Ly Thiên Đại Thánh

Chương 68: Vây giết




Editor: Wave Literature
Lạc Thạch Trấn cấm binh đao gây gổ, tường thành cao vút, cảnh giới nghiêm mặt, ở trên còn có đài cao có thể quan sát xung quanh.
Lúc này, trên cái đài mà chỉ có binh lính với có thể đi vào, lại có một vị cô gái che mặt mặc áo trắng đang đứng ở đây.
Cô gái này che mặt, khiến cho người ta không thể nhìn rõ mặt mũi của nàng, nhưng dáng người mềm mại uyển chuyển, tư thái ưu mỹ, lại nói lên vẻ đẹp của nàng, khí chất kiều mỵ và thánh khiết, cùng gây mê muội người khác.
Nhưng chẳng biết tại sao, những tên lính canh giữ nơi này, lại giống như không nhìn thấy nàng vậy.
Lúc này, cô gái đang đứng trên lầu cao, cúi đầu nhìn về phía đường núi ở bên ngoài.
Ở trên đường núi kia, có một nam tử mặc áo đen che mặt, đang chậm rãi bước vào sâu trong Uyên Sơn.
Dưới khăn che mặt, đôi mắt đẹp của nàng hơi hơi chớp mắt.
Dường như có chút nghi hoặc.
Đôi mắt của nàng có thể nhìn thấu mọi thứ, mặc dù muốn che giấu, cũng giấu không được, người ở phía dưới chính là vị trong ấn tượng của mình, nhưng thực lực lại cách xa như trời với đất.
Thú vị...
Dưới khăn che mặt, có một nét cười lặng yên hiện ra.
"Bộp bộp…"
Một hồi bước chân hơi vội vã chạy về phía nàng.
"Tiểu thư."
Cơ Linh Ân đứng ở dưới đài quan sát, khom người, nói: "Hắn không chịu."
"Ah."
Ở trong đài quan sát, giọng nói của người nữ này không hề có gợn sóng.
Nhưng Cơ Linh Ân nghe vậy lại lo lắng, đối với người trước mặt này, nàng không muốn có một chút sai lầm nào.
Lúc này nàng vội vã mở miệng nói: "Nhưng mà, chắc chắn hắn sẽ đồng ý thôi."
Người nữ che mặt hơi tò mò, nghiêng đầu, nhìn Cơ Linh Ân, hỏi: "Vì sao?"
"Người này giết em vợ của Cửu Ấn Tông Thất Sát Truy Hồn Thử - Từ Tử Tấn, nên chắc chắn Cửu Ấn Tông sẽ không tha cho hắn."
Cơ Linh Ân nói: "Đến lúc đó, Linh Ân sẽ xuất thủ để cứu hắn lấy nhân tình, chắc là hắn sẽ không từ chối đâu."
"Ừ."
Người nữ che mặt kia khẽ gật đầu, dường như không quan tâm chuyện này lắm.
Nàng đảo mắt nhìn về phía đường núi, đôi mắt đẹp hơi chớp chớp, đột nhiên nói: "Ở chỗ các ngươi, có vị cao thủ nào am hiểm cung tiễn không?"
"Càn Khôn Nhất Tiễn Diêm Thủ Kiên!"
Sắc mặt của Cơ Linh Ân biến đổi, vội vàng nhìn về phía đường núi: "Tuy tu vi người này chỉ có tiên thiên sơ kỳ, nhưng lại có một món huyết luyện pháp khí rất mạnh mẽ tên Phong Hỏa Cung, thêm nữa người này còn tinh thông bắn tên, tiễn pháp cao siêu, là cao thủ trụ cột của Cửu Ấn Tông, coi như là tiên thiên trung kỳ cao thủ, cũng không dám đắc tội với hắn."
Lời của nàng còn chưa dứt, thì ở ngoài thành, đã có một mũi tên lửa như sao băng bắn xẹt qua, thế như sét đánh, đánh về một chỗ trên đường núi.
Lửa cháy hừng hực, những nơi nó đi qua đều bị đốt cháy xém.
Càng có hai bóng người, từ trên núi nhảy xuống, người cầm đao người cầm khiên, chạy như điên tới.
"Liệt diễm đao Trương Hành phù, Sinh Tử Thương Quan Hi Ngôn!"
Sắc mặt của Cơ Linh Ân trở nên nghiêm túc.
"Không may rồi!"
...
Tôn Hằng từ biệt Cơ Linh Ân, liền ra khỏi Lạc Thạch Trấn.
Trên đường núi, vẫn là quầy bán rong, xe ngựa đi khắp đường, vừa nặng nề vừa vội vàng.
Đăng Tiên Ti ở Đông Dương phủ, dường như không muốn buông tha Tôn Hằng, xa như vậy, mà vẫn tìm cách giết hắn.
Tôn Hằng tin chắc rằng, muốn ra tay với mình, không chỉ ba người của Cửu Ấn Tông kia. Sợ là hai người của Võ Minh, cũng muốn làm thịt mình.
Có đôi khi, việc muốn lắng xuống mà cũng không được.
Không phải ngươi muốn trốn, là có thể trốn được.
Tôn Hằng thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Có một đường lửa, xuất hiện từ phía xa xa, bay vào tầm mắt Tôn Hằng.
Đường lửa này ngưng làm một thể, tụ họp lại không tiêu tan, đột ngột bay tới, nhanh như chớp, khiến cho Tôn Hằng cảm thấy căng thẳng, trong lòng liên tục báo động.
Nguy hiểm!
"Vù!"
Áo choàng trên vai bay phấp phới, trong thời gian ngắn gia tốc Tôn Hằng tới cực hạn, chỉ để lại một luồng tàn ảnh, Tôn Hằng đã né ra xa xa.
"Oanh..."
Mũi tên lửa này rơi xuống đất, ngọn lửa khủng bố xuất hiện, cháy bừng lên sau lưng Tôn Hằng.
Ngọn lửa xoay tròn, giống như một cơn lốc xoáy, hút hết không khí xung quanh, lực hút cuồng bạo, khiến cho thân pháp của Tôn Hằng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
"Vù…"
Ngọn lửa này cuốn lên, trong chớp mắt lan vào áo choàng Tôn Hằng.
Dường như ngọn lửa này có một loại sức mạnh gì đó, cho dù Tôn Hằng dùng chân khí, cũng không thể thổi bay được chúng.
"Phần phật!"
Bóng người của Tôn Hằng thay đổi, một chia làm ba, để lại từng luồng tàn ảnh trong sân, tránh ra khỏi tầm ngắm của người kia, sau đó nhanh chóng dập lửa trên áo choàng.
"Chết!"
Cùng lúc đó, một bóng người cường tráng đã nhảy lên cao hơn mười trượng, vung trường đao đỏ thẫm, giáng từ trên trời giáng xuống, chém mạnh về phía Tôn Hằng.
Ánh đao đỏ thẫm, phát ra tiếng vang kỳ lạ, xen lẫn ngọn lửa, còn chưa tới người, đã làm cho cơ thể Tôn Hằng xiết chặt, toàn thân khô nóng.
Sát cơ nồng dậm, cho dù ở trong Uyên Sơn, cũng có thể khóa mặt cơ thể Tôn Hằng, khiến cho hắn cảm thấy cơ thể mình nặng hơn, di chuyển khó khăn!
"Coong!"
Trường đao ra khỏi vỏ, Tôn Hằng quỳ gối chém xuống dưới, ánh đao xé gió, đánh về phía bóng người cầm đao kia.
"Rầm!"
Hai đao chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ mạnh.
Bóng người ở trên lóe lên, ánh đao biến đổi, ngọn lửa thừa cơ xen vào, ngọn lửa bay đầy trời, đón đầu chụp xuống người Tôn Hằng.
Liệt Hỏa Đao Pháp!
Ánh lửa này, bị ánh đao của người kia hấp dẫn, hóa thành vô số tia lửa, đánh vào người Tôn Hằng.
Nhiệt độ cao đến cực hạn, khiến cho cây cối quanh đường héo rũ cháy xém, trong vòng mấy trượng quanh nơi này, không khí trở nên vặn vẹo.
Liệt Diễm Đao Trương Hành Phù, tinh thông Liệt Hỏa Thần Công, cầm Hỏa Vân Đao trong tay, công lực sâu không lường được, trong rất nhiều tiên thiên cao thủ trung kỳ của Uyên Sơn, cũng đứng hàng đầu.
Trong biển lửa, mấy bóng người phóng ra, mua tay múa đao, mang theo gió mạnh gào thét, lay động không khí xung quanh, liên tục đánh vào trong biển lửa.
Mặc dù Tôn Hằng bị đánh bất ngờ, nhưng hắn không chỉ không rơi xuống hạ phong, mà còn đánh cho Liệt Diễm Đao hiện ra sự bất ổn.
Sự mạnh mẽ của hắn, khiến cho mấy người này kinh ngạc.
"Tiếp ta một thương!"
Nhìn thấy sắc mặt của Trương Hành Phù không ổn, một người khác phóng vội tới, phá vỡ biển lửa, đâm thẳng một thương vào trong đó.
Hắn khống chế bước đi của mình rất tốt, khí thế toàn thân tăng mạnh, thương pháp tinh diệu.
Trường thương xé gió, nhìn như chậm chạp, nhưng thế không thua gì sấm sét.
Tốc độ của hắn rất nhanh, cũng khiến cho những người thấy được cảnh này tê dại da đầu.
Sự cảm giác với không khí xung quanh của tiên thiên, lại không có tác dụng với người này.
Sinh Tử Thương Quan Hi Ngôn, thương chặt sinh tử, cũng là tiên thiên trung kỳ cao thủ của Cửu Ấn Tông!
Trong biến lửa, mấy bóng người cầm đao tụ lại làm một, hóa thành một người sáng lấp lánh, chính là Tôn Hằng.
Trường đao trong tay của hắn chém lên một đường cung duyên dáng, đánh tới mũi thương của người kia.
"Đinh..."
Một âm thanh thanh thúy vang lên, chỗ đao thương chạm vào nhau nổi lên sóng khí, sóng khí vô hình, ầm ầm cuốn hơn mười mét.
Trên đường núi, gió mạnh gào thét như bão, bụi mù bay đầy trời, không biết bao nhiêu thương nhân bị liên lụy, tiếng kêu rên vang lên.
Trong đám bụi mù, người nam cầm thương nhanh chóng lùi lại, trường thương như rắn, vung lên mấy luồng gió mạnh, bức lui Tôn Hằng.
"Thế nào?"
Trên tường thành, cô gái che mặt nhìn Cơ Linh Ân rồi nói: "Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?"
Tuy thực lực của nàng mạnh mẽ, nhưng nàng là người tu pháp, nên cũng không hiểu nhiều về võ học.
Tình huống chiến đấu ở dưới, nàng còn không hiểu bằng Cơ Linh Ân.
"Chuyện này…"
Sắc mặt ngạc nhiên của Cơ Linh Ân biến mất, sau đó nghiêm túc nhìn xuống dưới đường núi, nói:
"Thực lực của Tôn Hằng, vượt xa dự đoán của thuộc hạ, nếu như chỉ có Trương Hành Phù cùng Quan Hi Ngôn xuất thủ, thì coi như có Càn Khôn Nhất Tiễn ở bên ngoài bắn tên trợ giúp, thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của Tôn Hằng!"
"Có điều, hai người bọn họ liên thủ với nhau, cũng không thể bại được!"
Đương nhiên, chỉ không thể bại mà thôi!
Trong suy nghĩ của Tôn Hằng, bọn họ muốn giết Tôn Hằng, thì gần như không có cơ hội!
Về phần nguyên nhân...
Tốc độ của Tôn Hằng, quá nhanh!
So với hai người bọn họ, ít nhất là nhanh gấp đôi!
Tốc độ này, giúp cho hắn muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, đi lại tùy ý, không có khả năng bị thua.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy buồn bực.
Tôn Hằng có thực lực như vậy, có lẽ không cần nàng giúp, cũng có thể tránh được một kiếp này.
"A..."
Cô gái che mặt kia khẽ gật đầu, sau đó nói tiếp: "Thế thêm Từ Tử Tấn thì sao?"
"Từ Tử Tấn?"
Cơ Linh Ân nhíu mày, nói: "Từ Tử Ấn là tiên thiên hậu kỳ, đã tu tới bảy ấn trong Cửu Ấn Quyết, Thất Sát Truy Hồn Thủ lại xuất quỷ nhập thần, đối mặt với hắn, Tôn Hằng chỉ có cách chạy, chạy được bao xa thì cứ chạy bấy nhiêu."
"Một khi để hắn cận thân, thì không có cơ hội sống sót!"
Tiên thiên trung kỳ cùng hậu kỳ, mặc dù chỉ cách một bước ngắn, như lại cách biệt một trời một vực.
Giống như người tu pháp luyện khí trung kỳ, một khi tiến vào luyện khí hậu kỳ, thì đã không thuộc một tầng lớp nữa rồi.
"Như vậy à!"
Nàng kia gật đầu, nhìn về phía xa xa, nói: "Hắn đã tới rồi."
Ở trên một dốc núi, cùng với lời nói của nàng kia, một bóng người thon dài xuất hiện.
Cách xuất hiện của hắn rất quỷ dị, không khí chỉ hơi hơi vặn vẹo một cái, hắn đã xuất hiện.
Người này cúi đầu, hai con ngươi thâm thúy, cách hơn một dặm nhìn về chiến trường ở phía dưới, nhưng cái nhìn này của hắn, cũng khiến những người ở dưới cứng người lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.