Ma Đạo Tổ Sư

Chương 58: Tam Độc (tam)




Ngu phu nhân liếc mắt ra lệnh cho phía sau, Kim Châu Ngân Châu hiểu ý rút trường kiếm chia nhau ra lượn một vòng quanh phòng, ra tay vừa nhanh vừa độc, trong chốc lát đã chém chết mấy chục mạng môn sinh Ôn gia.
Vương Linh Kiều thấy rất nhanh sẽ đến phiên ả, bèn giãy giụa uy hiếp: "Ngươi... Ngươi nghĩ ngươi có thể giết người diệt khẩu sao? Ngươi cho là Ôn công tử không biết ta ngày hôm nay đi đâu? Ngươi nghĩ hắn biết rồi, sẽ tha cho các ngươi sao?!"
Ngân Châu cười lạnh nói: "Cứ như hắn có tha cho ai bao giờ ấy!"
Vương Linh Kiều nói: "Ta là người bên cạnh Ôn công tử, người thân cận nhất! Các ngươi dám đụng một chút đến ta thử xem, hắn sẽ khiến các ngươi..."
Ngu phu nhân vung tay tát ả một phát, chế giễu: "Sao? Chặt tay hay chặt chân? Hay đốt tiên phủ? Hay phái nghìn vạn tinh anh đi san bằng Liên Hoa Ổ? Dựng trại giám sát?"
Kim Châu cầm trường kiếm đến gần, Vương Linh Kiều trong mắt đầy sợ hãi, đạp chân không ngừng lui ra sau, lùi lùi rồi như sực nhớ ra, chớp mắt một cái bỗng lôi từ trong ngực ra một cây pháo sáng, cầm trong tay lắc vài cái.
Một tia lửa xẹt ra từ trong ống, theo một tiếng rít sắc bén tông vỡ cửa sổ, nổ tung trên bầu trời bên ngoài.
Ả cất giọng the thé hét: "Người đâu! Người đâu cứu mạng! Cứu ta với!"
Ngu phu nhân ánh mắt lạnh lẽo, còn mọi người trong phòng thầm nghĩ: "Cô ả này mang theo những hơn mười mấy người, vẫn còn nữa sao?!"
Ngu phu nhân một cước đạp lên cổ tay ả, rút kiếm ra. Giây phút đường kiếm sắp chém đến nơi, bỗng nhiên lại đoang một tiếng bị bắn chệch đi.
Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng vừa quay đầu qua nhìn, cửa phòng đã ầm ầm trái phải hai bên văng ra, một người đàn ông cao lớn đạp cửa bước vào.
Một thân áo đen, khuôn mặt âm trầm. Đích thị là tên cận vệ tu vi đáng gờm bên cạnh gã Ôn Triều kia, Ôn Trục Lưu.
Kiếm đã vuột khỏi tay, Ngu phu nhân giương ngang Tử Điện trước ngực, hỏi: "Hóa Đan Thủ?"
Ôn Trục Lưu lạnh nhạt nói: "Tử Tri Chu?"
Vương Linh Kiều một tay vẫn bị bà vững vàng đạp lên, đau đến méo mặt, liên tục kêu la: "Ôn Trục Lưu! Ôn Trục Lưu! Ngươi còn không cứu ta, mau cứu ta!"
Ngu phu nhân hừ nói: "Ôn Trục Lưu? Hóa Đan Thủ, tên ngươi không phải vốn là Triệu Trục Lưu sao? Rõ ràng không phải họ Ôn, lại chen đến bẹp đầu cũng muốn tự đổi họ. Vài ba con người, đều bị lùa như lùa vịt, cái họ Ôn cẩu quý giá lắm sao? Bối tông vong tổ*, nực cười!"
(Bối tông = quay lưng lại với tông gia, bối tông vong tổ đại loại là mất gốc)
Ôn Trục Lưu bất vi sở động, hờ hững nói: "Đều vì chủ nhân*."
(Các vi kỳ chủ: Các = đều, vi = vì, kỳ chủ = chủ nhân của họ)
Hai người họ mới qua lại vài câu, Vương Linh Kiều đã không chịu được mà hét um lêm: "Ôn Trục Lưu! Ngươi có thấy ta hiện tại là cái dạng gì không?! Ngươi không lập tức giết mụ còn đứng đó mà dông dài lảm nhảm! Ôn công tử sai ngươi bảo vệ ta ngươi bảo vệ như thế này hả?! Ngươi coi chừng ta tố giác ngươi!"
Ngu phu nhân hung hăng giẫm nghiến xuống cánh tay ả, Vương Linh Kiều khóc thét. Ôn Trục Lưu chỉ nhíu mày.
Hắn theo lệnh Ôn Nhược Hàn bảo hộ Ôn Triều, đối với tính cách Ôn Triều vốn có chút không ưa. Ai ngờ không có nát nhất chỉ có nát hơn, Ôn Triều lại sai hắn đến bảo hộ Vương Linh Kiều. Cô ả này dáng vẻ kệch cỡm, nông cạn ngu đần lại dụng tâm ác độc, khiến hắn cực kỳ không vừa mắt. Nhưng dù không vừa mắt lại không thể cãi lời Ôn Nhược Hàn, cãi lệnh Ôn Triều, bóp chết ả ta.
Cũng may là Vương Linh Kiều cũng rất ghét hắn, hạ lệnh chỉ cho phép hắn theo sau phía xa, không cần ra mặt cũng không cần lượn qua lượn lại trước mặt ả, vừa vặn mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng giờ cái mạng cô ả cũng sắp không xong, nếu khoanh tay đứng nhìn, Ôn Triều nhất định sẽ nổi giận, không dung không thứ. Mà hắn đã không thứ, Ôn Nhược Hàn cũng sẽ không bỏ qua.
Ôn Trục Lưu nói: "Đắc tội."
Tử Điện vung ra, Ngu phu nhân quát: "Làm bộ làm tịch!"
Ôn Trục Lưu nhấc bàn tay to lên, không chút lưu tâm mà cũng bắt được Tử Điện!
Khi Tử Điện hóa thành dạng roi thì có linh lưu bám vào. Linh lưu uy lực có thể lớn có thể nhỏ, trí mạng hay di tình, toàn bộ do chủ nhân điều khiển. Ngu phu nhân đã nổi sát ý từ lâu, muốn giết hết đám Ôn cẩu này không chừa một mống, hơn nữa rất dè chừng Ôn Trục Lưu, bởi vậy linh lưu đánh tới trăm phần trăm hung mãnh, vậy mà lại bị bắt được một cách dễ dàng!
Tử Điện tung hoành mấy năm chưa bao giờ gặp đối thủ kiểu này, nên sau khi bị tóm gọn, Ngu phu nhân đứng hình mất vài giây. Vương Linh Kiều nhân cơ hội trốn lủi ra, luống cuống tay chân từ trong lòng móc ra cây pháo sáng thứ hai thứ ba, đầu bù tóc rối, miệng lảm nhảm: "Đến... Đến... Đều đến đây cho ta... Đều đến đây cho ta!"
Ngụy Vô Tiện nhịn đau huých Giang Trừng một cú, nói: "Đừng để ả phát tín hiệu!"
Giang Trừng buông Ngụy Vô Tiện ra, bổ một nhát chém về phía Vương Linh Kiều, đúng lúc đó lại thấy Ôn Trục Lưu vừa ép sát Ngu phu nhân, tựa như sẽ một chưởng kết liễu, Giang Trừng vội vàng kêu: "Mẹ!"
Hắn lập tức bỏ quên Vương Linh Kiều, bổ nhào tới. Ôn Trục Lưu chẳng hề quay đầu, một chưởng vỗ ra, nói: "Còn kém xa!"
Giang Trừng bị một chưởng này bắn trúng đầu vai, lập tức hộc máu. Cùng lúc ấy Vương Linh Kiều cũng thả hết pháo hiệu ra ngoài, khói xanh nhạt thổi bùng lên trên trời đêm một quầng sáng xanh cùng những tiếng rít sắc bén
Thấy Giang Trừng bị thương, Ngu phu nhân bật ra tiếng gầm giận dữ, ánh Tử Điện bùng lên, loáng cái đã sáng trắng đến đẹp mắt!
Ôn Trục Lưu bị Tử Điện bộc phát thổi bay lên, văng vào tường. Kim Châu Ngân Châu cũng lưu loát rút trường tiên tóe lửa điện từ bên hông ra, cùng Ôn Trục Lưu đấu qua lại ở một bên. Đây là hai thị nữ từ nhỏ đã chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của Ngu phu nhân, một lòng theo học, ra trận hợp lực thì không thể khinh thường, Ngu phu nhân được rảnh rang chốc lát, hai tay một trái một phải nhấc Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện tạm thời không thể động đậy chạy ra khỏi phòng.
Trên giáo trường vẫn còn nhiều môn sinh đứng quanh, Ngu phu nhân quát lên lệnh bọn họ lập tức chỉnh đốn đội ngũ, tay xách theo hai đứa nhỏ xông lên bến tàu.
Trước bến tàu của Liên Hoa Ổ luôn có ba bốn chiếc thuyền nhỏ neo đậu ngay gần, mà đám đệ tử trẻ tuổi Giang gia hay chèo ra du hồ hái sen. Ngu phu nhân ném hai người họ lên thuyền, bản thân cũng nhảy lên, đỡ Giang Trừng lên giúp hắn bình ổn nhịp thở. Giang Trừng chỉ ho ra một bụm máu, bị thương cũng không tính là quá nặng, nói: "Mẹ, giờ phải làm sao mới được?"
Ngu phu nhân nói: "Cái gì mà làm sao giờ! Ngươi còn chưa nhìn ra sao, bọn họ có chuẩn bị mà đến, cuộc chiến hôm nay không thể tránh khỏi. Lát nữa thể nào một đống Ôn cẩu cũng kéo đến, đi trước đi!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Thế sư tỷ, sư tỷ hôm trước vừa đi mi sơn, nếu như tỷ ấy trở về..."
Ngu phu nhân hung tợn nói: "Ngươi câm miệng cho ta! Đều là tên tiểu... Nhà ngươi làm hại!"
Ngụy Vô Tiện đành ngậm miệng. Ngu phu nhân tháo vòng bạc Tử Điện từ trên bàn tay phải xuống, đeo lên ngón trỏ phải của Giang Trừng. Giang Trừng ngạc nhiên: "... Mẹ, mẹ đeo Tử Điện cho con làm gì?"
Ngu phu nhân nói: "Cho ngươi, sau này sẽ là của ngươi! Tử Điện đã nhận ngươi làm chủ rồi."
Giang Trừng mờ mịt nói: "Mẹ, mẹ không cùng đi với tụi con sao?"
Ngu phu nhân ngưng mắt nhìn mặt hắn, bỗng nghiêng tới nắm lấy, hôn hai cái lên tóc hắn, ôm vào trong ngực, lẩm bẩm: "Con ngoan."
Lần này ôm dùng sức vô cùng, phảng phất ý hận không thể khiến Giang Trừng biến lại thành một đứa nhỏ rồi nhét trở lại trong bụng bà, khiến không ai có thể thương tổn hắn, không ai có thể khiến hai người chia xa. Giang Trừng chưa từng được mẹ ôm như vậy, hôn như vậy thì càng miễn bàn. Đầu hắn vùi trước ngực bà, hai mắt trợn to, ngơ ngác không biết làm sao cho phải.
Ngu phu nhân một tay ôm hắn, một tay tay giựt mạnh cổ áo Ngụy Vô Tiện, cứ như muốn bóp chết hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "... Thằng nhóc chết bầm này! Đáng trách! Nhìn xem vì ngươi mà nhà chúng ta gặp cái họa gì đây!"
Ngụy Vô Tiện ngực kịch liệt phập phồng, không cãi một lời. Lần này chẳng phải kiềm chế nhẫn nại hay âm thầm oán thán gì, mà thật sự là không còn lời nào để nói.
Giang Trừng sốt ruột gặng hỏi: "Mẹ, mẹ không đi cùng tụi con sao??"
Ngu phu nhân chợt buông tay, đẩy hắn ngã lên người Ngụy Vô Tiện.
Bà nhảy lên bến, thuyền nhỏ hơi chòng chành lay động. Giang Trừng cuối cùng cũng hiểu, Kim Châu Ngân Châu, tất cả môn sinh, còn có tất cả pháp bảo và truyền vật nhiều đời Vân Mộng Giang thị đều ở đây tại Liên Hoa Ổ, nhất thời không thể di tản hết, khi một trận đại chiến tất yếu xảy ra, Ngu phu nhân thân là chủ mẫu không thể một mình chạy đi rồi, lại lo con trai gặp chuyện chẳng lành nên phải lén lút đẩy bọn họ đi trước.
Trong lòng biết lần này chia ly hung hiểm vô cùng, Giang Trừng vô cùng hoảng hốt, hắn đứng dậy muốn rời thuyền theo. Tử Điện chợt phóng điện, một vòng dây vững vàng trói hai người bọn họ trên thuyền, triệt để không cựa quậy được.
Giang Trừng nói: "Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?!"
Ngu phu nhân nói: "Đừng có om sòm lên thế. Đến chỗ an toàn nó sẽ tự buông ra, trên đường có gặp phải người đánh đến, Tử Điện cũng sẽ tự động bảo vệ ngươi. Đừng quay lại, đi thẳng đến Mi sơn, tìm tỷ tỷ ngươi!"
Nói xong, bà quay qua chỉ tay vào Ngụy Vô Tiện, lạnh lùng nói: "Ngụy Anh! Ngươi nghe kỹ cho ta! Che chở Giang Trừng cho tốt, chết cũng phải che chở nó, có biết chưa?!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngu phu nhân!"
Ngu phu nhân cả giận nói: "Có nghe thấy chưa! Chớ có nói mấy lời vô ích với ta, ta chỉ hỏi ngươi có nghe thấy chưa!"
Ngụy Vô Tiện giãy khỏi Tử Điện không nổi, chỉ có thể gật gật.
Giang Trừng hô: "Mẹ, phụ thân còn chưa trở lại. Có chuyện gì chúng ta trước cùng nhau gánh vác không được sao?!"
Nghe hắn nhắc tới Giang Phong Miên, mắt Ngu phu nhân tựa hồ thoáng hoe đỏ.
Nhưng bà rất nhanh lại lớn giọng quát: "Không được về là không được về. Chẳng lẽ không có hắn ta không lo được chắc?!"
Quát xong liền vung kiếm chặt đứt dây buộc, đá mạnh lên mép thuyền. Nước sông chảy siết, gió lớn, lại thêm cú đá này, thuyền nhỏ lập tức trôi ra mấy trượng. Xoay xoay vài cái, bình ổn mà nhanh chóng xuôi dòng theo lòng sông lướt đi.
Giang Trừng gào lên thảm thiết: "Mẹ!"
Hắn kêu liên tiếp hơn mười tiếng, nhưng Ngu phu nhân và Liên Hoa Ổ mỗi lúc một xa, mỗi lúc một nhỏ. Khi thuyền nhỏ đã xa khuất, Ngu phu nhân liền cầm trường kiếm, lui bước quay vào trong đại môn Liên Hoa Ổ.
Hai đứa ra sức giãy giụa, Tử Điện gần như cứa sâu vào da thịt, thế nhưng vẫn y như cũ không nhúc nhích được tí nào.
Giang Trừng từ trong họng phát ra tiếng rít gào phẫn nộ như người điên, vừa giãy vừa nói: "Sao không đứt! Sao không đứt! Đứt đi! Đứt đi!"
Ngụy Vô Tiện vừa bị Tử Điện quất mười tiên kỷ, giờ cả người nhức buốt, nhịn đau nói: "Giang Trừng, ngươi bình tĩnh trước đã. Ngu phu nhân đấu lại Hóa Đan Thủ kia, không hẳn sẽ thua. Vừa nãy không phải bà vẫn giữ chân Ôn Trục Lưu được sao..."
Giang Trừng gầm thét: "Ngươi bảo ta bình tĩnh làm sao được?! Làm sao bình tĩnh được?! Cho dù giết được Ôn Trục Lưu, con tiện nhân Vương Linh Kiều kia đã phát tín hiệu rồi, lỡ mà Ôn cẩu thấy được ồ ạt kéo người đến bao vây nhà của chúng ta thì sao?!"
Ngụy Vô Tiện đột nhiên nói: "Giang thúc thúc! Giang thúc thúc đã về rồi kìa!"
Quả nhiên trên mặt sông, một chiếc thuyền khác đang đi tới.
Giang Phong Miên đứng ở đầu thuyền, trên thuyền còn có năm sáu gã môn sinh đứng hầu. Ông đang nhìn về hướng Liên Hoa Ổ, áo bào phấp phới bay theo gió. Giang Trừng kêu lên: "Phụ thân! Phụ thân!"
Giang Phong Miên cũng thấy bọn họ, mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, một gã môn sinh khua nhẹ mái chèo, thuyền liền nhích lại gần.
Giang Phong Miên vẫn chưa biết chuyện, nói: "A Trừng? A Anh? Hai đứa có chuyện gì vậy?"
Đám thiếu niên Liên Hoa Ổ này bình thường hay đùa mấy trò linh tinh quái đản, mặt be bét máu úp sấp trong nước giả xác chết trôi là chuyện bình thường, bởi vậy Giang Phong Miên cũng không thể lập tức xác định bọn hắn có phải đang chơi trò mới hay không, còn chưa phát hiện tình thế nghiêm trọng. Giang Trừng mừng rơi nước mắt, vừa vội vừa hoảng nói: "Phụ thân, phụ thân mau thả tụi con ra!"
Giang Phong Miên nói: "Đây là Tử Điện của mẹ ngươi. Tử Điện nhận chủ, sợ là không chịu để cho ta..."
Nói rồi ông đưa tay qua chạm vào Tử Điện, nào biết vừa đụng tới, Tử Điện liền vô cùng ngoan ngoãn thu lại, trong nháy mắt hóa thành chiếc nhẫn, đeo lấy ngón tay ông.
Giang Phong Miên ngay lập tức giật mình.
Tử Điện là đệ nhất linh khí của Ngu Tử Diên, lấy ý nguyện của Ngu Tử Diên làm mệnh lệnh hàng đầu. Tử Điện có thể nhận nhiều chủ, nhưng phải theo thứ tự. Ngu phu nhân miễn bàn chính là chủ nhân bậc nhất, bà phát lệnh trói Giang Trừng, thẳng đến khi an toàn mới thôi, bởi vậy Giang Trừng tuy cũng là chủ nhân, nhưng không tài nào giãy khỏi trói buộc của nó.
Chẳng biết từ lúc nào, Giang Phong Miên đã được công nhận là chủ nhân kế tiếp bậc hai. Trước mặt ông, Tử Điện cho rằng đã an toàn, vậy nên nới lỏng.
Có lẽ Ngu phu nhân chưa bao giờ kể qua, rằng bà cũng để Tử Điện nhận Giang Phong Miên làm chủ.
Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng tách ra, ngã sang hai bên. Giang Phong Miên hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Hai đứa các ngươi sao lại bị Tử Điện trói ngồi trên thuyền?"
Như vớ được cái phao cứu mạng, Giang Trừng túm ông nói: "Hôm nay người Ôn gia xông vào nhà chúng ta, mẹ cãi nhau với họ, đánh nhau với Hóa Đan Thủ kia! Con sợ mẹ sẽ phải chịu thiệt, lại có người phóng tín hiệu, lát nữa không chừng quân địch còn nhiều thêm. Phụ thân, chúng ta mau cùng nhau quay lại giúp mẹ! Mau lên!"
Nghe vậy, năm sáu gã môn sinh đều thoáng biến sắc. Giang Phong Miên nói: "Hóa Đan Thủ?!"
Giang Trừng nói: "Đúng vậy đó phụ thân! Chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, ánh tím lóe lên, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện lần thứ hai bị trói lại.
Hai đứa lại theo tư thế cũ, ngã ngồi trở về trên thuyền. Giang Trừng ngẩn người, nói: "... Phụ thân?!"
Giang Phong Miên nói: "Ta trở lại, hai đứa ngươi rời đi. Không được đổi hướng, không được quay về Liên Hoa Ổ. Cập bờ rồi, nghĩ cách đến Mi sơn chỗ Hoa tỷ tỷ ngươi và tổ mẫu."
Ngụy Vô Tiện nói: "Giang thúc thúc!!!"
Kinh hãi đã qua, Giang Trừng như phát khùng mà đạp mép thuyền, đạp thân thuyền chòng chành không ngớt: "Phụ thân thả ra! Thả ra!"
Giang Phong Miên nói: "Ta quay lại tìm Tam nương tử."
Giang Trừng nói: "Chúng ta cùng quay lại tìm mẹ không được sao?!"
Giang Phong Miên bình tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên vươn tay, giữa không trung ngập ngừng một lát rồi mới chậm rãi xoa đầu hắn, nói: "A Trừng, con phải thật mạnh khỏe."
Ngụy Vô Tiện nói: "Giang thúc thúc, nếu như hai người có mệnh hệ gì, hắn sẽ không khỏe nổi."
Giang Phong Miên chuyển tầm mắt qua hắn, nói: "A Anh, a Trừng... Con phải chiếu cố thật nhiều."
Ông quay trở lại trên chiếc thuyền kia. Hai thuyền khẽ chạm, rồi càng lúc càng xa, Giang Trừng tuyệt vọng hét lớn: "Cha!!!"
Chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng mà trôi, không biết qua bao lâu, Tử Điện bỗng nhiên buông lỏng, hóa thành chiếc nhẫn bạc, lồng vào trên tay Giang Trừng.
Hai người cùng hô lên, tiếng từ lâu đã khàn, khi cởi trói một câu nói cũng chẳng nói, chèo trở lại. Không có mái chèo liền dùng tay khua nước chèo tới chèo lui.
Ngu phu nhân nói trận đòn lần này có thể khiến hắn nửa tháng cũng không khỏi được, nhưng Ngụy Vô Tiện giờ lại thấy ngoại trừ mấy chỗ bị quất qua còn nóng rát, nhức nhối râm ran, cử động chẳng có gì bất tiện. Bọn hắn lấy hết sức bình sinh mà liều mạng chèo. Sau hơn canh giờ, cuối cùng tay không chèo thuyền về lại Liên Hoa Ổ.
Lúc này đêm đã khuya.
Đại môn Liên Hoa Ổ đóng chặt, bên ngoài cửa chính đèn đuốc sáng trưng. Ánh trăng vỡ vụn long lanh lay động trên mặt nước, còn có hơn mười ngọn đèn ghép thành hoa đăng lớn hình sen chín cánh, lặng lẽ trôi lững lờ bên bến tàu.
Tất cả đều y như trước. Nhưng cũng vì y như trước, mới càng khiến cho lòng người bất an đến nhức nhối.
Hai người chèo đến xa xa giữa hồ liền ngưng, neo lại trong nước, tim cuồng loạn đập thình thịch, vậy mà không dám cập bến tàu, không dám xông lên bờ tự mình đi nhìn đến cùng, xem bên trong rốt cuộc tình hình ra sao.
Giang Trừng mắt rưng rưng lệ nóng, hai tay hai chân run lẩy bẩy. Hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới nói: "... Trước tiên không nên đi vào từ cửa."
Giang Trừng tùy tiện gật đầu. Hai người lặng yên không một tiếng động chèo thuyền sang bờ bên kia. Bên ấy có một gốc liễu cổ thụ đứng trong đất bùn ven bờ, thân cây to khỏe đổ nghiêng tà tà trên mặt hồ, cành lá buông vào trong nước. Trước kia đám thiếu niên ở Liên Hoa Ổ thường theo thân liễu này đi thẳng đến ngọn, ngồi ở đó câu cá.
Hai người dừng thuyền dưới những cành rủ xuống của gốc liễu cổ thụ kia, nương theo bóng đêm cùng cành lá che chắn mà lên bờ.
Ngụy Vô Tiện thường hay lui tới chỗ tường đổ này, hắn níu Giang Trừng lại, thấp giọng nói: "Bên này."
Giang Trừng trong lòng bây giờ vừa kinh vừa sợ, hầu như chẳng phân được phương hướng, theo hắn bám tường mà đi, ẩn núp một đoạn rồi khẽ khàng leo lên một đầu tường. Trên chỗ này có một hàng tượng thú, rất thích hợp để nhìn lén. Trước nay đều là người ngoài lén vịn đầu tường nhìn bọn họ bên trong, hôm nay lại là bọn hắn len lén nhìn trộm bên trong.
Ngụy Vô Tiện vươn cổ ra trông vào bên trong, lòng lập tức trĩu nặng.
Trên giáo trường Liên Hoa Ổ, đứng đầy một hàng lại một hàng người.
Những người này toàn bộ đều mặc áo bào viêm dương liệt nhật, vạt và tay áo đều mang họa tiết hỏa diễm màu đỏ máu đến chướng mắt.
Ngoài đứng ra, còn có nằm. Tất cả những người nằm trên đất đều bị dồn ra góc tây bắc đấu trường, lộn xộn chất chồng thành một đống. Một người quay lưng về phía bọn hắn, cúi đầu tựa hồ đang rà soát đống người Giang gia chẳng biết sống hay chết kia.
Giang Trừng vẫn đang điên cuồng lia mắt tìm thân ảnh Ngu Tử Diên và Giang Phong Miên, không có, không có. Viền mắt Ngụy Vô Tiện trong chớp mắt lại nóng lên.
Trong những người này, hắn thấy được không ít bóng hình quen thuộc.
Cổ họng hắn vừa khô vừa đau, huyệt Thái Dương như bị chày sắt nện trúng, cả người rét lạnh. Đang muốn nhìn kỹ hơn xem thiếu niên gầy teo úp sấp ở trên cùng kia có phải lục sư đệ không, bỗng nhiên người quay lưng đứng ở góc tây bắc kia như cảm nhận được gì, xoay người lại.
Ngụy Vô Tiện lập tức đè đầu Giang Trừng xuống thấp.
Tuy hắn trốn được vừa kịp lúc nhưng vẫn thấy rõ dáng dấp người kia.
Đó là một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ bọn hắn, ngũ quan thanh tú, con ngươi đen kịt, khuôn mặt tái nhợt. Tuy mặc trên người áo bào viêm dương liệt nhật nhưng lại không có chút khí thế hùng mạnh nào. Xem phẩm cấp của hoa văn hỏa diễm, hẳn là vị tiểu công tử Ôn gia kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.