Ly Thiên Đại Thánh

Chương 18: Đấu pháp




Editor: Wave Literature
"Hề hề…"
Nhìn thấy biểu cảm của Tôn Hằng thay đổi, Địch Phược cười âm hiểm, nhẹ nhàng lắc đầu: "Rất thông minh đấy, đáng tiếc…"
Lời của hắn còn chưa dứt, cây cờ sau lưng đã phóng tới, xé gió bay tới, hóa thành một luồng sáng màu đen, bay về phía đám sương mù màu đen đang trôi nổi ở trên trời.
"Ô..."
Cây cờ này bay vào trong đó, lập tức xuất hiện từng bóng xám quỷ dị xấu xí bay từ trong cờ bay ra, phát ra tiếng gầm rú thê lương, vang lên trong sương mù.
Ngay lúc này, Tôn Hằng cảm thấy hông của mình chấn động, vội vàng lấy tay sờ xuống.
Nhưng cái Âm Hồn Hồ Lô kia không còn nằm trong sự khống chế của hắn nữa, bay nhanh như điện, hắn chỉ kịp sờ trượt qua thân hồ lô, đã thấy cái hồ lô kia bay vào trong mây đen.
Âm Hồn Hồ Lô lơ lửng trên cao, miệng hồ lô liên tục phun ra khí đen, trong thời gian ngắn, đám sương mù Quỷ La Yên đã rộng hơn nửa mẫu.
Mà cây cờ quỷ dị kia, thì đột nhiên nhỏ đi, bay vào bên trong hồ lô.
Sau một khắc, cái hồ lô kia liên tục phóng ra từng cái oan hồn gào thét thê lương, đám oan hồn này bay qua bay lại trong mây đen, thỉnh thoảng còn xuất hiện Bích Lân Quỷ Hỏa trong đó.
Không khí trong sân vốn đã âm u kinh khủng, bây giờ có thêm những oan hồn, rồi Bích Lân Quỷ Hỏa, không khí đột nhiên lạnh lẽo đến cùng cực!
Mây đen xoay tròn, hóa thành một cơn lốc xoáy, che hết ánh nắng, làm cho ngọn thác nho nhỏ này lâm vào trong bóng tối.
Ở giữa rừng núi, vô số chim chóc không chịu nổi luồng khí âm lãnh này, liên tiếp rớt xuống, không phát ra một tiếng kêu nào.
Nước vẫn chảy, nhưng từng con cá đang bơi dưới sông, thì trương phình bụng lên, lặng lẽ chết đi.
Cỏ cây khô héo, hoa quả tàn lụi.
Ngay cả những cây đại thụ sống không biết bao nhiêu năm kia, cũng dần dần héo rũ, sức sống khô kiệt.
Chỉ một lát, trời đất nơi này biến thành một mảnh đìu hiu, không còn bất kỳ sự sống nào cả, thậm chí âm thanh thác nước đổ xuống, cũng biết thành tịch mịch.
Chỉ có mây đen hóa thành lốc xoáy đang bao phủ một phương, lơ lửng trên không trung, trĩu nặng lòng người.
Ngay cả Tôn Hằng, không thể không vận chuyển Kim Cương Bất Hoại Thần Công, cơ thể phát ra ánh sáng vàng nhạt, mới giảm bớt sự không thoải mái trong người.
"Cái Âm Hồn Hồ Lô trong tay của ngươi cũng không kém,
Nhưng mà nó không hoàn chỉnh, còn thiếu cây Định Hồn Phiên trong tay của ta nữa, hai thứ này tương hợp với nhau, mới tính là hoàn chỉnh Âm Hồn Hồ Lô. Mà sương mù nó thả ra, cũng là Bích Lân Quỷ La Yên!"
Địch Phược ngẩng đầu nhìn lên cười, cười âm hiểm, nói: "Đáng tiếc, luyện hóa bảo vật này tốt rất nhiều máu tươi, một người như ta không đủ sức, nên chỉ có thể chọn một cách khác, đó chính là cho nó cắn nuốt những chủ khác."
Hắn nghiêng đầu nhìn Tôn Hằng, cười âm hiểm: "Ngươi có thể luyện hóa bảo vật này, nhất định máu tươi rất nhiều và tốt, không kém tiên thiên chút nào, để cho nó cắn nuốt ngươi, thì ít ra trong một hai năm tới, nó sẽ không có tạo phản!"
"Thì ra là vậy!"
Trên mặt đá bóng loáng, ánh sáng vào bao quanh người Tôn Hằng đã hơi hơi mờ xuống, hắn cầm đao đứng trên đó, nghe vậy gật đầu, bình tĩnh nhìn Địch Phược, nói: "Các hạ tính kế rất tốt, nhưng chuyện tới bây giờ, ngươi có thể trả lời một câu hỏi của ta không?"
Tâm tình của Địch Phược rất tốt, theo hắn thì Tôn Hằng đã là một người chết, nghe Tôn Hằng nói vậy hắn chỉ nhẹ nhàng cười cười: "Được chứ, ngươi hỏi đi."
"Tu vi của các hạ là luyện khí tầng mấy?"
"A..."
Địch Phược bĩu môi một cái, hơi hơi buồn cười nhìn Tôn Hằng, giống như nhìn một tên đần không biết lượng sức mình, nói: "Mà thôi, chuyện đã tới mức này, nói cho ngươi cũng được."
"Ta năm nay sáu mươi ta tuổi, tuy tu đạo hơi muộn, nhưng đã có tu vi luyện khí tầng bốn, có điều cộng thêm cái Âm Hồn Hồ Lô này, coi như là cao thủ luyện khí tầng năm tầng sáu, vẫn chưa chắc sống được trong tay của ta!"
Người tu pháp rất khác với người tập võ, người tu pháp ỷ lại bảo vật rất nhiều!
Một người tu pháp tầng sáu tầng bảy, nếu như không mang theo bảo vật, thì thậm chí đánh không lại một người luyện khí sĩ tầng ba cầm pháp khí.
Địch Phược có bản đầy đủ của Âm Hồn Hồ Lô, cũng thuộc tầng trung đẳng trong giới tu pháp của Đông Dương phủ rồi.
Nếu như người tập võ muốn đối phó với hắn, thì trừ khi tiến giai tiên thiên trung kỳ, thì may ra mới đủ tư cách.
Mà toàn bộ Đông Dương phủ, chỉ có mấy tên tiên thiên trung kỳ mà thôi.
Về phần Tôn Hằng...
Hắn còn chưa vào tiên thiên nữa!
Đương nhiên Địch Phược sẽ không để ý hắn.
Có điều, hắn vừa nói xong, lại phát hiện ra thần sắc của Tôn Hằng buông lỏng đi rất nhiều.
"Như vậy à!"
Tôn Hằng khẽ gật đầu, nói: "Nếu như vậy, ta có thể yên tâm rồi."
"Cái gì?"
Địch Phược sững sờ.
Sau một khắc, đôi mắt của hắn đột nhiên co rụt lại.
Trong mắt hắn, Tôn Hằng đang đứng ở trên hòn đá kia, bỗng nhiên biến mất!
Nhanh!
Nhanh vượt quá phản ứng của hắn!
Hai người cách nhau hơn mười trượng, ở giữa lại có thêm một con sông nhỏ, mà Tôn Hằng trong chớp mắt vượt qua khoảng cách như vậy, giống như đang tốc biến!
Ánh đao lóe lên trong mắt Địch Phược, một loại cảm giác báo động phát ra từ trong đáy lòng làm cho toàn thân của hắn lạnh run.
"Ong..."
Nhưng mà hắn là người tu pháp, nên vẫn có thủ đoạn cản đòn này của Tôn Hằng lại.
Chỉ thấy trên người của Địch Phược đột nhiên phát sáng, một màng sáng mỏng xuất hiện bao bọc lấy người của hắn.
Áo cà sa!
Quần áo trên người của hắn, lại có thể tự động hộ thể!
Nhưng ngay cả như vậy, thì ý lạnh trong lòng của Địch Phược cũng không giảm bớt, hắn cắn răng bấm ấn quyết, cơ thể giống như bị một thứ gì đó kéo đi, hóa thành một luồng tàn ảnh, lùi nhanh về sau.
"Xoẹt xẹt..."
Ánh đao mang theo một chút điện quang, trong chớp mắt phá tan phòng ngự của áo cà sa, vẫn còn dư lực, trực tiếp đánh vào ngực Địch Phược.
"Bành..."
Một tiếng trầm đục vang lên, Địch Phược cảm thấy cổ họng mình ngòn ngọt, ánh sáng của áo cà sa nhấp nháy liên tục.
"Tật!"
Đang trên đường rút lui, Địch Phược há to miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
Vù!
Âm thanh vừa dứt, một luồng sáng màu đen phóng ra từ bên hông hắn, cứ thế bay thẳng tới, xuất hiện trước ánh đao đang chém tới của Tôn Hằng.
"Đinh..."
Âm thanh thanh thúy như ngọc vang vọng trên không, một tầng gợn sóng đột nhiên xuất hiện trước mặt Địch Phược.
Gợn sóng lay động, đẩy Tôn Hằng lùi về sau hơn mười trượng.
Mà thứ chặn đường đao của Tôn Hằng, cũng hiện rõ ra, là một cái lá cây màu xám.
Lá cây này giống như được điêu khắc bằng ngọc, trông rất sống động, còn có thể vặn vẹo ở trên không, dường như đây là một cái lá rụng chịu nắng chịu gió lâu ngày.
Nhưng chính là cái lá cây nhỏ này, ngăn lại ánh đao lăng lệ của Tôn Hằng, thậm chí còn ép Tôn Hằng phải lùi về sau!
"A!"
Lúc này, Địch Phược cúi đầu xuống nhìn ngực của mình, hắn phát hiện ra được, dưới ngực của mình đã bị chém cho máu thịt be bét, xương sườn đứt gãy, nội tạng ở trong người hoàn toàn hiện ra bên ngoài.
Bây giờ hắn mới cảm nhận được sự đau nhức từ ngực truyền đến, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa kinh khủng, hai con ngươi biến thành màu đỏ, mở ra miệng lớp, gào thét một cái thật to.
"Xé hắn cho ta!"
Hắn ra lệnh một cái, luồng sương mù bao phủ hơn nữa mẫu ở trên trời đánh về phía Tôn Hằng.
Đây chính là một khe núi, xung quanh đều là đá, Bích Lân Quỷ La Yên lại bao phủ toàn bộ bầu trời của khe núi này, lúc này đánh xuống, Tôn Hằng muốn chạy cũng không được.
Đám mây đen khổng lồ đó sà xuống, thế như trời sập, mang theo uy áp khổng lồ, khiến cho cơ thể của Tôn Hằng xiết chặt, không thể cử động được.
"Nha!"
Một tiếng thét buồn bã, thê lương vang lên, truyền từ trong đám mây đen kia, tiếng hét này lúc cao lúc thấp, vang lên liên tục, mang theo một cỗ oán hận, phẫn nộ, giống như kim châm, đâm vào thẳng đầu của Tôn Hằng.
Tiếng quỷ rít rào nhập vào trong hồn phách, Tôn Hằng giật mình một cái, hai mắt của hắn đã biết thành mờ mịt.
Nhưng dù sao ý chí của hắn rất kiên địch, lúc này trong đầu đột nhiên có ánh sáng vàng xuất hiện, một tượng phật khổng lồ hiện ra, ngăn tiếng gầm rú kia ở bên ngoài.
Nhưng mà ngay lúc này, đám mây đen kia cũng đánh xuống người Tôn Hằng.
Tôn Hằng chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, hơn mười bóng người khủng bố, mang theo tiếng kêu thê lương sợ hãi, bay lượn trên không, sau đó hóa thành từng móng vuốt quỷ, mãnh liệt nhào tới người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.