Ly Thiên Đại Thánh

Chương 68: Dư âm




Thanh Dương Trấn, trải qua mấy tháng tu sửa, thì đã khai trương hai khách sạn để khách đi đường dừng chân nghỉ ngơi.
Tuy đơn sơ, nhưng cũng có thể chiếu cố người qua lại.
"Tôn công tử, đa tạ ngài!"
Trong một phòng khách của khách sạn, một phụ nữ trung niên mặt mũi chất phác kích động cầm lấy tay của Tôn Hằng, liên tục đung đưa: "Nếu như không có ngài, thì không biết khi nào ta mới tìm ra tiểu thư."
"Ngươi khách khí rồi!"
Tôn Hằng khách khí thu tay lại, khẽ gật đầu với hai người: "Nếu như đã gặp được người quen, thì ta sẽ không ở lại nữa, cáo từ."
"A!"
Người phụ nữ này sững sờ, vô thức nhìn về phía Chu Tử Du, sau đó giữ Tôn Hằng lại: "Công tử hà tất phải vội vàng như vậy, ngài dẫn tiểu thư nhà ta về, chúng ta còn chưa có biểu đạt lòng biết ơn nữa mà."
"Không cần!"
Tôn Hằng lắc đầu, thái độ xem ra không hề giống giả bộ: "Tiện tay làm mà thôi, cáo từ!"
"Này..."
Hai con ngươi của người phụ nữ này khẽ nhúc nhích, ân cần nói: "Vậy để ta tiễn ngài! Tôn công tử, ngài yên tâm, đợi khi ta dẫn tiểu thư về nhà, nhất định sẽ sai người chuẩn bị quà báo đáp thật tốt. Chu gia của chúng ta dù sao cũng là một đại tộc, một chút tiền bạc như vậy, không thành vấn đề."
Tôn Hằng nghe vậy lắc đầu, không nói thêm gì nữa, sau đó hai người đi ra khách sạn.
Không lâu sau, phụ nữ trung niên này trở về khách sạn, vừa vào nhà, thì hai đầu gối của nàng trở nên mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
"Tiểu thư, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!"
Cơ thể của nàng run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, không có làm bộ chút nào, nhưng ngoài ra còn vô cùng hoảng hốt.
Lúc này Chu Tử Du đang dựa vào tường, khí thể thay đổi hoàn toàn.
Trước đó vốn là nhu nhược bất lực, mà lúc này thì trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai mắt còn mang theo sát khí, tuy dáng người nhỏ nhắn, nhưng lại có một cỗ khí thế cao cao tại thượng, nắm trong tay sinh tử của người khác.
"Thôi bỏ đi!"
Giọng của Chu Tử Du trở nên trầm thấp, lửa giận của nàng giống như núi lửa sắp phun trào vậy: "Ta cũng không ngờ tới, hai tên sư tỷ tốt bụng kia vì đối phó với ta, mà liên thủ lại!"
Người phụ nữ kia vội vã ngẩng đầu lên, giọng của nàng mang theo chút độc ác: "Tiểu thư, lần này chúng ta trở về, bẩm báo lên Minh Tông Môn, để cho bọn họ bị xé xác phanh thây!"
"Ngươi có bằng chứng sao? Vô dụng thôi!"
Chu Tử Du cười khinh thường, duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra, nhẹ nhàng nắm lại: "Có điều, như vậy cũng tốt. Chỉ có tự tay trả thù, mới có thể khiến cho tâm trạng của ta thống khoái được!"
"Lần này nếu như bọn họ không giết chết ta, thì người chết chính là bọn họ!"
Người phụ nữ kia vội vàng dập đầu hét lớn: "Tiểu thư pháp lực vô biên, nhất định sẽ thành công, để cho…"
"Câm miệng!"
Đối với việc người này vỗ mông (nịnh bợ) như vậy, Chu Tử Du không những không vui vẻ, ngược lại còn cau mày, thấp giọng mắng.
"Ta hỏi ngươi, ngươi có biết thứ này không."
Chu Tử Du giơ ngón tay của mình vẽ trên không, rõ ràng bàn tay của nàng không có vật gì cả, nhưng theo ngón tay của nàng, thì bỗng nhiên trên không trung có một vệt sáng lấp lánh, cuối cùng tụ lại thành một cái lệnh bài có hoa văn phức tạp: "Thứ này, hình như gọi là Huyền Vũ Lệnh."
"Huyền Vũ Lệnh?"
Người phụ nữ ngẩng đầu, không chút ngạc nhiên với thủ pháp của Chu Tử Du, chỉ chớp mắt nhìn kỹ lệnh bài kia, khẽ suy tư.
Một lát sau, nàng chậm rãi mở miệng: "Nô tài nhớ ra rồi, vật này nên gọi là Thượng Võ Lệnh mới đúng, là tiêu chí của Võ Minh. Sau khi Võ Minh bị diệt, rất nhiều điển tịch võ học quý giá đều được cất vào trong Uyên Sơn Tuyệt Vực, tấm lệnh bài này là chìa khóa vào bảo tàng kia. Nhưng mà nếu chỉ có mình chìa khóa thôi thì không đủ, phải có thêm bản đồ để có thể tìm được nơi giấu bảo tàng."
"Uyên Sơn Tuyệt Vực."
Cái tên này làm cho Chu Tử Du khẽ nhíu mày: "Ta nhớ ra rồi, người của Thiên Đao Môn cũng từng đi vào đó."
"Không sai."
Phụ nữ này gật đầu: "Năm đó Thiên Đao Môn môn chủ Tưởng Ly đã từ nơi này lấy ra rất nhiều võ học điển tịch, khiến cho trong thời gian đó võ học rất hưng thịnh. Nhưng mà trải qua trận chiến năm đó, những võ học thượng thừa đã bị tiêu hủy gần hết, trong tông môn của chúng ta cũng chỉ còn chứa được một chút."
"Ừ."
Chu Tử Du yên lặng gật đầu.
Nàng hiểu rất rõ, cái gọi là võ học, là đường đi của những người không có tư chất để tu tiên, nhưng nếu võ học đại thành, cũng có thể bước vào con đường tu tiên.
Nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, võ học xuống dốc, công pháp thượng thừa bị thất lạc, con đường tu luyện phía trên bị cắt đứt, từ trước đến nay luôn bị những người tu tiên xem thường, luôn phải phụ thuộc vào Tiên Môn.
Ưu điểm duy nhất, chính là người tu luyện võ học, rất nhiều!
"Tiểu thư."
Người phụ nữ kia cẩn thận từng li từng tí nhìn nhìn Chu Tử Du, sợ chọc nàng không vui: "Chúng ta khi nào trở về tông môn? Trưởng lão đã nhiều lần nhắc đến Người."
"Trên người của ta còn có vết thương, nên không thể trở về."
Chu Tử Du lấy tay sờ cái sáo huân bên hông mình, híp hai mắt lại: "Ta nghe nói, nơi này có đạo phỉ."
"Vâng."
Vị phu nhân kia cúi đầu trả lời: "Đám đạo phỉ này tên là Phi Đường Sơn Minh Hội, mặc dù bối cảnh hơi phức tạp, nhưng chỉ là một đám ô hợp."
"Vừa vặn."
Chu Tử Du nhắm hai mắt lại: "Để khôi phục thương thế, ta cần rất nhiều máu, chọn bọn họ vậy!"
Người phụ nữ kia ngẩng đầu, hơi kinh ngạc, nàng hiểu rất rõ, công pháp của tiểu như nhà mình rất thuần túy, từ trước đến nay không thích đụng đến máu thịt.
Nhưng mà, khi nàng nghĩ đến thương thế trên người tiểu thư, liền gật đầu: "Vâng!"
Cúi đầu, tay của vị này khẽ động, một đạo ánh sáng bay lên, nương theo gió mà tăng dần kích cỡ, chớp mắt đã hóa thành một chiếc Phi Chu màu ngọc trắng.
Chiếc Phi Chu này xoay nhẹ xung quanh hai người, sau đó mang hai người bay ra ngoài cửa sổ, biến mất trên bầu trời.
...
Loan Khải Sơn, doanh địa dưới chân núi.
Thời gian gần đây, Tôn Hằng đã đem việc rèn đúc Lang Độc Tiên dạy lại cho vợ chồng Hàn Tử Mặc, Mộ Mính.
Mà bù lại, hắn cũng biết được nhiều thứ từ miệng của hai người này, tin tức về quận thành, giang hồ, về thiên hạ này.
"Thế lực lớn ở bên trong quận thành, có bốn bên. Tất nhiên bên mạnh nhất là phủ thành chủ, sau đó là Tam Hà Bang của chúng ta, Nhạn Phù Phái và Giang gia."
Hàn Tử Mặc vừa uống trà, vừa nói: "Tam Hà Bang của chúng ta sống dựa vào sông, thành lập sớm nhất, người nhiều, nhưng mấy năm gần đây liên tục bị những thế lực khác áp chế, cho đến khi Dư bang chủ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thì mới đỡ hơn, không cần phải nhìn sắc mặt của người khác mà hành sự nữa."
Khi nói tới Dư bang chủ, trên mặt của hắn còn mang theo vẻ hâm mộ, cùng với đắc ý.
Tôn Hằng buông chén trà nhỏ xuống, nhìn về phía đối phương: "Tiên Thiên?"
"Đỉnh của võ học, chính là Tiên Thiên!"
Hàn Tử Mặc ngồi thẳng lưng, mắt mang theo vẻ nóng bỏng: "Mỗi một vị Tiên Thiên, đều là những nhân vật thành danh của giang hồ. Sở dĩ những thế lực khác có thể áp chế chúng ta, bởi vì chúng có Tiên Thiên cao thủ tọa trấn!"
"Tiểu đệ vô tri, đang muốn thỉnh giáo."
Tôn Hằng nhún vai: "Hàn sư huynh, không biết cảnh giới của võ học, phân chia thế nào? Rồi giang hồ địa vị, chia như thế nào?"
"Tôn huynh đệ ở trong Thanh Dương Trấn này, không biết thứ này cũng không có việc gì lạ, đây cũng là chuyện bình thường."
Hàn Tử Mặc cười nhẹ hai cái, chậm rãi nói: "Trong giang hồ, những người luyện thể như ta và ngươi, không được đặt lên bàn cân, chỉ được gọi là hạng bất nhập lưu."
"Mà một khi tiến vào nội khí cảnh giới, thì được coi là tam lưu cao thủ. Chờ cho đến khi tích đủ Thập Nhị Chính Kinh, trùng kích Kỳ Kinh Bát Mạch, thì chính là nhị lưu cao thủ, mà đả thông hai mạch Nhâm Đốc, là hậu thiên viên mãn, chính là nhất lưu cao thủ."
"Còn về Tiên Thiên, bọn họ đều đứng đỉnh có võ học, chỉ có mạnh và mạnh hơn, chứ không có phân chia cao thấp."
Dừng một chút, hắn tiếp tục mở miệng: "Đương nhiên, loại phân chia này, thật ra cũng không rõ ràng, đôi khi cũng không chuẩn. Giống như một số tam lưu cao thủ, xuất thân danh môn, công pháp uy lực mạnh mẽ, lại mang theo thần binh lợi khí, cho dù chém giết nhị lưu cao thủ cũng là chuyện bình thường."
Tôn Hằng gật đầu, giống như Nguyễn Nguyên Hương, rõ ràng tuổi tác không lớn, tích lũy nội lực thua xa Trần Tứ Long, nhưng cũng có thể đấu đá với người mặc đồ đen kia.
Còn chính mình, thân thể cường hãn, chẳng phải mình có thể ở giai đoạn luyện thể, chống lại nội khí cao thủ, mà còn chiến thắng sao.
Tóm lại, trong võ học cảnh giới là cảnh giới, thực lực là thực lực, cả hai thứ này không nhất thiết phải đồng nhất.
Hai mắt khẽ chuyển động, Tôn Hằng tiếp tục hỏi: "Hàn huynh cũng biết, nghe nói gần đây ở Nhạn Phù phái có hai tên phản đồ không biết thực lực của chúng ra sao?"
Mấy ngày trước, ở quận thành truyền về tin tức, rất có khả năng hai tên phản đồ của Nhạn Phù phái chạy về đây, lệnh cho bọn họ chú ý hơn, hỗ trợ đuổi bắt.
Mà dựa theo bức họa cùng miêu tả truyền xuống thì chính là hai người chết trên tay của Tôn Hằng.
"Ngươi đang nói đến Vô Ảnh Thủ Phương Hạ, Khoái Đao Trương Lương à?"
Hàn Tử Mặc hơi trầm tư, sau đó đột nhiên nói: "Thật ra hai người này không phải là đệ tử của Nhạn Phù phái, mà là người của Tán Hoa phái, nhưng về sau Tán Hoa phái tàn lụi, nên hai người bọn họ mới nương nhờ Nhạn Phù phái."
"Hai người này đều là nội khí cao thủ, thuộc tam lưu, nhưng mà bọn họ tinh thông ám khí, khiến cho người khác rất khó phòng bị, nên cũng có thể coi là cao thủ trong bậc tam lưu. Nếu như Tôn huynh đệ gặp phải bọn họ, đừng có nghĩ đến tiền thưởng mà mù quáng động thủ, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ."
"Hàn huynh yên tâm, ta biết mà."
Tôn Hằng cười khẽ, chỉ tiếc, hai người này cũng đã chết trong tay ta, lời này của ngươi nói ra hơi muộn rồi.
"Tử Mặc, Tôn huynh đệ cũng ở đây a!"
Ngay lúc dó, Mộ Mính bước vào phòng, giơ bức thư đang cầm trong tay lên cho hai người: "Vừa hay, tin lớn, tin lớn!"
Hàn Tử Mặc đứng dậy nghênh đón, dìu thê tử của mình: "Mính Nhi, nàng bình tĩnh lại, đừng vội, đừng vội."
"A!"
Mộ Mính đẩy tay của chồng mình ra, kinh hỉ nói: "Tin từ đêm hôm qua, nói là Phi Đường Sơn Minh Hội đã bị người ta tiêu diệt!"
"A!"
Hai người sững sờ, Tôn Hằng đứng lên, mở miệng hỏi: "Là ai ra tay?"
Mộ Mình lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không biết. Trong thư của bang truyền đến cũng không nói rõ ra, chỉ cảnh cáo chúng ta, thời gian này phải cẩn thận, không nên chạy loạn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.