Ly Thiên Đại Thánh

Chương 42: Đấu võ




Editor: Wave Literature
Căn nhà của Tam Hà Bang này, tuy không ở trung tâm của thị trấn, nhưng xung quanh có rất nhiều người.
Vị Mã đạo trưởng này đạp đổ vách tường, khiến cho bụi đất bay đầy trời, đã hấp dẫn không ít người qua lại.
Lúc này những người còn ở trong thị trấn này, không ai là kẻ yếu cả.
Nghe được mấy lời này, đã hiểu rõ thù oán của bọn họ là gì rồi.
Tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, khiến cho Mã đạo trưởng ngày càng tức giận, lập tức vung tay lên, nhìn về mấy người phía sau rồi rống to: "Đứng ngơ ngác ở đó làm gì, đi lên cho ta!"
Vừa nói xong câu này, hắn tiếp tục giận dữ hét lớn: "Bắt sống hắn, đừng cho hắn chết thoải mái vậy!"
"Vâng!"
Ba tiếng quát khẽ vang lên, ba bóng người, phóng ra từ sau lưng Mã Tân.
Đăng Tiên Ti không thiếu đan dược đột phá cảnh giới, nên có rất nhiều người tập võ muốn nương tựa nó.
Nhất là Đông Dương phủ, nơi này tập trung tinh anh của Dư châu, tiên thiên cao thủ đếm không xuể.
Ba người xuất hiện, một người tay không, một người cầm bảo kiếm, một người cầm chùy lớn, đều là tiên thiên cao thủ.
Người tay không đã phóng lên trước, đánh về phía Tôn Hằng.
Giơ tay nắm thành đấm, bàn tay của hắn biến lớn gấp đôi, đỏ thẫm, càng có mùi tanh hôi truyền tới.
Thôi Tâm Chưởng!
Bên trong chưởng này có bao hàm độc khí, một khi bị đánh, thì mạch máu của đối thủ sẽ bị nứt toác ra, ngũ tạng thối rữa!
Người cầm kiếm chỉ mũi kiếm vào Tôn Hằng, kiếm khí sắc bén xuất hiện, nhanh chóng tới gần, nhắm vào những chỗ hiểm trên người Tôn Hằng.
Người kia cầm chùy tám cạnh trong tay, khí thế lăng lệ, đạp mạnh một cái, mặt đất dưới chân hắn liên tục rung động.
Hắn giơ đồng chùy lên, phát ra tiếng sấm rền cũng tiếng gió hú, uy thế làm cho người ta phải sợ hãi, không thể ngăn cản!
Khí thế ta người khác nhau, lại có thể phối hợp ăn ý, hiển nhiên bọn họ đã học cách liên thủ đánh hội đồng.
Hơn nữa, đối mặt với một người như Tôn Hằng, bọn họ cũng không dám khinh thường, vừa ra tay, đã dùng sát chiêu, không để cho Tôn Hằng có cơ hội thở dốc.
Trước khi đến,
Bọn họ đã nghe ngóng, cái hồ lô bên hông Tôn Hằng, là một món huyết luyện pháp khí mạnh mẽ!
Mã Bảo và hai vị tiên thiên cao thủ bên người của hắn, đều bị khói lửa của hồ lô này cắn nuốt.
Đối mặt với thế vây công của ba người, Tôn Hằng mặt không đổi sắc, không để ý tới hai người còn lại, giơ một tay lên, đánh về phía người dùng Thôi Sơn Chưởng.
Chiêu pháp thường thường không có gì là, là Đại Suất Bi Thủ.
Người kia thấy Tôn Hằng giơ chưởng tới đón, trong mắt đã hiện ra nét cười.
Trong suy nghĩ của hắn, thì Tôn Hằng tuổi còn nhỏ, lại vừa mới tiến giai tiên thiên, nên chân khí không có hùng hậu bằng mình được.
Hơn nữa, coi như là mình không địch lại đối phương, thì hắn cũng trúng độc từ chưởng này, rơi vào trong hiểm cảnh.
Đến lúc không, hắn không thể động đậy, không phải tùy ý cho mình bắt giết hay sao?
Vừa nghĩ vậy thì người này lập tức dùng hết chân khí, dùng chân khí tích lũy vài chục năm, tập trung vào lòng bàn tay, khiến cho uy thế của chưởng càng kinh người, thậm chí khiến cho không khí liên tục vặn vẹo, càng có tiếng sấm rền vang ra.
"Bành!"
Một tiếng trầm đục vang lên, Tôn Hằng mặt không đổi sắc, còn người kia thì cơ cứng đứng tại chỗ.
Trong chớp mắt trước, thì hắn cảm thấy chân khí của mình như sóng biển gào thét, có thể quét ngang tất cả.
Nhưng bây giờ, hắn phát hiện được cái chân khí như sóng biển của mình, đánh lên một tòa núi nguy nga bất động!
Nhu nhược và vô lực!
Hơn nữa, tòa núi kia mang theo sức mạnh to lớn, hung hăng đè cánh tay của hắn xuống.
"Rắc… Rắc…"
Tiếng xương nứt vang lên, kéo dài dọc theo tay của hắn, trong thời gian ngắn kéo ra hết tay, đi vào trong xương cốt cơ thể.
Lực lượng khủng bố, hiện ra trong bàn tay của Tôn Hằng, thế như núi đổ, trấn áp đối phương.
"Không..."
"Rầm…"
Máu tươi bắn ra, cơ thể trước mắt, dưới lòng bàn tay của Tôn Hằng, giống như một món đồ sứ nhu nhược tinh xảo, trong chớp mắt nổ tung, bắn văng ra.
Một vị tiên thiên cao thủ, bị Tôn Hằng dùng một chưởng đánh chết.
Chính điện chống đỡ, coi như là cùng cảnh giới, Tôn Hằng cũng có thể dùng sức mạnh thân thể cực hạn của mình để nghiền ép đối thủ.
Huống chi, cảnh giới của tên này cũng không bằng mình?
"Tê..."
Ánh kiếm sắc bén, giống như sao băng trên trời, vừa mới lóe lên, nhưng ánh hào quang của nó, lại xé gió ấn vào sâu trong không khí!
Vị kiếm khách kia xuất thủ!
Ngay lúc hai chưởng đụng vào nhau, kiếm của hắn như sao băng, mũi kiếm sắc bén, trong chớp mắt xuất hiện trước mắt Tôn Hằng, muốn đâm qua hốc mắt, đâm xuyên đầu Tôn Hằng.
Thậm chí, hắn chắn chắc, kiếm này đâm xong, sẽ chỉ làm Tôn Hằng si ngốc, chứ không có nguy hiểm tới tính mạng!
Dù cho hắn nhìn thấy đồng bạn của mình bị Tôn Hằng một chưởng đánh chết, nhưng động tác của hắn vẫn không có chần chờ, thay đổi.
Vị kiếm khách này giống như một tên sát thủ núp trong bóng tối, không ra thì thôi, mà vừa ra đã sử dụng đòn sát thủ!
Nhưng kiếm hắn nhanh, lại nhanh không bằng Tôn Hằng.
"Đinh..."
Hai ngón tay xuất hiện trước mũi kiếm, như một cây kìm sắt, vững vàng kẹp mũi nhọn của kiểm.
"Tê..."
Trường kiếm vặn vẹo như rắn, để lại từng luồng tàn ảnh, càng bắn ra kiếm khí, đâm vào đôi mắt Tôn Hằng.
"Ong..."
Một tầng ánh sáng vàng mỏng, xuất hiện quanh người Tôn Hằng.
Kim Cương Bất Hoại Thần Công!
Tầng ánh sáng kia ngưng kết lại, tuy chỉ là một tầng mỏng dính, nhưng lại mang theo cảm giác bất hủ.
Kiếm khí sắc bén kia bắn tới, gần ngay trước mắt, nhưng lại không thể phá được sự phòng thủ của tầng sáng này.
Kiếm khí, vừa va chạm và đã biến mất!
Mà lúc này, một cái chùy đồng tám cạnh mang theo tiếng gió hú, mạnh mẽ đập vào đầu Tôn Hằng.
"Rầm!"
Một tiếng trầm đục, Tôn Hằng hơi nghiêng đầu, đồng chùy đập trúng tầng sáng vàng kia, khiến cho tầng sáng này hơi chập chờn.
Nhưng dù như vậy, thì một kích hung ác của đồng chùy, vẫn không phá vỡ được phòng ngự của tầng sáng này.
"Vù…"
Kiếm khách nhíu mày, buông tay, lùi về sau, nhún chân một cái, cả người như một bóng ma nhảy về sau mười trượng.
Nhưng hắn lui nhanh, mà một vật đánh úp lại càng nhanh hơn!
Trước khi hắn chưa kịp rơi xuống đất, thì một cái chùy tám cạnh đã xuất hiện trước ngực của hắn, đánh vào bộ ngực của hắn.
"Bành..."
Đồng chùy mang theo sức mạnh cuồng bạo, đánh vỡ chân khí hộ thể của hắn, đụng gãy xương sườn, xuyên vào trong bụng.
Dư lực càng hất văng hắn bay về sau hơn mười mét, đụng vào một căn phòng bỏ hoang cách đó không xa.
Trong sân, Tôn Hằng lấy tay, túm lấy cái chùy kia, quăng tới vị kiếm khách kia.
Cùng lúc đó hắn khuỵu gối xuống, đá thẳng một quyền, vọt tới người cuối cùng.
"Rầm!"
Mặt đất dưới chân hắn lún xuống, sóng âm vô hình gào thét bắn về bốn hướng, người đứng trước mặt Tôn Hằng, bị sóng âm quét, giống như lá cây bay trong gió, bay ngược về sau hơn mười trượng, biến mất.
Không ai cảm thấy, hắn có thể sống được qua đòn này!
"Ùng ục..."
Không biết là ai trong đám đông, nhẹ nhàng nuốt nước bọt một cái, kinh ngạc nhìn về phía Tôn Hằng. 
Mà lúc này, có một luồng sáng màu xanh lục, bay từ chân trời bay xuống, không nhanh không chậm chụp xuống đầu Tôn Hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.