Ly Thiên Đại Thánh

Chương 37: Huyền Thanh Tiên Tông




Editor: Wave Literature
Hiển nhiên Đinh Tĩnh còn sốt ruột hơn Tôn Hằng, chỉ vừa mới báo tin không lâu, nàng đã chạy tới căn nhà nhỏ này rồi.
Nhìn thấy nàng xoắn tay áo lên chạy, khuôn mặt ửng đỏ, trên trán còn có mồ hôi, có thể thấy được nàng vội vàng gấp gáp đến thế nào rồi.
"Cạch..."
Một cái rương dài hơn hai thước đập nhẹ xuống bàn, Đinh Tĩnh hô hấp hơi dồn dập nhìn chằm chằm Tôn Hằng nói: "Đồ ngươi muốn đều ở đây, thuốc giải của ta đâu?"
"Từ từ."
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho nàng mở rương.
"Hừ!"
Đinh Tĩnh hừ nhẹ một tiếng, tay nàng dùng lực, dường như đưa lửa giận của mình trút vào trong cái rương hòm này.
"Tẩy Linh Dịch, sát khí, đây đều là những thứ ngươi muốn."
Mở ra tương hòm, ngoài trừ bình sát khí mà Tôn Hằng đã quen ra, còn có mấy cái bình sứ khác.
Những bình này lớn nhỏ không đều, nhưng đều được chế tạo xinh xảo, bề mặt sáng bóng trơn trượt, hoa văn mịn màng.
"Thì ra nó gọi là Tẩy Linh Dịch."
Tôn Hằng gật đầu, lấy tay gỡ cái hồ lô bên hông xuống, đưa tới trước mặt Đinh Tĩnh: "Nếu như ngươi biết cái này gọi là gì, thì cũng nên biết làm thế nào nhỉ?"
"Huyết luyện pháp khí!"
Đinh Tĩnh híp mắt nhìn Âm Hồn Hồ Lô trong tay Tôn Hằng, trong đôi mắt nàng nổi lên sự tò mò: "Loại vật này rất hiếm thấy, làm thế nào mà ngươi có được?"
"Ngươi đoán?"
Tôn Hằng mặt không biểu cảm mở miệng nói.
"A..."
Khóe miệng của Đinh Tĩnh co lại: "Làm như ta thèm lắm."
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng của nàng cũng có chút cảnh giác.
Món đồ này đã bị người khác làm chút thủ đoạn, bây giờ lại rơi vào tay Tôn Hằng, thì không nghĩ cũng có thể đoán được chủ nhân cũ của nó có kết cục ra sao rồi!
"Ngươi giúp ta phá giải cái cấm chế này, thì ta sẽ đưa ngươi thuốc giải."
Tôn Hằng nghiêm mặt nhìn Đinh Tĩnh: "Quyết không nuốt lời!"
Một cái Âm Hồn Hồ Lô,
Cũng đủ vây mấy vị tiên thiên cao thủ, hơn nữa thủ đoạn của nó thần dị, làm cho thực lực của Tôn Hằng tăng lên một mảng lớn.
So với những người tu pháp nhiều thủ đoạn, thì cách đánh địch của người tập võ, đơn giản hơn rất nhiều.
"Tốt nhất ngươi đừng có gạt ta!"
Đinh Tĩnh quơ quơ nắm tay lên mặt Tôn Hằng, hung dữ nói: "Bằng không, ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi hối hận cả đời!"
Đáng tiếc, mặc dù ngữ khí của nàng hung ác, nhưng khí chất ấu trĩ trời sinh của nàng, thật không có cách nào để người ta phải sợ hãi cả.
Tôn Hằng nghe vậy, mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa nói xong lời đó, Đinh Tĩnh bắt đầu móc từng cái bình sứ từ trong rương ra.
"Những vật ngươi muốn, quá nhiều, quá tạp nham. May mắn, ta có một vị bằng hữu, hắn chỉ có ta nơi bán bán thành phẩm."
Trong khi nói chuyện, khuôn mặt của nàng lộ ra vẻ đau lòng.
Hiển nhiên, hàng bán thành phẩm đắt hơn những hàng mua từng cái này nhiều.
Nhưng vì muốn nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc của Tôn Hằng, thì Đinh Tĩnh chỉ có thể cắn răng mua!
Ở bên cạnh, Tôn Hằng im lặng nhìn động tác của nàng, ánh mắt đánh giá trên trán của nàng.
Ánh mắt nhìn chăm chú này, không thể tránh được cảm giác mẫn cảm của những người tu pháp.
Sắc mặt của Đinh Tĩnh đỏ lên, không vui ngẩng đầu lên: "Ngươi nhìn cái gì?"
"Ở trên này của ngươi…"
Ánh mắt của Tôn Hằng chuyển động, chỉ về một cái trâm bằng ngọc trên tóc Đinh Tĩnh, nói: "Đây là pháp khí à?"
"Không sai!"
Đinh Tĩnh giương đầu lên, lộ ra cái cổ trắng nõn mịn màng của mình, kiêu ngạo nói: "Thế nào? Không ngờ tới sao?"
"Đúng vậy."
Tôn Hằng gật đầu: "Không phải pháp khí rất mắc tiền sao? Ngươi sao lại có được một món nhỉ?"
Nàng mới luyện khí tầng hai, tu pháp chỉ được mấy năm, hơn nữa còn không có bối cảnh gì, theo lý mà nói thì sẽ không có pháp khí được.
"Ngươi đoán?"
Khóe miệng của Đinh Tĩnh nhếch lên, nói lại câu hồi nãy của Tôn Hằng.
Nhưng mà Tôn Hằng chỉ lộ ra vẻ trầm tư, chậm rãi mở miệng: "Hẳn là…, ngươi trèo lên cành cây cao đúng không?"
"Rầm!"
Một cái bình sứ màu xanh lam rơi xuống bàn, khiến cho bàn ghế rung nhẹ một cái.
"Không phải à!"
Tôn Hằng chắp tay sau lưng, nói: "Vậy thì ta không biết rồi."
Đinh Tĩnh mặt khinh bỉ nhìn Tôn Hằng, nói: "Ngươi có rằng người khác đều như ngươi à, đều muốn lấy đồ của người ta sao?"
"Khục khục..."
Tôn Hằng ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Coi như chúng ta cũng có quen biết, nên ta muốn nhắc ngươi một câu, trừ cha mẹ ruột của ngươi ra, thì không ai vô duyên vô cớ tốt với ngươi cả."
"Nếu có người đột nhiên đối xử tốt với ngươi, thì ngươi nên cẩn thận một chút!"
"A..."
Đinh Tĩnh trợn mắt nhìn Tôn Hằng một cái, khinh thường: "Ta thấy ngươi đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đấy."
Tôn Hằng nhún vai: "Thế thì thôi vậy, coi như ta chưa nói."
Hai người bọn họ nói nửa câu còn không hợp.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh loay hoay mấy bình sứ của Đinh Tĩnh.
Một lát sau, chẳng biết tại sao, Đinh Tĩnh đột nhiên mở miệng nói: "Thật ra, cái này là đồng môn sư tỷ cho ta."
"Đồng môn sư tỷ?"
Đôi mắt của Tôn Hằng chuyển động: "Ngươi tìm được sư phụ rồi à?"
"Còn chưa có."
Đinh Tĩnh lắc đầu: "Người kìa… Ừ, sư phụ ta năm đó gặp nạn, nên không thể dạy dỗ ta được."
Tôn Hằng gật đầu: "Xem ra, tông môn của ngươi đối xử với ngươi cũng không tệ, khó trách ngươi nói ta sẽ hối hận."
Đây là có bối cảnh rồi, được một môn phái tu tiên làm chỗ dựa, khó trách Đinh Tĩnh dám lên mặt với mình như vậy.
"Chuyện đương nhiên!"
Đinh Tĩnh ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Ngươi có biết, trong rất nhiều môn phái tu tiên, thì môn phái nào mạnh nhất?"
"Không biết."
Tôn Hằng lắc đầu.
Đinh Tĩnh nhìn Tôn Hằng, nhấn mạnh từng chữ: "Thiên hạ vạn pháp, ra hết Huyền Thanh!"
"Huyền Thanh?"
Tôn Hằng chớp chớp mắt: "Ngươi tu luyện Huyền Thanh Diệu Pháp, là cái tiên môn mà năm đó ép bức triều đình sao?"
"Không sai!"
Đinh Tĩnh nghiêm mặt gật đầu: "Hơn nữa, đương kim thái tử, cũng là đệ tử của Huyền Thanh Tông chúng ta!"
"Khó trách..."
Khó trách, tu vi của Đinh Tĩnh thấp, mà có thể được người khác nhìn trúng, gia nhập tổ chức gì đó.
Thì ra là nhìn vào bối cảnh sau lưng của nàng!
Tôn Hằng im lặng, quét mắt nhìn Đinh Tĩnh kiêu ngạo đang ngẩng cao đầu, sau đó chỉ về cái Âm
Hồn Hồ Lô: "Thôi đừng nhiều chuyện nữa, làm việc đi."
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang lên, nét kiêu ngạo trên mặt của Đinh Tĩnh biến mất hết.
...
Trong phòng nhỏ, Đinh Tĩnh ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, hai con người sáng người nhìn một đám lửa đang trôi nổi trên không trung trước mặt mình.
Phía trên ngọn lửa này, có một cái hồ lô đen kịt, hồ lô phập phồng lúc trên lúc dưới, thỉnh thoảng còn có khói đen bay ra.
"Ngưng!"
Đinh Tĩnh quát khẽ một tiếng, bấm ấn quyết, ở trong một cái bình sứ bên cạnh, có một luồng khói khí màu tím bay ra, bay vào trong ngọn lửa kia.
Khói khí này vừa gia nhập, thì ngọn lửa này cũng cháy bùng lên, bao phủ hết cáo Âm Hồn Hồ Lô.
"Đùng... Đùng..."
Những tiếng vang rất nhỏ, vang lên từ trong ngọn lửa này, bắt đầu khiến cho Tôn Hằng lo lắng là cái hồ lô nhà mình sẽ gặp chuyện không may.
Nhưng mà, cái Âm Hồn Hồ Lô cứng rắn lắm, hắn dùng toàn lực đánh còn không nát, chắc không bị đám lửa này đốt hỏng đâu.
"Soàn soạt... Soàn soạt..."
Âm thanh giống như tiếng rắn bò trên lá cây vang lên.
Một đám chất lỏng màu xanh lá cây, biến hóa theo ấn quyết trong tay của Đinh Tĩnh, từ trong một cái bình sứ yên lặng bay ra, chia làm vài luồng, rồi chậm rãi chui vào trong ngọn lửa.
"Oanh..."
Lửa cháy lớn lên, cao hơn một mét, càng có khói khí bay lên, khí thế kinh người.
Có điều, ngọn lửa cháy cao như vậy, nhưng lại không có khí nóng truyền ra bên ngoài, trần nhà cũng không bị đốt cháy.
Từng vật liệu chui vào, thì ngọn lửa kia cũng không ngừng biến hóa, khi thì đỏ như máu, khi thì đen như mực, khi thì như rắn bò khắp nơi, chui vào trong cái Âm Hồn Hồ Lô kia.
Mà thời gian từ từ trôi qua, thì sắc mặt của Đinh Tĩnh cũng ngày càng ngưng trọng, động tác trên tay nàng, thậm chí đã lộ ra vẻ cố hết sức.
Trước khi phá cấm chế nàng cũng đã nói, nàng tu vi quá thấp, pháp lực yếu ớt, nên muốn phá cấm chế của cái pháp khí này, cực kỳ hết sức.
Có điều nhìn vào tình hình, thì cũng đã sắp thành công rồi.
"A!"
Một tiếng hét sợ hãi của nữ, đột nhiên truyền từ bên ngoài tới.
Giọng nàng kinh hoảng, càng có bi phẫn.
Giang Vân?
Tôn Hằng nhíu mày.
"Các ngươi thả mẹ ta ra!"
Giọng nói của Trương Vô Hận, theo sát phía sau, cùng với những âm thanh lộn xộn.
"Vù…"
Trong phòng, ngọn lửa bắt đầu chập chờn, động tác của Đinh Tĩnh cũng hiện ra sự bất ổn.
"Ngươi cứ làm việc của ngươi, ta ra nhìn xem có chuyện gì."
Tôn Hằng thở dài, vung tay lên, mở ra rèm cửa sổ, mà bản thân hắn cũng biến mất khỏi căn phòng nhỏ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.