:- Ngươi có ghen với tất cả các vị tỷ muội ở đây không?Trúc Tố My suy nghĩ hồi lâu, nhưng biết chắc chắn nói dối thì hậu quả khôn lường, nên nàng vẫn trả lời:- Vãn bối có.- Vậy bây giờ lão thân cho ngươi hai chọn lựa, một là mình ngươi chết mà bọn họ được sống, hai là toàn bộ mười một nữ nhân còn lại chết đi để ngươi sống, ngươi chọn thế nào?Trúc Tố My nhìn tất cả mọi người xung quanh, sau đó mới bất chợt phát hiện ra hình như không ai nghe được cuộc đối thoại giữa mình và vị bà bà này cả.
Thanh Ngọc và chúng nữ còn lại đều đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngó, muốn tìm kiếm lối thoát.Trúc Tố My nhẹ nhàng nói:- Vậy để vãn bối chết đi.Bà bà kia tự nhiên lại hỏi:- Tại sao vậy?Trúc Tố My trào ra một dòng nước mắt:- Nếu chỉ một mình vãn bối còn sống, thì chàng cũng không còn là chàng nữa rồi, mà sẽ biến thành một ma đầu phải sống trong hối hận và tội lỗi cả đời.

Vãn bối không muốn như vậy, chỉ mong tiền bối để cho các vị tỷ tỷ muội muội một con đường sống.Vị bà bà không nói gì, mà phất tay, lập tức lồng giam của Trúc Tố My biến mất.
Bên kia, Thanh Ngọc trông thấy vậy thì gào thét lên:- Tiền bối, người đưa Tố My đi đâu rồi, xin hãy thả nàng ra!Vị bà bà chẳng thèm để ý tới Thanh Ngọc, mà lại quay sang hỏi những câu y hệt với Mộng Nguyệt, dĩ nhiên cũng không có ai nghe được cuộc đối thoại của họ cả.…Một lúc sau, khi tất cả chúng nữ đã bị đưa đi, lúc này bà bà mới quay sang hỏi Thanh Ngọc:- Tiểu tử, ngươi có yêu mấy tiểu nha đầu kia không?Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp:- Vãn bối cũng không biết tình cảm của mình giành cho các nàng có được gọi là yêu hay không.Bà bà kia suy tư một chút, rồi lại hỏi:- Lời này nói thế nào?- Vãn bối đến từ một nơi, mà ở đó một gia đình chỉ có một nam nhân và một nữ nhân mà thôi.
Nhưng số phận đưa đẩy, vãn bối lại bị đưa tới nơi này, rồi gặp gỡ tất cả các nàng.
Vãn bối nếu để mà trả lời có yêu các nàng hay không, thì cũng không dám khẳng định.
Có vài người, chắc chắn là yêu.
Nhưng lại vài người, thì vãn bối không biết.Bà bà lại hỏi:- Nếu có thứ tốt, ngươi có ngại đưa cho các nàng hay không?Thanh Ngọc dứt khoát:- Không ngại.Bà bà gật gù, đi đi lại lại, xem ra có vẻ đang phải giải quyết nan đề gì đó.
Lúc sau, lại hỏi:- Nếu có trường hợp bất khả kháng, hoặc ngươi chịu chết, hoặc các nàng chịu chết, ngươi chọn cái nào?- Vãn bối chịu.Bà bà thở dài, có vẻ như trút ra được tâm sự gì đó, nói:- Hảo hài tử, cả cuộc đời ta đi se nhân duyên cho người, nhưng chưa bao giờ thấy được hoàn cảnh nào như của các ngươi cả.
Mấy tiểu nha đầu của ngươi đều chấp nhận chịu chết, mà không muốn tổn thương đến ngươi chút nào.
Yên tâm đi, bây giờ các nàng đang có cơ duyên cho riêng mình, còn bây giờ ngươi xuống đây tâm sự với lão thân một chút.Cạch…Cái lồng giam của Thanh Ngọc bỗng dưng biến mất, hắn lại rơi xuống trước hư ảnh của bà bà.

Tu vi và mọi thứ đã quay trở lại, làm hắn cũng phải âm thầm thở ra một hơi.
Bà bà lấy ra hai cái ghế trúc và một bàn trà, chỉ vào đó rồi nói:- Ngồi đi!Thanh Ngọc cung kính chắp tay hành lễ, rồi mới ngồi xuống.
Bà bà hỏi:- Hài tử, ta hỏi ngươi một việc.
Ta thấy ngươi có mang theo cái ghế dựa của lão già kia.
Ta hỏi ngươi, lão đang ở đâu? Gọi ta là Hằng bà bà được rồi.Thanh Ngọc sửng sốt một chút, lại hỏi:- Hằng bà bà, ghế dựa nào ạ?Hằng bà bà bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào mi tâm Thanh Ngọc, rồi kéo ra một cái ghế nứa đã ố vàng từ bên trong Tinh Không Gian của Cửu Đỉnh Tháp, để xuống đất rồi nói:- Đây, cái này.
Người đưa cho ngươi cái ghế này đâu rồi?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.