Ly Thiên Đại Thánh

Chương 88: Cạm bẫy




Editor: Wave Literature
Tôn Hằng đột nhiên mở miệng, khiến cho người tên Tô Sinh kia khựng lại, bầu không khí trong sân cũng trở nên rất căng thẳng.
"Như thế nào?"
Sắc mặt của Ngọc nương tử cũng hơi hơi trầm xuống, nhưng nàng cố gắng nở nụ cười: "Chẳng lẽ Tôn trưởng lão vừa ý vật này? Không sao, nếu vậy, thì cứ đưa cho Tôn trưởng lão là được!"
Tuy lời nói của nàng phóng khoáng, như da mặt đầy mỡ của nàng liên tục nhúc nhích, chắc hẳn rất đau lòng.
Tuy Cốt Sinh Quả nhìn sơ qua cũng không có công dụng gì quan trọng, nhưng phải vào tay người nào mới được.
Giống như lời nàng vừa nói, đối với một quý nhân, thì vật này là vật có tiền cũng không mua được!
Linh dược như thế này, không chỉ cần hạt giống, còn cần nơi có thiên địa linh khí đặc biệt đổ vào mới có thể sinh trưởng, mà còn rất khó khăn mới mọc cây.
Mỗi một cây, đều rất quý hiếm!
Nhưng lúc này Ngọc nương tử cũng không muốn trở mặt với Tôn Hằng, lập tức cố nén sự không vui trong lòng, phất tay ra hiệu đệ tử lùi xuống.
"Ngọc nương tử khách khí."
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, trầm giọng nói: "Có điều…, nơi này có gì đó không đúng."
"Hả?"
Đôi mắt của Ngọc nương tử di chuyển.
Nhưng không cần nàng phát hiện, thì Tôn Hằng đã cong ngón tay, búng ra một luồng khí mạnh sắc bén, bay về phía đá núi hỗn loạn mất trật tự kia.
"Ong..."
Khí mạnh đi vào, đá núi rung chuyển một chút.
Trước mắt mọi người, trong núi đá kia, đột nhiên có một vầng sáng bay ra, quầng sáng này nhanh chóng xoay tròn, nổ tung.
"Đùng…"
Tiếng nổ nặng nề như tiếng sấm xuất hiện, cái núi đá cao hơn mười thước kia, bị nổ tung.
Một cái hố sâu thẳm, lọt vào mắt mọi người.
Mà cái thiên tài địa bảo Cốt Sinh Quả kia, cũng không còn sót lại chút nào!
Chỉ có một tia sáng màu đen, bay thẳng lên trời, kéo dài không tiêu tan.
Nếu như lúc này có người đi vào,
Chỉ cần sơ sẩy một cái, cho dù cường độ thân thể có cứng rắn như Tôn Hằng, cũng phải bị thương nặng!
"Âm Lôi!"
Đôi mắt của Ngọc nương tử co rụt lại, trên mặt đã xanh mép.
Mà người đệ tử tên Tô Sinh kia, thì đã tái mặt không còn chút máu, rất lâu mới tỉnh hồn lại, liền cúi đầu cám ơn Tôn Hằng.
Nếu như đối phương không chặn hắn lại, thì sợ rằng, bây giờ hắn đã giống cái núi đá kia, bị nổ tới không còn một mảnh!
"Là ai đặt bẫy?"
Ngọc nương tử run rẩy, sự tức giận hiện rõ trong lời nói của nàng: "Hại người mà cũng hại mình, có lợi gì đâu chứ?"
Lấy một cái thiên tài địa bảo làm mồi nhử, muốn hãm hại người khác, trong mắt của nàng, đây chính là một tên điên!
"Chắc là thủ đoạn của Ma Môn."
Sắc mặt của Tôn Hằng cũng trở nên âm trầm, chậm rãi nói: "Ma Môn tu sĩ, am hiểu sử dụng Âm Lôi."
"Hơn nữa..."
Hắn dừng một chút, nhìn về tia sáng màu đen đang bay thẳng lên trời kia, nói: "Còn có tác dụng thông báo cho những Ma Môn đệ tử ở gần đó."
Mặc dù Âm Lôi rất mạnh mẽ, lại được gài bẫy như vậy, nhưng phạm vi bao trùm cũng không quá lớn, khó có thể giết hết những người có mặt được.
Nên tia sáng màu đen này, thông báo cho những Ma Môn đệ tử khác, là cạm bẫy ở nơi này, đã có người đạp phải.
Nghe vậy, sắc mặt của Ngọc nương tử trắng bệch.
Nàng đột nhiên vỗ tay một cái, rống lớn: "Nâng ta lên nhanh!"
"Vâng!"
Bốn người khác cũng biến sắc, vội vàng tiến lên, một tay nâng nàng lên.
"Tôn trưởng lão, nơi này không thể ở lâu, chúng ta… Chúng ta về đi?"
Đôi mắt của Ngọc nương tử liên tục đảo qua đảo lại, giọng nói dồn dập vội vã: "Lần biến đổi này quá nguy hiểm, chúng ta không nên dính vào đâu."
"Ngọc nương tử muốn rời khỏi Tuyệt Linh Chi Địa?"
Nét ngạc nhiên trên mặt Tôn Hằng lóe lên rồi biến mất, hắn hiểu được đối phương đang nghĩ gì, lập tức gật đầu: "Ra ngoài cũng được. Nhưng mà, tại hạ vẫn còn muốn đi dạo một chút."
"Tôn trưởng lão..."
Ngọc nương tử ngẩn ngơ, nơi này đâu đâu cũng có nguy hiểm, dưới góc nhìn của nàng, thì lựa chọn của Tôn Hằng, quá ngu xuẩn.
Tôn Hằng mới có ba mươi tuổi, cho dù nôn nóng muốn thoát tội, cũng không cần phải liều mạng thế chứ?
Nàng lập tức thở dài một hơi, cũng không nói nhiều, chỉ gượng cười một cái: "Nếu như vậy, thì tại hạ cũng chúc Tôn trưởng lão có nhiều thu hoạch."
Lời còn chưa dứt, nàng đã vỗ giường, cao giọng nói: "Đi mau, chúng ta trở về! Đi vào đường nhỏ kia đi!"
Không biết Ma Môn đệ tử sẽ chạy đến lúc nào, nên tất nhiên phải trốn càng sớm càng tốt.
"Vâng!"
Mấy người đệ tử của nàng, hiển nhiên đã không muốn ở lại nơi này, lúc này lập tức nâng giường lên, vận chuyển khinh công, chạy ra khỏi Tuyệt Linh Chi Địa.
Bốn người này đều là tiên thiên cao thủ, cho dù có khiên một núi thịt to mọng nhưng vậy, bước chân vẫn như bay, chỉ một lát, đã biến mất trong đường núi.
Tôn Hằng đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng lưng của bọn họ, suy nghĩ một lát, mới chạy vào sâu bên trong.
Theo suy nghĩ của hắn.
Lúc khí cơ Uyên Sơn biến hóa kết thúc, thì có một ít linh khí không thể ra ngoài được, bị vây ở bên trong, chắc chắn bọn chúng sẽ tụ lại một điểm.
Mà những điểm này, phần lớn ở sâu trong Tuyệt Linh Chi Địa.
Bao nhiêu lần Uyên Sơn biến hóa, thì sâu trong Tuyệt Linh Chi Địa, cũng sản xuất ra một nửa linh dược.
Nhưng cùng với đó, thì chỗ đó, cũng là nơi không ngừng xảy ra chém giết, nguy hiểm rình rập.
Lần này, sẽ càng nguy hiểm hơn.
Tôn Hằng phất áo choàng, cơ thể hắn hóa thành một tía sang, một bước đi được một trăm mét, trong chớp mắt nhảy lên một đỉnh núi nhỏ.
"Oanh..."
Phía sau, đột nhiên có tiếng nổ mạnh vang lên.
Tôn Hằng dùng bước, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trong cánh rừng phía sau lưng, có một đống bụi bặm bay thẳng lên trời.
Tiếng đá núi chuyển động, tiếng kình khí chạm vào nhau, tiếng gào thét chém giết, vang lên từ phía xa xa.
"Ngọc nương tử?"
Nghe được một giọng nói mơ hồ truyền tới, khiến cho Tôn Hằng nhướng mày.
Người của Ma Môn xuất hiện rất nhanh.
Xem ra, lần này Ngọc nương tử không gặp may nữa, bị người vây ở trong đó rồi.
Tiếng gào thét liên tục truyền tới, sợ là các nàng, đã sắp không ổn rồi.
"Vù…"
Một chùm sáng màu đen, bay từ trong dãy núi bay tới, tốc độ của nó kinh người, bay thẳng tới phía Tôn Hằng.
Cho dù nơi đó vẫn còn chém giết, lại cách xa như vậy, nhưng người này lại có thể phát hiện Tôn Hằng.
Người tới thế như cầu vòng, uy áp kinh người, tuy cách xa như vậy, mà uy áp đã ép tới người Tôn Hằng.
Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ!
Tôn Hằng đứng trên đỉnh núi, sắc mặt bình tĩnh, cũng không bỏ chạy, chỉ mở Âm Hồn Hồ Lô, sau đó vỗ vỗ Ngự Thú Đại.
"Vù vù…"
Tiếng gió hú nổi lên, một luồng khói đen lớn bằng ngón cái bay ra từ trong Âm Hồn Hồ Lô, đón gió mà lớn dần, trong chớp mắt đã lớn vài mẫu, bao phủ khắp vùng trời này, oan hồn gào thét, che lấy cơ thể của Tôn Hằng.
"Ong..ong..."
Mấy con Thiên Hạt Cổ vỗ cánh bay ra, núp trong Bích Lân Quỷ La Yên, sóng âm mênh mông cuồn cuộn chờ lệnh tấn công.
"Ồ!"
Ở phía chân trời, chùm sáng màu đen đang bay tới đột nhiên đứng lại, cách Tôn Hằng hơn một dặm, một giọng nói nghi ngờ vang lên.
Người tới mặc quần áo đen, che mặt, lộ ra hai con ngươi sáng như ngọc đen, thâm thúy khó dò.
Cho dù hắn che mặt, nhưng hắn lại tỏa ra khí tức âm lãnh như không phải người sống, chỉ là khí tức âm lãnh này, cũng đủ khiến cho trẻ con liên tục gào khóc.
Dưới chân người này, là một tấm vải, xung quanh tấm vải được bao phủ bởi ngọn lửa mây đen, nâng tấm vải này bay lên trên không trung.
"Âm hồn pháp khí?"
Giọng nói khàn khàn như tiếng quạ vang lên, người kia nhếch miệng, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, mấy con oan hồn này cũng không tệ, nếu như nhét vào Âm Hồn Phiên của ta, thì uy năng sẽ tăng thêm rất nhiều."
Tuy lời nói của hắn nhẹ nhõm, nhưng nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của hắn, cũng có thể thấy được hắn chưa bao giờ lơ là mất cảnh giác.
Tất nhiên, Tôn Hằng lộ ra thực lực, vượt quá dự liệu của hắn.
"Phải không?"
Tôn Hằng được Bích Lân Quỷ La Yên bao phủ, chậm rãi nói: "Vậy sao không tới thử một lần?"
"Ô ô ô..."
Tôn Hằng vừa nói xong, mấy con oan hồn đã cuốn theo Bích Lân Quỷ La Yên, hướng về phía người tới.
"Ong..."
Càng có vô số sóng âm, theo sát phía sau, quét ngang tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.