Ly Thiên Đại Thánh

Chương 59: Hộp báu




"Rầm rầm..."
Trong đống phế tích của một gian phòng, tiếng gỗ vụn khẽ vang lên, các mảnh tường đất đổ sụp khẽ động đậy, một bóng người chậm rãi đứng lên từ trong đống phế tích này.
Thanh Dương Trấn sau khi trải qua một đêm hỗn loạn hôm qua, lúc này mặt trời đã chiếu rọi khắp thị trấn.
Những tên đạo phỉ đã càn quét thị trấn rồi mang theo vô số của cải, biến mất không còn tăm tích, chỉ để lại những đống phế tích và xác người đầy trên đất.
Quét mắt nhìn, những căn nhà mới hôm qua còn nguyên vẹn, mà chỉ sau một đêm đã sụp đổ không còn ra hình dạng gì.
Từng đống gạch, gỗ sụp đổ, vách tường cháy đen do bị lửa hun, đập vào mắt của Tôn Hằng, là một mảng hỗn độn như vây.
Tiếng khóc nỉ non, từ nơi xa truyền đến, âm thanh này rất bi thảm, giống như đã khóc đến kiệt sức vậy.
Tôn Hằng lắc mạnh, phủi hết bụi đất ở trên người, sắc mặt của hắn trở nên âm trầm.
Nhìn thấy cảnh tượng thê lương trước mắt này, thì bất cứ ai cũng không có thể bảo trì tâm trạng sung sướng được.
Thở dài, Tôn Hằng đột nhiên nhíu mày.
Có lẽ, vẫn có người ngoại lệ!
"Vương Tam, ngươi không thể như vậy a!"
Trong một gian phòng cũ nát, một vị lão già đang nằm rạp xuống đất, ôm lấy chân của một người rồi bi phẫn kêu: "Đó là tiền quan tài của hai vợ chồng nhà ta!"
"Lão già, cút ngay cho ta!"
Tên nam tử họ Vương mặc quần áo bông, sắc mặt hung ác, đạp ngã lão già kia, hắn giơ con dao bầu trong tay lên hét to: "Còn dám ngăn ta, ta sẽ cho ngươi một dao, tiễn ngươi đi gặp Diêm vương ngay lập tức."
"Ngươi giết ta đi, giết ta đi!"
Lão già kia vẫn không có buông tay, ôm chặt ống quần của người kia: "Dù sao người nhà ta cũng đã chết hết, ngươi…"
"Phốc!"
Con dao bầu đột nhiên bổ xuống, nhắm vào giữa gáy của lão già kia, cắt đứt tiếng kêu khóc của lão.
"Phì!"
"Lão già tự mình tìm chết!"
Vương Tam phun bãi nước miếng vào cái thi thể kia, sau đó dùng lực thoát khỏi người kia, quát to:
"Họ Triệu, ngươi lục xong chưa?"
"Tam ca, ở đây có một đứa con gái!"
Giọng nói của người kia lộ ra cuồng hỉ: "Khá lắm, tươi ngon mọng nước, trước kia ta cũng chưa từng gặp qua!"
"Cút, ngươi cút cho ta!"
Tiếng la hét vang lên, truyền ra từ trong ngôi nhà, sau đó là tiếng ván cửa lay động. Cái ván cửa này không quá chắc chắn, lúc này lại bị người khác đụng mạnh nên trực tiếp gãy xuống.
Hai người lao ra cửa, mà người nam thì xấu xí, vẻ mặt vô lại, hai tay sờ soạng vào cơ thể của người thiếu nữ kia.
Nữ tử này tuổi tác không lớn, nhưng ngũ quan xinh đẹp, lúc này hai mắt của nàng đỏ bừng, vẻ mặt thẹn thùng bi phẫn, nàng liều mạng giãy dụa, nhưng một người con gái yếu ớt như nàng, làm sao có thể địch lại sức của đàn ông trưởng thành.
"Thật sự là một đứa con gái xinh đẹp!"
Hai mắt của Vương Tam sáng lên, hai bàn tay của hắn chà chà vào nhau: "Hôm nay gặp may, gặp may rồi!"
"Này!"
Lấy lại bình tĩnh, Vương Tam hướng về phía tên nam tử đang đi tới quát: "Cút đi, ngươi không thấy ta đang bận sao?"
"Tên côn đồ?"
Tôn Hằng chậm rãi bước đến, đánh giá hai người này: "Nhân lúc cháy nhà đi hôi của sao?"
"Má!"
Vương Tam trợn mắt lên, không suy nghĩ gì mà chém thẳng về phía Tôn Hằng: "Con mẹ ngươi muốn tìm chết này!"
"Soạt..."
Tôn Hằng duỗi tay ra, lưỡi dao bị hắn dùng một tay kẹp lấy, giống như một cây kìm sắt vậy, mặc cho đối phương liên tục kéo, nhưng vẫn không nhúc nhích chút nào.
"Phế vật!"
Khẽ lắc đầu, cổ tay của Tôn Hằng lắc một cái, trong chớp mắt đã cướp được cây dao bầu kia, sau đó chỉ thấy ánh đao lóe lên, trên cổ họng của Vương Tam có thêm một vết dao.
"Khặc... khặc..."
Vương Tam vô thức che lấy cổ họng của mình, nhưng vẫn không ngăn được máu tươi chảy ra, từ vết hở trên cổ, huyết dịch mạnh mẽ phun ra.
Mà cơ thể của hắn, cũng nhẹ nhàng lắc lư, sau đó chậm rãi ngã xuống đất.
"Hảo... hảo hán!"
Cơ thể của tên họ Triệu kia đã trở nên cứng đờ, không dám sờ soạng nữ tử kia nữa, mà chuyển sang run rẩy lui về phía sau: "Của Ngài, nàng là của Ngài!"
"Phốc!"
Hắn vừa nói xong, chỉ thấy Tôn Hằng hờ hững hất con dao bầu trong tay, truyền vào đó một lực lớn, khiến con dao bay xuyên thẳng bụng của hắn, rồi cắm xuống mặt đất.
"Đa tạ đại hiệp, đa tạ đại hiệp!"
Cô gái sau lưng thấy hai người kia đã bị giết, mặc dù biết bọn hắn cũng không phải là người tốt lành gì, nhưng trong lòng cũng dần trở nên hoảng hốt.
Lúc này nàng ôm chặt lấy cơ thể của mình, liên tục khom người hành lễ với Tôn Hằng, trên mặt vẫn còn sợ hãi.
Nàng không nhận định được, người này là tốt hay xấu, nàng chỉ mong muốn tình huống tốt nhất xảy ra thôi.
"Là ta."
Tôn Hằng xoay người lại, nhìn về phía đối phương: "Sơ Hạ, tại sao ngươi lại chạy đến đây?"
Người thiếu nữ trước mặt này, là người được thu nhận vào tiệm thuốc cùng đợt với hắn, Sơ Hạ.
"Tôn Hằng!"
Giọng nói của Sơ Hạ vang lên, ánh mắt của nàng nhìn về phía Tôn Hằng rất phức tạp, sau đó chậm rãi nói nhỏ: "Đây là nhà cậu của ta, hôm qua cậu ấy không có trở về."
"Ừ."
Tôn Hằng gật đầu: "Bây giờ ngươi định làm gì? Hay là quay về tiệm thuốc với ta?"
"Ta..."
Sơ Hạ dường như cũng muốn theo Tôn Hằng, nhưng nàng nhìn lại quần áo không chỉnh tề của mình, sau đó nghĩ đến phòng trú ẩn ở trong căn nhà kia, cuối cùng lắc đầu: "Không được, ta muốn trốn ở chỗ này, đợi cho tới khi an toàn, thì mới quay trở lại tiệm thuốc."
Vừa rồi nếu như nàng không chủ động đi ra, thì những người kia cũng không phát hiện được nàng, cho nên Sơ Hạ cảm thấy, bây giờ, cứ ở nơi này cho an toàn.
Lúc này mà chạy theo Tôn Hằng, ai biết được trên đường sẽ gặp phải cái gì?
Mặc dù võ nghệ của Tôn Hằng không tệ, lúc trước ở tiệm thuốc nàng cũng nghe nói nhiều rồi, nhưng lúc này, ai có thể đảm bảo được gì?
"Cũng được."
Tôn Hằng không có cưỡng cầu nàng, quét mắt nhìn xung quanh, sau đó dặn dò một câu: "Vậy ngươi phải cẩn thận, ta về tiệm thuốc xem thế nào."
"Được, được!" Sơ Hạ liên tục gật đầu.
Từ biệt Sơ Hạ, Tôn Hằng đi về phía tiệm thuốc.
Trên đường đi, liên tục gặp những người dân bị tai nạn. Đạo phỉ dùng lửa thiêu rụi toàn thành, nên những căn nhà trong thị trấn này, không căn nào còn nguyên vẹn cả.
Những kẻ thừa lúc cháy nhà đi hôi của giống như hai tên Vương Tam kia, cũng không ít.
Đồng gia bị diệt, quân đội trong nội thành cũng bị đánh cho tàn phế, không có ai giữ gìn trật tự cả.
Toàn bộ Thanh Dương Trấn, rơi vào trạng thái hỗn loạn mà trước nay chưa từng có.
Tôn Hằng bước chân rất dài, tốc độ cũng rất nhanh, không mất quá nhiều thời gian thì đã đi gần đến tiệm thuốc.
Để đề phòng có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hắn mới giảm tốc độ lại, sau đó nhẹ nhàng không tiếng động tiến về phía tiệm thuốc.
"Bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến cho hai mắt của Tôn Hằng sáng ngời.
Trần Hữu Tiên!
Con trai của Trần Tứ Long, hắn vậy mà vẫn bình an vô sự sao.
"Ầm!"
"Ngươi dám chạy sao, ngươi dám chạy sao!"
Ngữ khí của Trần Hữu Tiên rất tức giận, hô hấp của hắn cũng trở nên gấp gáp: "Thạch Thiếu Du, ngươi to gan nha! Dám trộm đồ của nhà ta?"
"Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!"
Tôn Hằng biến sắc, bước nhanh đến phía trước.
Ở bên trong, Thạch Thiếu Du đang cuộn tròn lấy cơ thể đầy vết thương của mình, bị bốn người vây xung quanh đánh.
Cơ thể của hắn run rẩy, tiếng ""Híz-khà zz Hí-zzz " vang lên liên tục, gần như không thể phát ra âm thành bình thường được.
Ở bên cạnh hắn, Trần Hữu Tiên mặc quần áo hoa lệ và đeo trang sức đang ôm một hộp gỗ tinh xảo, liên tục thở dốc, chỉ huy những người kia đập đánh Thạch Thiếu Du.
Nhìn tư thế này của hắn, thì có lẽ muốn đánh chết Thạch Thiếu Du mới hà giận.
"Dừng tay!"
Tôn Hằng rống to lên, nhanh chóng chạy tới, duỗi hay tay ra, đem mấy người vây đánh Thạch Thiếu Du quăng hết ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Là ngươi? Tôn Hằng!"
Trần Hữu Tiên biến sắc, nhẹ nhàng bước về sau một cái, nhưng ngữ khí của hắn vẫn rất giận dữ:
"Chuyện gì xảy ra sao? Ngươi đi mà hỏi hắn! Nhà của ta nuôi nấng hắn như vậy, vậy mà hắn dám trộm đồ của nhà ta!"
"Thạch Thiếu Du?"
Tôn Hằng quay người, cúi đầu nhìn Thạch Thiếu Du, sắc mặt không khỏi biến sắc: "Tại sao ngươi lại như vậy?"
Lúc này Thạch Thiếu Du đã bị thương toàn thân, trên mặt còn có máu ứ đọng, nhưng quan trọng nhất là hơi thở của hắn không còn bình thường nữa.
"Tôn... Tôn Hằng!"
Thạch Thiếu Du vốn đang tuyệt vọng, nhưng thấy được Tôn Hằng, hai mắt liền sáng lên, dùng sức bắt lấy cổ tay của Tôn Hằng: "Khặc... khặc..."
Hắn còn chưa nói, thì đã ho ra máu.
Trần Hữu Tiên đang đứng ở bên cạnh bắt đầu run rẩy, hắn ôm chặt hộp gỗ, nháy mắt với mấy người kia, sau đó lui dần về phía sau.
Quan hệ của Tôn Hằng với Thạch Thiếu Du rất tốt, bây giờ đoán chừng Thạch Thiếu Du không sống nổi nữa rồi, vạn nhất Tôn Hằng tức giận lây sang mình, mấy người bên cạnh mình e không phải là đối thủ của hắn.
Hay là cứ chuồn trước cho ổn.
Xiếc chặt hộp gỗ, Trần Hữu Tiên mừng thầm.
Tình ra vấn khí của hắn cũng tốt, ngay cả bản thân hắn cũng không biết cha ruột Trần Tứ Long của mình đem thứ tốt như vậy giấu xuống đất ở trong phòng hắn.
May mắn khi tên Thạch Thiếu Du này lén lút đào lên, bị hắn bắt gặp, mới có thể mang thứ này đòi lại.
"Đi!"
Nhỏ giọng nói với người bên cạnh, Trần Hữu Tiên lùi về phía tiệm thuốc.
Cơ thể xiếc chặt, Trần Hữu Tiên đột nhiên lăn vòng xuống đất, tránh khỏi mũi kiếm đang đánh úp tới.
Nhưng người ở bên cạnh hắn thì không may mắn như vậy, bị trường kiếm đâm thẳng vào, nhảy lên một cái, sau đó ngã xuống mặt đất.
"Lý Đạo!"
Trần Hữu Tiên mặt đầy bụi đất bò lên, hắn kinh hoàng nhìn về phía người mới tới: "Ngươi muốn làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.