Ly Thiên Đại Thánh

Chương 17: Địch Phược




Editor: Wave Literature
Khi thấy Tôn Hằng từ chối bọn họ, đám người Ngô đạo trưởng khinh thường nói vài câu, sau đó thi triển pháp thuật, khinh công, bay về phía xa xa.
Phía chân trời, càng có một bóng đen bay xuống, thu hai cánh lại, rơi xuống rừng rậm.
Đây là một con chim, thú cưỡi của Thanh Ngọc đạo nhân, Hắc Quan Kim Điêu, không ngờ tới nó luôn đi theo sau lưng mọi người.
"Ngu xuẩn!"
Một giọng nói lạnh như băng, vang lên từ phía sau, phát ra từ khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộc Cận.
Nàng liếc nhìn Tôn Hằng, khinh thường cười, nói: "Ngươi cho rằng ngươi rút lui khỏi đội ngũ, là có thể đi được sao?"
"Một tên người tập võ chưa tới tiên thiên, muốn gây ấn tượng tốt với những người tu pháp, đã rất khó khăn. Ngươi lại đi chọc tức bọn họ, ta không biết nên nói ngươi ngu xuẩn, hay là vô tri đây!"
Tôn Hằng nghiêng đầu nhìn nàng, sắc mặt lạnh nhạt, không có tức giận, cũng không muốn mở miệng giải thích.
Mà vị người tu pháp tên Mộc Cận này, tuy khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, như lời nói lại rất ác độc.
Nàng lập tức hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Sở dĩ ta không muốn đi, chỉ bởi vì cho dù có chia đồ, thì cũng không có tác dụng lớn với ta. Ngược lại ngươi, một tên người tập võ nho nhỏ, có cơ duyên như vậy mà không biết nắm giữ, lại chọn lùi bước, ta rất muốn biết làm sao ngươi có thể đi tới ngày hôm nay?"
"Đa tạ cô nương quan tâm."
Tôn Hằng bình tĩnh chắp tay: "Sở dĩ tại hạ có thể đi tới ngày hôm này, chính là nhờ cách sống cẩn thận như vậy."
"A..."
Mộc Cận nhếch miệng, quét mắt nhìn Tôn Hằng, nói: "Ta thấy ngươi quá cẩn thận rồi, mặc kệ ngươi vậy!"
Nàng phất tay áo một cái, thân thể giống như một con chim én, nhảy xuống dưới núi.
Nhìn bước chân của nàng, nàng sử dụng một môn khinh công rất cao thâm, nhưng mà xung quanh cơ thể còn có gió mát, hiển nhiên còn có gia trì thêm pháp thuật.
Tri triển thân pháp, một bước chân của Mộc Cận nhảy mấy trượng, trong chớp mắt đã biến mất, chỉ để lại Tôn Hằng đang trầm tư đứng trên đỉnh núi nhỏ này.
Hắn nhìn xung quanh, những người khác đều đã đi rồi, một đoàn người của Ngô đạo trưởng lại càng bí mật di chuyển, chẳng biết đi đâu.
Tôn Hằng hơi hơi híp mắt, tưởng tượng tới bộ dạng của vị Hắc Vân thượng nhân kia.
Vị Hắc Vân thượng nhân này, hắn đã gặp một lần ở tiên phường.
Lúc ấy Đinh Tĩnh chạy vội vàng, mém nữa là đụng vào người hắn.
Mà so với vị Hắc Vân thượng nhân này, thì người gây ấn tượng sâu nhất, là người hầu đi bên cạnh hắn.
Vị kia dáng người hùng tráng đến mức khó tin, rất có thể là tiên thiên trung kỳ cao thủ!
Mà tiên thiên trung kỳ cao thủ, cho như là Tôn Hằng, cũng không chống đỡ được bao lâu.
Cao thủ cỡ này, có thể đánh ngang tay với người tu pháp luyện khí tầng năm tầng sáu, trong tình huống tay cầm pháp khí.
Mà một khi bị hắn áp sát được, thì những người tu pháp kia, sẽ rơi vào hạ phong!
Mà nếu như người kia đúng là tiên thiên trung kỳ cao thủ.
Thì như vậy, sợ là vị Hắc Vân thượng nhân kia cũng không đơn giản như mấy người kia vừa nói.
Cho nên suy nghĩ cẩn thận một hồi, Tôn Hằng mới bỏ qua lần hành động này.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Với lại, dựa vào nội tình bên trong của hắn, cho dù không có Nhất Mạch Đan, thì tiến giai tiên thiên cũng là chuyện thời gian mà thôi.
Vì một hai viên Nhất Mạch Đan, mà để cho mình rơi vào chỗ hiểm, lợi không bằng mất!
Cúi đầu trầm tư một lát, Tôn Hằng chọn một hướng khác với hướng của Ngô đạo trưởng và Mộc cận, nhảy xuống đỉnh núi.
Nếu như không được, thì nên sớm trở về thôi!
Mặc dù Ngự Phong Xa phi hành không lâu, nhưng nơi này đã cách Hoắc Sơn hơn mấy trăm dặm.
Tôn Hằng nhảy xuống đỉnh núi, chọn đúng phương hướng, liền đi thẳng tới Hoắc Sơn.
Thể năng của hắn rất tốt, cứ chạy thẳng tới, trèo đèo lội suối bình thường, tuy đường núi gập ghềnh rất khó đi, nhưng lại không ảnh hưởng tới hắn.
"Ầm ầm..."
Các đó không xa, có một cái thác nước chảy ầm ầm xuống, cá bơi qua bơi lại, xung quanh có chim hót hoa nở, là một nơi nghỉ ngơi rất tuyệt vời.
Tôn Hằng đang chạy như điên cũng dừng lại, quét mắt nhìn xung quanh, hài lòng gật gật đầu, tìm một viên đá bóng loáng, ngồi lên trên đó, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ngự Phong Xa bay thẳng trên trời, nên đi lại rất thuận tiện, hắn chỉ có nhảy nhót dưới núi, nên rất tốn sức.
Cho dù thể năng của Tôn Hằng rất tốt, nhưng đi xa như vậy, cũng hơi mệt mỏi.
Lúc này hắn khoanh chân ngồi ngay ngắn, yên lặng vận khí hít thở, khôi phục thể lực.
Một lát sau, hắn mở mắt ra, hơi hơi trầm ngâm rồi mới móc Âm Hồn Hồ Lô ra.
Mấy ngày trước, hắn muốn để nội khí vào trạng thái viên mãn, nên không có tế luyện cái huyết luyện pháp khí này.
Chỉ có mấy ngày nay, hắn mới bắt đầu tế luyện.
Bây giờ, có thể thao túng cái Âm Hồn Hồ Lô này rồi.
Nhưng mà nghĩ tới lời của Ngô đạo trưởng, sắc mặt của Tôn Hằng hơi hơi trầm xuống.
Hắn nhìn chằm chằm cái hồ lô trong tay nửa này, sắc mặt thay đổi, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, thầm than việc mình chỉ vì một câu nói của người khác mà nghi ngờ tùm lum.
Thở dài một hơi, Tôn Hằng ngưng thần, nhẹ nhàng nắm cái hồ lô trong tay.
"Phốc…"
Một tiếng vang nhỏ, nắm hồ lô rơi ra.
Ngay lúc đó, một luồng sương mù màu đen, bay từ trong hồ lô bay ra, nhanh chóng bao phủ không trung.
Hơn nữa, thời gian dần dần trôi qua, đám sương mù màu đen này dần dần bao phủ rộng hơn.
Theo ước tính của Tôn Hằng, thì nếu mình thả hết Quỷ La yên ở trong hồ lô, thì sợ là có thể bao phủ hơn nửa mẫu!
Có điều, hắn tế luyện còn chưa đủ, nên cũng không thể thao túng nhiều Quỷ La Yên như vậy, chỉ cần một đám khói đen này, cũng khiến hắn khó khăn đến mức chảy mồ hôi hột, chỉ có thể điều khiển chúng bay trên trời, chứ không làm được gì khác.
Từ xa nhìn lại, Quỷ La Yên giống như một đám mây màu đen, trôi đổi trên rừng núi u tĩnh này, tạo ra một cảm giác khủng bố!
Quỷ La Yên bao phủ khắp nơi, âm khí âm ỉ xung quanh, tiếng chim hót biến mất, cá bơi dưới nước cũng chìm xuống, dán xuống đáy sông, lạnh run cầm cập.
Tôn Hằng ngẩng đầu, nhìn đám sương mù màu đen kia, nhẹ nhàng cười cười, muốn thu chúng lại.
"Bốp bốp… Bốp bốp…"
Ngay lúc này, một tiếng vỗ tay thanh thúy, vang lên từ phía xa xa.
"Bảo bối tốt, bảo bối tốt!"
Nhìn theo giọng nói này, chỉ thấy cành cây lay động, bên cạnh thác nước này, một bóng người cao gầy, lưng đeo cây cờ kỳ lạ chậm rãi đi ra khỏi rừng rậm.
Người này hơi hơi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Quỷ La Yên, chậm rãi nói ra: "Bảo bối tốt như thế, mà rơi vào trong tay một người tập võ chưa tới tiên thiên, không phải đáng tiếc sao?"
"Hả?"
Sắc mặt Tôn Hằng trầm xuống, ngưng thần nhìn đối phương, người này thở ra hơi thở âm lãnh, đi đường mang theo gió, khí chất thông thấu nhẹ nhàng, lại là một người tu pháp.
Nhưng mà dựa vào giọng nói của hắn, thì cũng chả có ý tốt gì!
Tôn Hằng lập tức nhíu mày, nói: "Tại hạ đang tế luyện pháp khí, đâu có làm gì có lỗi với các hạ đâu nhỉ?"
"Tại sao không có đắc tội?"
Khóe miệng của Địch Phược vểnh lên, khinh thường quét mắt nhìn Tôn Hằng, nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết, nơi này là địa bàn của Địch Phược ta, ngươi phóng ra Quỷ La Yên, quấy nhiễu sự tu hành của ta, chẳng lẽ đấy không phải là lỗi sao?"
"Quỷ La Yên?"
Tôn Hằng nhíu mày, sắc mặt ngày càng âm trầm, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương: "Các hạ biết vật này là Quỷ La Yên à!"
Quỷ La Yên, Âm Hồn Sát, Độc Vân Chướng…, ba thứ này đều hình dạng mây mù, giống nhau y đúc, nếu không ra tay thì rất khó phân biết.
Mà người này, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết mình thả ra Quỷ La Yên!
Nghĩ tới lời của vị Ngô đạo trưởng kia, trong lòng Tôn Hằng trầm xuống, lửa giận dâng lên.
Quả nhiên, cái Âm Hồn Hồ Lô trong tay của mình, cũng bị người khác động tay động chân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.