Ly Thiên Đại Thánh

Chương 25: Vây giết trên đỉnh núi




Phù Đãng Sơn, Quỷ Sầu Uyên.
Trên một tảng đá lớn, Trương Huyền Nghiệp đầu tóc rối bù đang chống đao liều mạng thở.
Lúc còn trẻ thì hào phóng tùy ý, khi chán nản thì đầy bụng oán hận, còn bây giờ đều hóa thành không cam lòng cùng với tuyệt vọng.
Khuôn mặt khí khái hào hùng kia, lúc này cũng triệt để biến mất.
Trải qua bảy ngày chém giết liên tục, những người vây quét không cho hắn có cơ hội thở dốc nào cả.
Thậm chí, nếu như bọn hắn không muốn món chí bảo mà hắn đang mang, nên ra tay còn lưu tình nhượng bộ, thì sợ là Trương Huyền Nghiệp sớm đã mất mạng.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, thì hắn cũng không còn đường thoát nữa!
"Trương Huyền Nghiệp, khoanh tay chịu trói đi!"
Trong rừng núi, cành lá liên tục va vào nhau, một giọng nói như từ địa ngục, bồng bềnh vang lên: "Theo ta về nha môn, thì may ra ngươi còn cơ hội giải oan cho Trương gia."
"Ha ha..."
Trong mái tóc dài bù xù này, truyền đến giọng cười lạnh như băng của Trương Huyền Nghiệp: "Tạ Bách Mục, đường đường là một tổng bộ đầu, chẳng lẽ chỉ dám dùng giọng nói khiêu khích thôi sao? Ngươi có dám bước ra, đường đường chính chính đánh với ta một trận!"
"Tạ tổng bộ phụ trách việc bắt trộm giữ hòa bình cho quận thành, há có thể so sánh với một tên mãng phu chỉ biết chém giết như ngươi?"
Rừng cây lay động, một người trung niên mặc cẩm bào, khí tức phú quý cất bước ra khỏi núi rừng.
Dưới hông của hắn, giắt một thanh kiếm dài, vỏ kiếm hoa mỹ, nhất là trên vỏ kiếm còn khảm bảy miếng bảo thạch, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Giang Hạo!"
Thấy được người đi tới, Trương Huyền Nghiệp không nhịn được mà kéo căng cơ thể ra, cắn chặt răng.
"Là ta thì thế nào?"
Phú Quý Thần Kiếm Giang Hạo suy tư, khoan thai mở miệng: "Loại ngữ khí này, thật rất quen thuộc nha. Giống như năm năm trước, lúc phụ thân của ngươi nằm rạp xuống đất sủa với ta, giống y đúc!"
"A!"
Tiếng gầm gừ, âm thanh chấn động khắp nơi.
Một đường bóng đao lóe lên, phóng nhanh như lôi đình, chém về phía Phú Quý Thần Kiếm Giang Hạo.
Bị lừa rồi!
Quả nhiên là người trẻ tuổi, không chịu được khiêu khích, dễ dàng bị dụ rời đi vách núi kia.
Giang Hạo nhếch miệng lên, trong mắt của hắn hiện lên ý cười, cơ thể đột nhiên lui về phía sau, rút trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ.
Kiếm này lóe lên ánh sáng lạnh, vô cúng sắc bén, vừa nhìn cũng đoán được đây là nhất đẳng thần binh.
Trong tay của hắn, thì càng ánh kiếm linh động, giống như một con linh xà vậy, khẽ run một cái, thì đã xuất hiện đầy trời kiếm ảnh, dường như còn mang theo tiếng rồng ngâm nữa.
Mà ánh đao như sấm sét chém tới, chém vào đầy trời kiếm ảnh này, nhưng lại không thể đụng trúng vào người của hắn.
Tiếng tăm lừng lẫy Phú Quý Thần Kiếm, mà lại vững chắc như Thanh Tùng Kiếm Quyết, rất khó công phá.
Trương Huyền Nghiệp cắn chặt răng, đao kiếm đao kiếm va vào nhau, kim ô ngọc thố điên cuồng xoay tròn, âm thanh cong cong liên tục vang lên, tuy có thể đem Giang Hạo bao vây lại, nhưng không thể gây thương tổn được hắn.
Trong thời gian hắn, dường như không thể đánh vỡ được phòng ngự của hắn vậy.
Nhưng mà, sắc mặt của Giang Hạo cũng không tốt.
Đột nhiên hắn nhận ra được, mình đánh giá thấp thực lực của Trương Huyền Nghiệp.
Chỉ có giao thủ một lát như vậy, mà trường kiếm trong tay của hắn đã có chút không chịu nổi rồi.
"Động thủ!"
Mà trong rừng cây kia, đã có người phát hiện ra Giang Hạo không đúng.
Một cỗ kiếm khí đột nhiên phát lên, giống như rồng rắn vậy, sát cơ ngưng thực, kiếm khí đánh ra, bức thẳng tới người Trương Huyền Nghiệp.
Đoạt mệnh Thần kiếm!
Quỷ Bộ Tạ Bách Mục!
"Híz-khà zz Hí-zzz..."
Cương châm xuyên qua, mặc dù đánh sau nhưng đến trước, tạo thành một đường tàn ảnh kéo dài trên không trung, chụm vào chỗ hiểm của Trương Huyền Nghiệp.
Nhạn Phù Phái —— Thiên Thủ Xuyên Tâm Lãnh Hạc
Nhất lưu cao thủ!
"Véo…."
Xích sắt tung bay, một vị nam tử mặt lạnh như băng theo sát Quỷ Bộ Tạ, hai cây xích nhỏ như linh xa vậy, uốn lượn trong mặt đất, tốc độ kinh người.
Xiềng xích đen sẫm, đột nhiên khẽ động, quét vào tảng đá kia một cái, cái tảng đá cao bằng nửa người bị đập thành năm bảy mảnh.
Tam Hà Bang —— Tỏa Hồn Khách Tô Dương!
Bốn vị nhất lưu cao thủ, cho dù thực lực của Lãnh Hạc, Tô Dương hơi yếu, nhưng cũng đều là đại nhân vật dậm chân có thể làm cho Trần quận rung chuyển.
Bọn họ thành danh vài chục năm,
Đều có thể xem là tiền bối của Trương Huyền Nghiệp.
Mà lúc này, bọn họ lại liên thủ vây giết đối phương.
Không thể không nói, so sánh với Trương Huyền Nghiệp, thì những tuổi trẻ tuấn kiệt của quận thành, đều không đáng giá để nhắc tới!
Kiếm khí, chạy trên không trung, xẹt qua mặt đất, cho dù là cứng rắn như núi đá, cũng bị xuyên qua những khe hở thật sâu.
Phú Quý Thần Kiếm hóa thành vững trãi như cây thông, làm gì chắc đó, từng bước ép sát; Đoạt Mệnh Thần Kiếm, kiếm chiêu kinh người, từng chiêu đều muốn đoạt mệnh đối phương.
Đao kiếm của Trương Huyền Nghiệp xoay tròn, liên tục xoay đổi Nhật Nguyệt Âm Dương, đao kiếm tung hoành, bỏ qua phòng ngự của chính mình, bao phủ toàn trường, điên cuồng chém giết.
Mà thực lực khi liều mạng của Trương Huyền Nghiệp, vượt qua dự liệu của đám người này.
Vốn tưởng rằng sau nhiều ngày truy sát vây quét, thì đáng lẽ hắn phải trong trình trạng kiệt sức mới đúng, mà bây giờ trạng thái cuồng bạo của hắn, dường như mạnh hơn hai ngày trước một bậc.
Vững như núi Phú Quý Thần Kiếm bị đao kiếm nhằm vào, thay nhau liên tục bổ vào mấy trăm cái, rốt cuộc đã hiện ra bất ổn.
Giang Hạo biến sắc, trường kiếm trong tay liên tục lóe lên, cơ thể của hắn đột nghiên co rụt lại, giống như chim cắt vậy, theo một vòng cung đáng kinh ngạc, bay vút về phía sau.
"Muốn chạy sao!"
Trải qua mấy ngày chém giết, mặc dù bị thương nhưng Trương Huyền Nghiệp vẫn liều mạng áp chế thực lực của mình lại, để đợi giây phút này.
Mà lúc này đã có cơ hội, sao hắn có thể dễ dàng buông tha được.
Quát lên một tiếng, kiếm quang như long xa vậy, tùy ý để cho Phú Quý Thần Kiếm phá vỡ quần áo của mình, Trương Huyền Nghiệp liều mạng cầm kiếm bức đến trước ngực của Giang Hạo.
"Đinh!"
Kim Tiền Chỉ!
Có tiền có thể xui khiến ma quỷ, có tiền thì muốn gì cũng được, nên Kim Tiền Chỉ cũng có uy lực kinh người như vậy.
Thân kiếm nghiêng sang một bên, sắc mặt của Giang Hạo đại biến.
"Coong!"
Ánh đao như sấm sét, chém thẳng từ trên xuống dưới.
"Chết!"
Mặc kệ sau lưng của mình có Quỷ Bộ Thần Kiếm, Tỏa Hồn Khách, nhưng Trương Huyền Nghiệp hồn nhiên không để ý chút nào, đem hết toàn lực, cố dùng một đao chém Giang Hạo mất mạng!
"Tạch...!"
Khi ánh đao chém đến lồng ngực, thì đột nhiên có ánh sáng vàng lóe lên, Giang Hạo phun máu lui về phía sau, tránh được một kiếp này.
Kim Ti Giáp!
Là đồ của Trương Gia!
Bây giờ nó lại cứu cừu nhân một mạng!
Trương Huyền Nghiệp bi phẫn điên cuồng hét lên, mà sau lưng của hắn thì sợi xích của Tô Dương đã bay đến.
"Phập…"
Một cánh tay bị chặt bay lên trời, xiềng xích cũng không dừng lại đó mà tiếp tục múa lên, quật Trương Huyền Nghiệp xuống đất, khiến cho phần lưng của hắn lõm xuống.
"Híz-khà zz Hí-zzz..."
Cương châm phóng xuống đất, lưu lại những lỗ đen nhỏ trên vách núi.
Mà chỉ còn một tay Trương Huyền Nghiệp cũng rú lên thảm thiết, xoay người nhảy lên, trường đao mạnh mẽ bổ vào người Tô Dương.
Cơ thể của hắn phóng lên trời, không quan tâm sau lưng mình đang diễn ra cái gì, chỉ có liều mạng thôi phát chân khí, ánh đao như sấm sét, phóng thẳng vào người của đối phương.
"Bành..."
Ánh đao biến mất, Tô Dương phun máu rút lui, nhưng Trương Huyền Nghiệp lại dính thêm hai đòn nữa, Quỷ Bộ muốn thừa thắng xông lên, nhưng sau đó không thể không dừng lại.
Trương Huyền Nghiệp, lần nữa đi đến bên vách núi
"Khoanh tay chịu trói đi!"
Tạ Bách Mục buồn bực mở miệng: "Ngươi đã không còn đường lui!"
"Hề hề…"
Mà Trương Huyền Nghiệp lúc này, tóc dài rối tung lên, máu tươi đầy người, bị cụt mất một cánh tay, liền ngay cả trường đao bên người cũng bị hắn ném qua một bên, mà thương thế trên người, thì còn có nhiều vị trí trí mạng.
Nhưng hắn vẫn đứng thẳng như trước.
"Ta biết các ngươi đang nghĩ cái gì?"
Gió núi thổi tới, thổi cho mái tóc dài kia bay lên, lộ ra khuôn mặt bi phẫn nhưng điên cuồng của Trương Huyền Nghiệp, hắn ngửa mặt thét lên một cách điên cuồng, liên tục gào thét: "Đáng tiếc, cho dù ta chết! Thì cũng không đưa món đồ này cho các ngươi!
Giọng nói của hắn còn chưa dứt, thì đã lảo đảo rút lui, trên mặt còn mang theo nụ cười thảm mà nhảy xuống vách núi.
"Đừng!"
Tạ Bạch Mục đột nhiên vọt lên trước, nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể duỗi tay ra, trơ mắt nhìn Trương Huyền Nghiệp ngã vào những đám mây trắng mông mênh kia, không thấy bóng dáng.
"Gọi người!"
Đột nhiên Tạ Bách Mục xoay người rống to: "Xuống núi tìm cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
"Không có tác dụng đâu!"
Cành lá trong rừng cây lay động, Lãnh Hạc mặt trắng lạnh chậm rãi bước ra: "Phía dưới Quỷ Sầu Uyên đều là mạch nước ngầm, rớt xuống thì tuyệt đối không có khả năng sống. Đương nhiên, cũng đừng nghĩ tới việc tìm thi thể của hắn."
"Hả?"
Sắc mặt của Tạ Bách Mục lạnh như băng: "Chuyện này là thật?"
"Không lẽ Tạ tổng bộ cho rằng Nhạn Phù Phái chúng ta muốn nuốt Cửu Khiếu Bảo Châu một mình sao?"
Lãnh Hạc nhẹ nhàng lắc đầu: "Vách đá này, đã từng rớt xuống mấy người, nhưng chúng ta xuống chân núi thì, thì không thấy được thi thể."
"Đương nhiên, Tạ tổng bộ muốn thử một lần, cũng không sao!"
...
Mây trắng, ở một nơi trên vách núi, nơi này bị dây leo bao trùm lấy, trong một cái hang động không sâu, thì có một lão già bị cụt một tay khoanh chân kề sát vào núi đá, tư thế rất quái dị.
Mà giờ phút này, hắn đột nhiên mở ra hai mắt, hai mắt nóng bỏng giống như muốn xuyên qua dây leo bắn thẳng ra ngoài vậy.
"Vèo…"
Một cái dây leo rất dài đột nhiên cử động, nhanh như chớp quấn lấy một vật đang từ trên trời rơi xuống, chậm rãi kéo hắn vào trong hang động.
"Tám năm!"
Trong hang động, thì dây leo dần dần tản đi, vị lão già bị cụt một tay này nhìn bóng người đang được dây leo quấn tới, giọng của hắn run run: "Thiên Tàn ta ở nơi này chờ đợi tám năm, cuối cùng cũng chờ tới ngày này!"
"Nhạn Phù Phái!"
"Tiết gia!"
"Ha ha... Ha ha..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.