Ma Đế Độc Tiên Bí Sử

Chương 34: Bán manh đáng thẹn




Võ phu kia đại khái kiểu gì cũng không nghĩ tới cao nhân của Đàn Tông thế mà lại là một kẻ mù mặt, nghe xong câu hỏi kia của Vân Khởi thì sững sờ vài giây mới phản ứng được, có chút lúng túng tự giới thiệu về mình: "Ngài là quý nhân hay quên việc, ta là quản sự của Tiêu cục Phong Hành, lúc trước đã gặp mặt tôn sư huynh đệ dưới chân núi Đàn Sơn."
Nghe đối phương một Tiêu cục Phong Hành, Vân Khởi liền nghĩ tới lai lịch của người này. Mà Tống Thanh Vũ ở bên cạnh vẫn không rõ ra sao, Vân Khởi chỉ mấy câu nói đã giải nghĩa ngọn nguồn.
Sau khi Tống Thanh Vũ nghe xong, mặt mày cổ quái nhìn đội ngũ tiêu cục bị nhóm người vừa này đánh cho chia năm xẻ bảy: "Các ngươi e rằng năm tháng bất lợi, không thích hợp xuất hành nhỉ?"
"Thế cũng không thể trách nhóm người Vương đại ca."
Nghe xong câu của Tống Thanh Vũ, có một giọng nữ mềm mại vang lên trong đội ngũ tiêu cục. Người của tiêu cục tránh sang hai bên nhường ra một lối đi, nữ tử trẻ tuổi được bảo vệ ở giữa từ bên trong đi ra.
Người nói chuyện có một gương mặt xinh đẹp cốt nhục quân dừng, trên gương mặt trái xoan có vài nét điềm đạm đáng yêu, ngay cả Tống Thanh Vũ khi nhìn cũng sửng sốt vài giây.
Chỉ tiếc nữ tử kia nửa điểm ánh mắt cũng không chia cho hắn, một đôi mắt sóng nước uyển chuyển nhìn Vân Khởi: "Chỉ vì tiểu nữ trêu chọc phải rất nhiều kẻ thù, dọc theo đường đi tuy rằng đã tìm đường nhỏ sơn dã mà đi, vẫn gặp phục binh, lúc này mới liên lụy mấy người Vương đại ca..." Nữ tử kia nói rồi ôn nhu đảo mắt quanh đội ngũ tiêu cục một vòng, khi nhìn về thì là một vẻ rưng rưng muốn khóc, "Còn nhọc bọn họ tổn thương nhiều huynh đệ như vậy, không biết này con đường kế tiếp nên đi như thế nào mới tốt..."
"Lâm cô nương nói khách khí rồi." Võ phu tiêu cục được gọi là Vương đại ca tuy có chút thương tiếc huynh đệ, nhưng vẫn là hàm hậu cười cười: "Bảo vệ ngươi an toàn nằm trong chức trách của chuyến đi này của chúng ta, cầm tiền tài của người trừ tai hoạ cho người, đây là nằm trong phận sự làm việc của chúng ta, sao có thể nói là liên lụy chứ?"
Sau đó quản sự tiêu cục này quét mắt lên người các huynh đệ bị thương của mình một lần, nhướng chân mày lên: "Chỉ là đi được nửa đường, những người chúng ta cũng đã không còn sức chiến đấu gì nữa... Đường đi sau này, sợ rằng phải phụ tín nhiệm của ngài rồi."
"Thế.... thế nên làm sao cho phải..." Nữ tử kia nghe vậy thì thân hình run rẩy, hai mắt hơi đẫm lệ nhìn Vân Khởi cùng Tống Thanh Vũ một chút, nàng giống như nghĩ tới điều gì, biểu hiện ai thiết mở miệng nói: "Hai vị cao túc* Đàn Tông, lúc này tiểu nữ cô đơn không chỗ nương tựa, nhóm Vương đại ca lại bị thương, không biết hai vị có thể hộ tống tiểu nữ an toàn hết hành trình còn lại hay không —— Sau khi đến nơi, trong nhà tất có hậu tạ."
*cao túc: tôn xưng khi gọi học trò của người khác; trò giỏi
Nếu như đặt trên người người bình thường, mặc dù là đệ tử trong Đàn Tông, thấy nữ tử này bất lực đáng thương như vậy, không đề cập cái hậu tạ kia cũng sẽ vui vẻ đồng ý. Thế nhưng hai vị đứng trước mặt nữ tử này bây giờ, trên tâm tính đều không xem là bình thường.
Tống Thanh Vũ tỏ thái độ trước tiên, quy củ gật đầu với Vân Khởi: "Ta nghe sư huynh dặn dò."
Vân Khởi mặt mày ôn hòa nhìn về phía nữ tử, đón nhân ánh mắt khao khát của nữ tử, hắn vân đạm phong kinh: "Chúng ta còn có việc, không thể đồng hành."
Nói xong, Vân Khởi không chút do dự liền muốn rời đi. Tống Thanh Vũ đại khái cũng không nghĩ tới sư huynh lại không câu nệ như vậy, sửng sốt một chút rồi mới vội vàng theo sau. Chỉ là mới đi được hai bước liền bị tiếng nói của người sau lưng ngăn cản ——
"Hai vị cao túc Đàn Tông..." Quản sự tiêu cục kia từ phía sau bước nhanh lên, đến trước mặt Vân Khởi rồi hành lễ thật sâu trước tiên, không chờ Vân Khởi né tránh liền mở miệng mau chóng la lên: "Chủ nhân của tổng tiêu cục cùng trưởng lão đốc sát Đàn Tông chính là bạn thâm giao, hai vị nhìn trên giao tình, có thể ra tay cứu viện hay không? Sau khi đến nơi an toàn, Tiêu cục Phong Hành ta cùng Lâm cô nương nhất định hậu tạ hai vị a..."
Nghe quản sự của Tiêu cục Phong Hành này nói xong, chân mày hơi cau của Vân Khởi buông lỏng, cúi đầu không hiểu nhìn về phía tiểu linh thú trong lồng ngực.
Linh thú trắng tuyết vốn đang lặng yên nằm nhoài trên lồng ngực Vân Khởi mà ngủ gật, sau khi mẫn cảm bắt lấy mấy chữ "Trưởng lão đốc sát của Đàn Tông", lỗ tai bầu tròn của nó liền dựng lên. Chờ khi nghe xong cả câu, nó đã không nhịn được nâng đầu nhỏ lên, mở to đôi mắt ướt nhẹp mắt đánh giá võ phu kia trên dưới một lần, cuối cùng ánh mắt cố định trên đồ án trường kiếm quái lạ trên ngực võ phu kia.
"... Sư phụ cùng chủ nhân Tiêu cục Phong Hành này có nhận thức?" Vân Khởi không hiểu nên truyền âm thần thức.
Tô Diệp Tử nhìn chằm chằm đồ án trường kiếm từ lần đầu gặp gỡ đã khiến mình có chút quen thuộc rồi do dự vài giây, sau đó đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, trợn tròn hai mắt: "Ta hình như... thật sự có nhận thức."
Tống Thanh Vũ thấy Vân Khởi trầm mặc, lại nghe võ phu kia nói có liên lụy đến sư phụ tương lai của mình, không khỏi nghi hoặc mà hỏi một tiếng: "Sư huynh?"
"Hơn phân nửa là môn hạ của cố nhân, ngươi đáp ứng hắn trước đi." Tô Diệp Tử nằm trở lại.
Vân Khởi đáp lại trong thần thức, nâng mắt lên ra hiệu với Tống Thanh Vũ, sau đó chuyển hướng sang võ phu tiêu cục kia: "Nếu như thế, người của các ngươi dẫn đường, chúng ta theo sau là được."
Võ phu kia vốn cũng chỉ là xem ngựa chết thành ngựa sống mà thôi, không nghĩ tới Vân Khởi thật sự đồng ý rồi, vội vã điệp tiếng nói cảm ơn, mời nhóm Vân Khởi đồng thời vào trong xe ngựa của đội ngũ tiêu cục, còn là cùng xe ngựa với vị Lâm cô nương hồi nãy.
Xem xe ngựa này nội bộ hào hoa phú quý, làm như vị kia Lâm cô nương tư nhân chỗ ở, Vân Khởi đứng ở bên ngoài dừng một chút, nhìn về phía cái kia quản sự tiêu cục: "Này không thích hợp."
"Không có gì không thích hợp cả." Lâm cô nương ngồi trong xe tiếp lời quản sự tiêu cục trước tiên, gò má ửng hồng nghên đón ánh mắt của Vân Khởi, "Hai vị cao túc Đàn Tông có ân cứu mạng với tiểu nữ, sao có thể lao lực để hai vị bôn ba bên ngoài, nên thỉnh hai vị không nên ghét bỏ mới đúng."
Chân mày Vân Khởi lại nhíu, còn chưa đáp lời, linh thú trong lồng ngực hắn lại vèo một cái nhào vào xe ngựa, nằm rạp lên giường phủ chăn cẩm tú mềm mại, quay người lại đưa hai mắt đen bóng nhìn hắn, ý cười bên trong rất rõ ràng.
Vân Khởi bất đắc dĩ chỉ có thể lên xe ngựa, Tống Thanh Vũ cũng đồng thời đi vào theo, đội ngũ đi về phía trước.
"Linh thú thật đáng yêu!" Nữ tử trong xe ngựa khẽ hô một tiếng, không kìm lòng được đưa tay ôm linh thú trắng tuyết đang nhảy trước mặt mình vào trong ngực, cọ cọ vô cùng thân mật.
Lần đầu tiên trong đời bị nữ tử đặt trước ngực Tô Diệp Tử không tránh kịp, ngơ ngác tại chỗ: "..."
... Chân trước của nó... Hình như vừa vặn... chạm tới vật gì đó...
Ngay khi Vân Khởi vừa ngồi xuống, mới nâng mắt liền nhìn thấy sự phụ ăn nói khéo léo của mình đang nằm trước người nữ tử mặt mày dại ra.
Hơn nữa hai cái chân trước —— Vừa vặn, đặt trên hai ngọn núi thật kiêu ngạo kia của nữ tử.
"...!" Sắc mặt Vân Khởi đột nhiên trầm xuống, duỗi tay tới nắm cái gáy thịt mềm của linh thú, không chút do dự mặt lạnh ôm nó từ trong ngực của nữ tử kia ra, đặt lên đùi. —— Hơn nữa chỉ cho phép nó duy trì tư thế đứng thẳng giơ chân trước lên, chân vuốt sau đạp trên đùi hắn, sau gáy cũng bị Vân Khởi nắm trong tay không thể động đậy.
Tô Diệp Tử sững sờ hồi lâu mới chậm rãi hoàn hồn, hai cái tai bầu tròn đều nổi lên màu hồng nhạt dưới lớp lông trắng tuyết, nó vô tội nhìn đồ đệ ngoan sắc mặt dị thường khó coi của mình trước mặt.
... Đồ đệ ngoan hình như, lại giận rồi?
Hơn nữa tựa hồ còn là cái kiểu cực kỳ giận...
Tô Diệp Tử chẳng hiểu vì sao, dưới ánh mắt có chút quen thuộc của đồ đệ ngoan mà theo bản năng co rúm... Hắn không thể tinh tế suy nghĩ, liền làm ra động tác theo bản năng——
Vân Khởi còn đang nỗ lực áp chế nộ diễm bốc lên trong lòng, liền thấy tiểu linh thú bị mình tóm gáy, hai vuốt sau đạp lên chân mình, đáng thương vô tội dùng đôi mắt đen ướt nhẹp mắt xem xét mình một lúc, sau đó hai chân trước trắng tuyết đang lơ lửng hợp lại, đệm thịt nho nhỏ chạm vào nhau, ôm vuốt giữa không trung ngoan ngoãn vái chào mình, trong đôi mắt còn phối hợp lộ ra một vẻ vô cùng đáng thương.
Vân Khởi đầu tiên là ngẩn ra, sau khi hoàn hồn hắn không nhịn được nhẹ giọng bật cười, giơ tay nâng vuốt sau của linh thú, dùng sức ôm nó vào trong ngực.
"Không cho chạy loạn." Âm thanh mang chút ý cười khàn khàn, Vân Khởi nửa cảnh cáo nửa cưng chiều nói với tiểu linh thú đang nằm nhoài trong hõm cổ của mình.
Trong buồng xe Tống Thanh Vũ ở một bên quan sát toàn bộ quá trình đã sớm không phản ứng kịp mà ngốc tại chỗ —— Tuy rằng ở chung mấy ngày, hắn hiểu được sư huynh mình đối với con linh thú này thực sự là sủng đến không bến bờ, nhưng cũng không nghĩ một người một thú này sẽ thân mật đến loại mức độ... khiến hắn không nói ra được là có điều gì cổ quái này.
Mà ở một chỗ khác, nữ tử kia nhìn thấy một người một thú thân mật gắn bó, dưới đáy mắt ôn nhu, xẹt qua một tâm tình hơi lạnh.
——
Theo sơn đạo dần dần rộng rãi, trên đường đi xe ngựa người đi đường càng ngày càng nhiều, trong đội ngũ Tiêu cục Phong Hành cũng chậm chậm náo nhiệt lên.
Trong buồng xe, Tống Thanh Vũ nhấc rèm cửa nhìn bên ngoài càng ngày càng nhiều người đồng hành, không khỏi ngạc nhiên nói: "Nơi đây cách thành trấn còn một khoảng không ngắn, sao lại có nhiều người như thế?"
"Hai vị cao túc Đàn Tông có chỗ không biết." Nghe lời ấy của Tống Thanh Vũ, Lâm cô nương trong xe ngựa mở miệng giải thích, "Nơi cần đến lần này của chúng ta chính là "Âm Dương Thành", trong Âm Dương Thành cứ mỗi mười năm đều sẽ cử hành một lần "Âm Dương Hội", các loại dị bảo quý hiếm mà hậu thế hiếm thấy đều sẽ lộ diện trong Âm Dương Hội, đừng nói là vực đông của Tiên Vực, mặc dù là tu giả Ma Vực, đều có rất nhiều người sẽ nhân cơ hội lẻn vào Âm Dương Thành để tham dự."
Tống Thanh Vũ nghe vậy thì sững sờ, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Vân Khởi.
Vân Khởi đang ôm linh thú nhắm mắt trong lồng ngực tĩnh tọa, sau khi cảm nhận được ánh mắt của Tống Thanh Vũ, mở mắt ra nhìn đối phương một cái.
Cái nhìn này không mang theo bất kỳ tâm tình khác thường gì, chỉ có tĩnh lặng như nước giếng yên tĩnh, nhịp tim vốn đang đập hơi nhanh của Tống Thanh Vũ cũng vì vậy mà ổn định theo.
"Tu giả Ma Vực xuất hiện, tu giả Kiếm Môn mặc kệ chuyện này?"
Tống Thanh Vũ không có tâm tình gì mở miệng hỏi.
"Hai vị không hiểu nhiều lắm về Âm Dương Hội rồi, hãy nghe tiểu nữ giải thích." Vị Lâm cô nương này nói, "Âm Dương Hội của Âm Dương Thành, chia thành Âm, Dương hai hội nghị. Ngày đi Dương, chính đạo danh môn, quang minh chính đại, mọi giao dịch buôn bán đều tiến hành bên ngoài; Đêm đi Âm, bàng môn tả đạo, không thấy ánh sáng, tại hội nghị mỗi một người đều dùng pháp bào che đậy khí tức, còn có thể đeo mặt nạ, ai cũng không biết ai —— Tu giả Ma Vực rất nhiều chính là trộn lẫn trong khoảng thời gian đó, nhưng đều là buôn bán, không ai hỏi thân phận lai lịch."
"Tiên Vực lại còn có nơi như thế này à." Tống Thanh Vũ cảm thán một tiếng, "Lúc trước đúng là ta có nghe nói đến Âm Dương Hội này, chỉ là không biết nội bộ cụ thể, hóa ra còn chú trọng nhiều như vậy."
Lâm cô nương nói: "Trong Âm Dương Hội này có rất nhiều bảo vật, mặc dù chỉ nhìn quang cảnh một lần thôi cũng được rồi; hơn nữa Âm Dương Hội lần này ngay lúc thần mạch linh vật Linh Lung Mộc của Đông Thổ sâm lâm sắp sửa xuất thế, nói không chừng sẽ có rất nhiều tin tức liên quan truyền lưu trong Âm Dương Hội."
Vân Khởi nghe vậy, nâng mắt nhìn nàng, linh thú trong lồng ngực hắn cũng nghiêng tai.
Trong buồng xe Lâm cô nương thấy cảnh này thì ánh mắt hơi động, trên mặt lại không hiển lộ dấu vết: "Nếu hai vị không vội, không ngại vào trong Âm Dương Hội xem trộm một chút, nhà ta cùng Tiêu cục Phong Hành bên trong cũng có thể vì bảo đảm cho hai vị tiến vào."
Tống Thanh Vũ nhìn về phía Vân Khởi.
Vân Khởi lặng lẽ chốc lát, gật gật đầu: "Được."
Sau đó xe ngựa đi không lâu là vào đến Âm Dương Thành, mấy người đồng loạt xuống xe ngựa, nghe nói hai người Vân Khởi muốn lưu lại tham gia Âm Dương Hội, quản sự tiêu cục kia đại hỉ, vội vàng muốn dẫn họ về tổng tiêu cục nghỉ ngơi.
"Không cần." Vân Khởi từ chối lời mời của nữ tử cùng quản sự, đánh giá thỉnh cảnh náo nhiệt trong thành một hồi, "Trước tiên chúng ta vào thành đi dạo một chút, ngày mai Âm Dương Hội bắt đầu, chúng ta lại đến quấy rầy."
Thấy Vân Khởi kiên quyết như vậy, vị Lâm cô nương kia cùng quản sự tiêu cục đều không thể không biết thẹn mà cố giữ lại nữa, nên liền rời đi trước.
Sau đó Vân Khởi ôm linh thú tiến vào trong thành, Tống Thanh Vũ thì không nghi vấn gì, ngay sau lưng Vân Khởi yên tĩnh đi theo. Chỉ tiếc sự bình tĩnh này không kéo dài được bao lâu, liền bị một tiếng thét kinh hãi đánh vỡ ——
"Ca ca!" Từ xa mấy trượng, nữ tử trẻ tuổi mặc y bào hoa quý kéo tay áo người bên cạnh, chỉ vào linh thú trắng tuyết trong lồng ngực Vân Khởi, "Ta muốn cái kia, mua cho ta!"
"..."
Vân Khởi ngưng mắt, dừng bước, nâng mắt lên.
Ánh mắt lạnh lẽo.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Khởi: Nhìn kiếm trong tay ta, cho ngươi cơ hội tổ chức ngôn ngữ một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.