Ly Thiên Đại Thánh

Chương 49: Uyên sơn cổ thành




Editor: Wave Literature
Cái cửa thành nhìn ở xa không chút hấp dẫn nào, nhưng đi tới gần, lại thấy nó cao tới mấy trượng, rộng đến mức có thể cho tám cỗ xe ngựa chạy song song!
Nó được làm từ những tảng đá lớn, lộ ra vẻ hùng vĩ, so với Trần quận, thì hùng vĩ hơn nhiều lắm.
Mà cửa thành như vậy, tại tòa thành cổ được xây trên Uyên Sơn hơn hai ngàn năm này, nhiều tới mấy chục cái!
Mấy vạn đại quân vào thành, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trên đường đi, Tôn Hằng cũng nhìn quét xung quanh.
Khí hậu của Uyên Sơn nóng bức, nhiều mưa, cho nên cách ăn mặc của người ở đây, thường thường thoáng mát.
Chăm chú nhìn kỹ, thì đa số đều mặc thiếu vải, con gái còn hở khuỷu tay hở đùi.
Cư dân nơi này, dáng người cao hơn người ở Đông Dương Phủ, tướng mạo cũng thô kệch hơn.
Dựa vào sự quan sát của Tôn Hằng, thì đa số người ở đây đều tập võ nghệ, người tập võ tới nội khí, cũng rất nhiều.
Cứ đi tới như vậy, không được bao lâu, thậm chí còn gặp được tiên thiên cao thủ!
Uyên Sơn Cổ Thành tích lũy ngàn năm, võ công truyền thừa từ lâu đời, nên võ đạo cũng thịnh vượng hơn nơi khác nhiều.
Thành này xây dựa vào núi. Dưới chân đều là đá núi cứng rắn, những căn phòng ở hai bên, cũng được làm từ nham thạch.
Tạo hình kỳ dị, mang theo cảm giác cổ xưa.
"Các ngươi, đi bên này!"
Phía sau, những người lính đóng giữ Uyên Sơn đã bắt đầu tiếp nhận tội phạm, phân phối ra khắp nơi.
"Chư vị, đi theo ta!"
Một đại hán mặc áo giáp bạc, xuất hiện bên cạnh Tôn Hằng, giơ tay ra hiệu, thái độ cũng rất khách khí.
Một đoàn người lại di chuyển, theo đại hán đi vào một khu nhà lớn, đứng ở giữa sân, chịu ánh mắt nhìn chăm chú của những người xung quanh.
"Có bao nhiêu người?"
Một giọng nói già nua chậm rãi truyền tới, từ một căn phòng cách đó không xa.
Một người ở bên cạnh Tôn Hằng mở miệng trả lời, giọng nói kính cẩn: "Bẩm Bùi lão, tổng cộng có ba mươi bảy vị."
Một đoàn người của Tôn Hằng,
Xuất phát từ Đông Dương Phủ, lúc đó chỉ có mười mấy vị tiên thiên, nhưng đi qua các quận khác thì cũng nhập thêm vài người, nên nhân số tăng lên không ít.
Thật ra thì có rất nhiều người, nhưng tiên thiên cao thủ có thể lựa chọn giữa việc gia nhập quân đội lập công chuộc tội, với việc đi Uyên Sơn gánh tội.
Hai loại lựa chọn, thì đa số người ta sẽ chọn cái đầu tiên.
Những người lựa chọn phương án thứ hai, đa số đều có tật trong người, nên quân đội không có cần.
"Ba mươi bảy vị..."
Cùng với tiếng bước chân, một lão già mặt đầy vết nhăn bước ra từ trong căn phòng nhỏ kia.
Hắn quét mắt nhìn mọi người trong sân, nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng không ít, số lượng nhiều nhất trong những năm gần đây rồi."
"Đi!"
Lão già vung tay lên: "Mang Cấm Linh Hoàn cho bọn họ."
"Vâng!"
Hai giọng nói thanh thúy, vang lên từ sau lưng lão, lập tức có hai đứa bé môi hồng răng trắng, mang theo một đống đồ giống như cái nhẫn ra.
Hai đứa trẻ này, khí chất thông thấu, là người tu pháp.
Mà lão già kia, thì lại sâu không thấy đáy.
"Ong..."
Một đứa bé đi đến bên cạnh Tôn Hằng, hai tay nắm lại một cái, hai cái nhẫn kia biến lớn, tự động còng cổ tay Tôn Hằng lại.
"Két…"
Tôn Hằng chỉ ngẩn người một cái, thì hai cái vòng tròn màu đen kia, đã siết vào cổ tay của hắn.
Những đứa bé này đi tới đi lui, còng tay mọi người lại, trong đó có một người muốn trốn, nhưng lại bị lão già kia hừ lạnh một tiếng, cắt đứt hành động của hắn.
Một tiếng hừ lạnh này, cũng nói lên tu vi của lão.
Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ!
Không biết, hắn luyện khí tầng thứ mấy.
"Rầm rầm..."
Sau khi còng hết lại, thì có người cầm chìa khóa ra, tháo hết xiềng xích trên người Tôn Hằng.
Cho dù biết cái còng ở trên tay không có đơn giản như vậy, nhưng được tháo xiềng xích sau mấy tháng ròng rã đeo, cũng khiến cho mọi người ở đây buông lỏng.
Mà lúc này, vị đại hán mặc áo giáp màu bạc kia, dường như nghĩ tới cái gì, tiến lên trước mặt lão già, thấp giọng nói: "Bùi lão, người này…"
Vừa nói, tay hắn vừa chỉ Tôn Hằng, sau đó lại chỉ Lục Liệt, dường như đang nói hai bọn họ khác những người còn lại vậy.
"Tiên Thiên Trung Kỳ?"
Lão già híp mắt lại, trong mắt có ánh sáng bắn ra, nhìn quét Tôn Hằng, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, tiếc nuối nói: "Trúng độc quá sâu, chân khí cũng không mạnh, bây giờ có thực lực tiên thiên sơ kỳ đã là không tệ rồi."
Sau đó hắn nhìn về phía Lục Liệt, suy nghĩ một cái, nhưng cũng không có nói thêm cái gì.
Tôn Hằng cúi đầu xuống, sắc mặt bình tĩnh.
Lúc này, da thịt của hắn đã biến thành màu đen, một mùi tanh tưởi gay mũi truyền ra bên ngoài, khiến cho người khác ngửi thấy đều buồn nôn.
Độc trên người của hắn đã tàn phá cơ thể hắn hơn mấy tháng, bây giờ đã lan ra toàn thân.
Loại độc này, nếu như người khác trúng phải, cho dù là tiên thiên hậu kỳ, cũng đã sớm mất mạng suối vàng rồi.
Sở dĩ Tôn Hằng có thể trụ tới bây giờ, thì đầu tiên là do tính kháng độc của Kim Cương Bất Hoại Thần Công.
Thứ hai, là hắn có khả năng điều khiển cơ thể đến cực hạn, có thể chống đỡ độc tính, dù là những nơi rất nhỏ trong cơ thể!
Tuy nhìn bên ngoài thì thấy hắn trúng độc rất nghiêm trọng, nhưng thật ra đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.
Ít ra, lúc trước độc chỉ tập trung trên cánh tay, bây giờ nó đã lan ra cơ thể, độc tính phân tán, nên có thể chống cự để nghĩ cách giải độc.
Luồng khí cay nồng phát ra từ trên cơ thể của hắn, chính là biểu hiện cho việc độc khí bị ép ra bên ngoài!
Nhưng mà, quá trình này cần thời gian nhất định.
Theo Tôn Hằng đoán, nếu tình huống cứ như bây giờ, thì sợ là không tới một năm, hắn mới có thể ép những chất độc này ra ngoài.
Mà trong lúc này, thực lực của hắn đã trở về tiên thiên sơ kỳ rồi.
"Tán Khí Đan!"
Lão già này nhìn đi chỗ khác, ra hiệu với người bên cạnh, lập tức có người cầm tới mấy bình đan dược, đi lại gần đám người này.
"Vị tiền bối này…"
Ở trong đám người, đã có người cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói: "Tán Khí Đan, chúng ta đã dùng qua một lần rồi, nên không cần dùng nữa có được không."
"Đây là quy củ."
Lão già này nghe vậy cũng không có để ý, chỉ giải thích một câu: "Với lại, trong các ngươi, có người chưa dùng qua Tán Khí Đan."
"A!"
Nghe vậy, có người sợ hãi, có người trầm mặt xuống.
Tôn Hằng cũng khẽ nhíu mày.
"Ăn nó đi!"
Lão già vung tay lên, từng viên Tán Khí Đan, đã đưa vào lòng bàn tay mọi người.
"Ùng ục..."
Cổ họng chuyển động, viên đan dược lớn bằng trứng chim cút đã rơi vào bụng mọi người.
"Phốc!"
Mấy chục luồng gió mạnh, đột nhiên xuất hiện, ấn vào yếu huyệt trong bụng mọi người.
Tốc độ của luồng gió này nhanh kinh người, nhưng lực cũng không lớn, chỉ gây chấn động một cái, đã biến mất.
Nhưng sắc mặt của Tôn Hằng, đã hơi hơi thay đổi.
Tuy hắn cũng ăn Tán Khí Đan, nhưng khống chế dạ dày không tiêu hóa, lúc này bị luồng gió mạnh này chấn động, không còn khống chế được nữa!
Mà những người khác, sắc mặt cũng trở nên tái đi, xem ra bọn họ cũng có thủ đoạn, nhưng lại bị người khác phá vỡ.
Bọn họ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía lão già này, đã trở nên kinh ngạc cùng sợ hãi.
Một lão già nhìn thấy rất dễ tính thế này, chỉ vung nhẹ tay áo, là có thể chế trụ rất nhiều tiên thiên.
Tuy những tiên thiên này đã bị suy yếu rất nhiều rồi, nhưng cũng không phải dễ đối phó như vậy.
"Được rồi, bây giờ tất cả đã ăn vào rồi."
Lão già phất tay, lấy ra một cái ghế mềm, ngồi trước cửa phòng, nói: "Tiên thiên võ giả, dù sao cũng hiếm thấy, nên mặc dù các ngươi ở chỗ này, là tội nhân, nhưng chỉ cần không phạm pháp, là có thể sống rất dễ dàng."
"Còn về phần các ngươi phạm pháp…"
Lão nhẹ nhàng cười cười: "Thì chúng ta sẽ không đưa thuốc giải cho các ngươi, mà nếu không có thuốc giải, thì chân khí của các ngươi sẽ dần dần biến mất, kinh mạch héo rút, cơ thể sẽ mục nát."
"Mặt khác, cái vòng tay trên người các ngươi, tên là Cấm Linh Hoàn, còn tác dụng của nó…"
Lão nghiêng đầu, nhìn về một đứa bé ở bên cạnh: "Hạo Nhi!"
"Vâng, sư phó!"
Đứa bé kia hơi hơi khom người, sau đó duỗi tay, trong bàn tay của hắn lập tức xuất hiện một vật giống cái la bàn.
Hắn cầm lấy cái la bàn này, vặn nhẹ một cái, vật này phát ra ánh sáng, những tiên thiên chỉ lập tức thấy cổ tay của mình đau xót, nhìn xuống, thì thấy trên cái vòng tay này, toát ra mấy cây gai nhọn rất nhỏ, đâm vào trong da thịt.
Coi như là Tôn Hằng, cường độ nhục thể của hắn rất cứng, nhưng lại không ngăn được vật này đâm vào trong da thịt.
Hơn nữa, khi những sợi gai này đâm vào trong cơ thể, thì chân khí của hắn nhanh chóng biến mất, càng có một loại cảm giác tê dại, đau nhức, tuôn khắp toàn thân.
"Vậy này có thể vây khốn chân khí của các ngươi, bên trong có Tàng Phong Châm, có độc, tuy độc này không ảnh hưởng tới tính mạng của các ngươi, nhưng nó cũng không dễ chịu đâu!"
Giọng nói của lão già kia chậm rãi vang lên, rất nhiều tiên thiên, đã sớm tái mặt, bị cảm giác đau đớn kỳ quái này, kích thích khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
"Được rồi, Hạo nhi dừng lại đi!"
Lão già phất tay, đứa bé kia không vặn la bàn nữa, những cái gai nhọn kia cũng chui vào bên trong.
Mà ánh mắt của mọi người nhìn về cái la bàn cùng với đứa bé kia, đã mang theo một loại ý hận vô cùng kinh khủng.
"Đừng có mơ tưởng có thể tháo được vòng tay này xuống, chỉ cần rời khỏi cánh tay của các ngươi, là nó sẽ tự động kích nổ, mà uy lực của nó, cũng đủ để nổ chết một tiên thiên đấy!"
"Với lại, vậy này cũng là dấu hiệu cho biết các ngươi là phạm nhân, tất cả phạm nhân, đều đeo thứ này, chỉ có khác màu sắc mà thôi."
Nói nhiều như vậy, sắc mặt của lão già kia cũng có chút ủ rũ, vung tay lên, nói với vị tướng quân mặc giáp bạc kia: "Tiếp theo, là tới Xa tướng quân, tướng quân sẽ nói cho các ngươi việc cần làm ở trên Uyên Sơn, để cho các ngươi khỏi phải thường xuyên lao động."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.