Ma Đế Quân

Chương 144: Ma Ảnh Ghê Gớm






Thanh Ngọc đứng chặn trước mặt tam nữ, trong đầu đang cố tìm cách làm sao thoát ra được khỏi cục diện này.
Đám Hắc Tinh Đường Lang này vô cùng dữ dằn, đã dồn ba người đến tận một chân một ngọn sơn phong.
Phía trước là mấy trăm con bọ ngựa đen khổng lồ hung dữ như sài như hổ, đằng sau lại không hề có lối đi.Một trận ác chiến là không thể nào tránh khỏi.Tử Nhược đã thi pháp, chúc phúc cho Thanh Ngọc, còn Mộng Nguyệt và Cung Hà Trang cũng đang chuẩn bị thủ thế tấn công.Bỗng nhiên, hai con Hắc Tinh Đường Lang lao lên trước, dùng bốn cái càng sắc nhọn bổ về phía Thanh Ngọc.

Hắn lập tức dùng Huyễn Diệt đón đỡ, rồi lại dồn hết sức mạnh vào Trảm Thiên để tấn công.Đinh! Đinh! Đinh!Ba mươi đạo kiếm khí trúng vào thân thể hai con Hắc Tinh Đường Lang, nhưng không hề gây ra một vết thương nào cả, chỉ để lại dấu hằn mờ nhạt.Thanh Ngọc sợ hãi không thôi, cường độ thân thể thật ghê gớm.
Cứ như vậy, một mình Thanh Ngọc đối kháng với hai con Hắc Tinh Đường Lang, nhưng chỉ đỡ đòn là chính, không tài nào tấn công được.Chỉ một lúc sau, trên thân thể hắn đã có rất nhiều chỗ bị thương, nhưng vẫn đang phải cố gắng chống trả từng đòn.Tam nữ đằng sau cũng đã dùng mọi thủ đoạn công kích thần hồn, nhưng không hề có hiệu quả chút nào.Lúc này, hai cái càng to lớn đen ngòm đã đâm xuyên qua thân thể Thanh Ngọc, rồi lập tức muốn rút về, đưa hắn vào trong cái miệng khổng lồ kia mà nhai nuốt.Thanh Ngọc gào lên đau đớn, trong đầu nhanh chóng vận chuyển Thái Thanh Tam Khí để bình tĩnh lại.
Hắn đang vận dụng đủ mọi cách để tránh thoát tử cục này.Mặc kệ tam nữ đằng sau đang kêu gào, Thanh Ngọc tâm niệm xoay chuyển.Sức mạnh không được.Thần thức cũng không được.Vậy đám bọ ngựa chết tiệt này sợ cái gì?Đúng rồi! Nguyên tố!Thanh Ngọc nhanh chóng sử dụng Thiểm Kích Mục Xạ, rồi thử từng thanh kiếm một, xem bọn Hắc Tinh Đường Lang này có sợ một nguyên tố nhất định nào đó hay không.Kết quả là khi Ly Quang Kiếm được đưa ra, thì chúng tức tốc lùi về phía sau, kể cả con Hắc Tinh Đường Lang đang dùng càng đâm xuyên qua thân thể hắn kia, cũng rút về.
Thanh Ngọc cười ha hả, quỳ gục xuống đất, một tay ôm bụng, trong đầu thì điên cuồng khu sử Ly Quang Kiếm chém về một con Hắc Tinh Đường Lang đầu tiên.Ly Quang Kiếm mang theo ánh sáng rực rỡ màu trắng đâm thẳng vào con bọ ngựa đen khổng lồ, lập tức như là chém đậu hũ vậy, bổ cái đầu nó ra làm đôi.Một lượng sinh cơ khổng lồ tiến vào cơ thể Thanh Ngọc, còn con Hắc Tinh Đường Lang đó thì lại bị tan rã thành khói bụi.Thanh Ngọc hô lên một tiếng sảng khoái, rồi được Mộng Nguyệt và Tử Nhược khoác vai đỡ đứng dậy, thần thức thì nhanh chóng điên cuồng khu sử phi kiếm tấn công đám Hắc Tinh Đường Lang kia.Nhưng cũng chỉ giết thêm được mười hai con mà thôi, bọn còn lại đã vỗ cánh lũ lượt bay đi hết.Một lượng sinh cơ dạt dào đầy ắp trong thân thể, Thanh Ngọc mau chóng vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, hấp thu để mài giũa gân cốt của mình đến mức cực hạn.Răng rắc…Một tiếng động vang lên, sau đó toàn bộ vết thương trên người hắn khép lại.Khớp xương Thanh Ngọc lúc này đang được một luồng sinh cơ khổng lồ rót vào, hắn biết mình đã chân chính đạt tới Luyện Cốt sơ kỳ.
Toàn thân Thanh Ngọc tỏa ra hào quang óng ánh, một nửa màu trắng, một nửa lại màu đỏ, vô cùng thần dị, làm Cung Hà Trang phải tán thán không thôi.Nhưng nhìn qua Tử Nhược và Mộng Nguyệt, thì lại thấy biểu cảm vô cùng bình thường, không có chút ngạc nhiên nào cả!Vậy là sao?Hắn thường xuyên ngưu bức như thế ư?Sau khi luyện toàn bộ gân trong người đạt tới viên mãn, Thanh Ngọc cảm thấy tốc độ, sức bật và sức mạnh toàn thân lại được đề thăng một khoảng, vô cùng sảng khoái.Lắc lắc khớp xương toàn thân, Thanh Ngọc và tam nữ lại tiếp tục chuyến hành trình.Lần này hắn trực tiếp mạnh mẽ xông vào tổ Hắc Tinh Đường Lang, điên cuồng chém giết, đến nỗi bọn chúng phải bỏ nhà mà chạy.
Thanh Ngọc giết được thêm mười ba con nữa, trong người hắn bây giờ dự trữ một số sinh cơ vô cùng khổng lồ, nhưng không hiểu sao lại không hề bạo thể mà chết.Thanh Ngọc vừa đi vừa vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, hấp thu số sinh cơ này, bồi nguyên cho xương cốt trong cơ thể.Ở trong tổ Hắc Tinh Đường Lang, Thanh Ngọc và tam nữ phát hiện ra hơn trăm cây Sinh Nhiên Diệp, đây là Đế dược chữa thương, hơn nữa nếu đem luyện chế thành Sinh Nhiên Đan, có thể dùng để tăng tu vi luyện Tinh!Tam nữ không thể sử dụng được nhẫn trữ vật, nên Thanh Ngọc lôi Kỳ Lân Đỉnh ra, nhét hết Sinh Nhiên Diệp vào, lại thu vào đan điền, làm Cung Hà Trang trợn mắt há mồm.…Một đường tiến thẳng về phía trước, tới khi chạm phải một sơn động lớn, Thanh Ngọc phát hiện ra cảm ứng của Tinh cầu chi tâm chính là ở trong này.Xung quanh sơn động này toàn bộ đều là một mảnh đất đai khô cằn, không thấy một chút sinh cơ nào.
Cây cối gần đó đều héo rũ xơ xác, vô cùng quỷ dị.Đằng xa còn có những khúc xương vô cùng to lớn, cùng mấy cái đầu lâu của mấy loại yêu thú khác nhau lăn lóc trên mặt đất.

Thanh Ngọc và tam nữ nghe thấy từ phía trong sơn động có vô số tiếng kêu gào than khóc phát ra, rất ghê gớm.Bình tĩnh móc từ ngực áo ra một viên Dạ Quang Thần Thạch, Thanh Ngọc dẫn tam nữ từ từ tiến tới nơi sơn động quỷ dị kia.Lúc này, bỗng dưng từ sâu trong sơn động bay ra một con quỷ hồn màu đỏ như máu, vô cùng to lớn.
Thanh Ngọc lập tức kéo chúng nữ lùi lại phía sau.Thứ kinh dị này giống với đám quỷ hồn của bọn Quỷ Ảnh tộc, nhưng phải lớn hơn gấp mấy chục lần, hơn nữa trông rất hung hãn, trong tròng mắt nó còn có hai ánh lửa đen, đang nhìn chằm chằm về phía Thanh Ngọc.Chúng nữ không hề nhìn thấy nó, chỉ có một mình hắn có Ma Pháp mục mới thấy mà thôi.Thanh Ngọc hét:- Bịt tai lại, lùi trăm bước, mau!Ngay sau đó, con quỷ hồn kia gào lên một tiếng kinh thiên động địa, làm tam nữ lập tức ngã xuống đất, thất khiếu tràn ra máu tươi.Thanh Ngọc triệu hồi Hư Ma Chân Thân, muốn lập tức diệt sát con quỷ hồn này, nhưng khi dây xích của Ma ảnh được phóng ra, thì nó lại có thể dùng phương pháp nào đó mà đánh bật trở lại.Đây là lần đầu tiên Thanh Ngọc thấy Hư Ma Chân Thân của mình thất bại.
Trước đây đến cả Tán Linh Thụ Yêu mà Ma ảnh cũng có thể nuốt được dễ dàng, không ngờ đến con quỷ hồn này lại không được.
Thậm chí cả hai tia sáng đỏ lòm từ đôi mắt của Ma ảnh cũng không hề gây tổn thương thực chất cho nó, quỷ hồn chỉ bị mờ đi một chút mà thôi.Con quỷ hồn màu đỏ gào lên giận dữ, lập tức làm tam nữ tiếp tục phun ra máu tươi, không thể nhúc nhích.
Thanh Ngọc đầu óc xoay chuyển, nhanh chóng thử từng thanh nguyên tố chi kiếm một, nhưng vẫn không hề có hiệu quả.Lúc này, từ trong hai tai Thanh Ngọc cũng đã xuất huyết, còn Hư Ma Chân Thân thì vẫn tràn ra vô số dây xích, nhưng không tài nào bắt trúng được con quỷ hồn kia.Con quỷ hồn tiếp tục gào rống, Thanh Ngọc ngã quỵ xuống, quỳ trên đất.
Nếu trúng thêm một lần tấn công nữa thì cả hắn và tam nữ phải chết không thể nghi ngờ.Tâm thần cấp tốc xoay chuyển, nhưng chưa tìm được ra phương hướng phù hợp.Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu Thanh Ngọc.Hắn quay lại nhìn Hư Ma Chân Thân phía sau mình, rồi điên cuồng truyền tinh thần lực vào Ma Pháp mục, miệng hét lên:- Toái Hồn Đao!Lập tức, từ hai mắt Thanh Ngọc bắn ra một cây đao nhỏ xíu bằng tinh thần lực về phía con quỷ hồn kia.
Con quỷ hồn ánh mắt khinh bỉ nhìn đòn tấn công của hắn, ý muốn nói ngươi gãi ngứa cho ta sao?Nhưng nó sai rồi.Vì từ trong hai mắt của Hư Ma Chân Thân cũng bắn ra một cây đao khổng lồ màu đỏ tươi, tốc độ nhanh vô cùng trực tiếp bổ con quỷ hồn ra làm hai nửa.

Sau đó, vô số xiềng xích quấn lấy hai đoạn tàn hồn của nó, kéo về trong miệng Ma ảnh.Thanh Ngọc thở phào một hơi, cảm thấy thật may mắn vì mình đã đoán trúng.Trong lúc nguy cấp, hắn đã nghĩ tới hai chữ “Chân Thân”.“Chân Thân” thì dĩ nhiên sẽ phải hành động theo chủ thể rồi.Bây giờ Thanh Ngọc mới biết, hắn tấn công bằng thần hồn kỹ nào, thì Hư Ma Chân Thân cũng sẽ tấn công y như thế, nhưng với sức mạnh khủng bố hơn vô số lần.
Hiện tại Thanh Ngọc chỉ có Toái Hồn Đao và Bạo Hồn Thức, mà con quỷ hồn này tu vi Thần cảnh cao hơn hắn nhiều, nên chỉ có thể dùng Toái Hồn Đao mà thôi.Mặc kệ số tinh thần lực của con quỷ hồn kia tràn vào thức hải, Thanh Ngọc mau chóng quay lại xem tình hình của tam nữ.Các nàng đều bị thương thần hồn vô cùng nghiêm trọng, Thanh Ngọc phải dìu cả ba vào một bên vách sơn động để dưỡng thương.
Tử Nhược và Mộng Nguyệt còn tốt, vì tu vi Thần cảnh hai nàng cao, nhưng Cung Hà Trang thì thảm rồi.
Nàng hôn mê, không biết gì nữa.Đến nửa ngày sau, Cung Hà Trang mới tỉnh lại, nàng còn tưởng mình đã chết, làm cho Thanh Ngọc và nhị nữ phải bật cười.Sửa sang lại một chút, bốn người lại tiến sâu vào trong sơn động.Chỉ một lúc, Thanh Ngọc lại phát hiện một tòa liên trận thật lớn, bao gồm mười tám trận pháp Đế cấp liên kết lại với nhau.
Những trận pháp này không phải do nhân tộc bố trí ra, hắn có thể khẳng định như vậy, vì trên Hằng Thiên tinh không có lối bày trận như thế này....Hôm nay hết chương nhá mn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.