Ly Thiên Đại Thánh

Chương 117: Thứ Vô Sinh




Editor: Wave Literature
Tiểu nhị đang bị màn cách không đưa rượu của hai người Tôn Hằng làm cho kinh ngạc.
Vất vả lắm mới khôi phục tinh thần được, đang muốn yên lặng không tiếng động lui về, đã bị hai tên tiểu đồng này gọi lại.
Tiểu đồng tuy nhỏ, môi hồng răng trắng, trông rất đẹp mắt, nhưng hắn cũng không dám khinh thường.
Hai người này mặc quần áo bằng lụa, đeo trang sức lộng lẫy, chỉ cần đồ trên người họ, đủ để mua quán rượu của hắn rồi.
Người hầu đã xa hoa như thế, vậy chủ nhân của bọn họ là nhân vật bậc nào.
Tóm lại, một quán rượu nho nhỏ của hắn, không thể trêu vào.
Nhưng nếu đuổi khách ở nơi này…
Tiểu nhị nhìn Tôn Hằng và đại hán đang ngồi trên bàn, sắc mặt hiện ra vẻ đắng chát.
Hai vị này, hắn cũng không trêu được!
"Các ngươi là con cái nhà ai?"
Không đợi tiểu nhị mở miệng, Mạnh Nhị đã nhướng mày, lạnh lùng nói: "Thấy các ngươi tuổi còn nhỏ nên ta không tính, mau lui ra, nếu không, Mạnh mỗ cũng không khách khí!"
"To gan!"
Hai tên tiểu đồng nghe vậy, trợn mắt, giận dữ chỉ tay mắng Mạnh Nhị: "Tên tiện dân từ đâu xuất hiện, dám vô lễ với chúng ta!"
Giọng nói của hai người non nớt, thanh thúy, còn chưa phát dụng, nhưng vừa mở miệng, lại bén nhọn lăng lệ, đâm vào màng tai người khác.
Bọn họ đã có tu vi nội khí!
Có điều, mặc dù mang võ nghệ, nhưng lại không biết thu liễm.
Quán rượu này trừ hai người Tôn Hằng ra, còn có thêm mấy người khác.
Giọng nói của hai người này vừa dứt, tiểu nhị đã cảm thấy đầu mình như bị búa tạ đập một cái, kêu ong ong!
Một cảm giác ấm áp truyền tới từ dưới mũi, hắn đưa tay sờ, đã thấy một mảnh đỏ thẫm.
"Máu…"
Trong nháy mắt, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch.
Tôn Hằng cũng biến sắc, mặc dù hai tay hắn đầy máu tươi, nhưng dù sao cũng sẽ thương xót phụ nữ và trẻ em.
Nhưng hai tiểu đồng này,
Tướng mạo như kim đồng ngọc nữ, nhưng hành sự, lại ác độc như vậy!
"Vù!"
Hắn lập tức rung tay, một chiếc đũa trên bàn ăn đã nhẹ nhàng bay tới.
Tiếng va chạm nhanh thúy vang lên, tiểu nhị chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, mới tỉnh hồn lại.
Hai tên tiểu đồng kia thì tái mặt, cơ thể lảo đảo lùi về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu ngay tại chỗ.
"Đây là con cái nhà ai, thật bá đạo!"
Mạnh Nhị đứng dậy, hừ lạnh muốn tiếng, bước ra khỏi quán rượu.
Trước quán rượu, có một đoàn xe.
Ở giữa đoàn xe, có một cỗ xe ngựa xa hoa.
Trên xe ngựa, trang trí bằng vàng bạc, tám con ngựa cường tráng kéo xe, tỏa ra ánh sáng chói mắt đập thẳng vào ánh mắt người khác.
"Chủ nhân!"
Lúc này, hai tên tiểu đồng đã biết người này khó đối phó, chạy đến trước xe ngựa, quỳ xuống đập đầu nói: "Trong quán rượu có hai người không phục chủ nhân, còn ỷ thế ăn hiếp người khác."
"A..."
Không đợi người trong xe mở miệng lên tiếng, Mạnh Nhị đã hừ lạnh một tiếng, nói: "Lẻo mồm lẻo mép, nuông chiều như thế, sau này gặp họa còn không biết?"
"Các hạ người phương nào?"
Một giọng nói lười nhác, từ trong thùng xe bay ra: "Hai tên đồng tử nhà ta tuy có hơi kiêu căng, nhưng cũng không phải thứ người ngoài có thể nhục nhã."
"Người tu pháp."
Cảm thấy thùng xe này cộng minh với linh khí trong thiên địa, Mạnh Nhị nhẹ nhàng lắc đầu: "Thì ra là vậy, khó trách các ngươi bá đạo như thế!"
"Vù…"
Gió mát xoáy màn xe lên, nhìn xuyên qua cửa sổ, có thể thấy một thanh niên mặc áo lụa đang lười biếng nghiêng người ngồi trong thùng xe.
Hắn híp hai mắt, nhìn về phía Mạnh Nhị: "Người tập võ, võ nghệ cũng không kém? Thế nào, ngươi cũng tới Lục Liễu sơn trang, tham gia đại hội anh hùng sao."
"Không sai!"
Mạnh Nhị gật đầu.
"A..."
Thanh niên kia khinh thường than nhẹ một tiếng, nói: "Lục Liễu sơn trang cũng thật là, đã mời chúng ta, còn mời những tên tập võ người không sạch sẽ như các ngươi tới?"
Hắn lười biếng xua tay: "Mà thôi, dù sao các ngươi tới cũng vô dụng, không bằng đuổi từ sớm!"
Lời của hắn còn chưa dứt, toàn bộ thùng xe đã chấn động, gió mạnh cuốn động, hóa thành mấy lưỡi đao gió, đánh về phía Mạnh Nhị.
Lưỡi đao gió mỏng như cánh ve, thế tới như điện, mặc dù không có gió mạnh mang vọng, như uy thế chém sắt gọt ngọc như bùn của nó, lại không thể khinh thường!
"Các hạ nói đúng!"
Đón lấy những lưỡi đao gió lăng lệ, Mạnh Nhị sắc mặt không thay đổi, chỉ gật đầu một cái: "Lục Liễu sơn trang ban thưởng, chắc là chỉ có một người được, lúc này bớt đi một đối thủ, thì đến lúc đó sẽ đỡ đi một chút phiền phức."
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng chậm chạp, không nhanh không chậm, thế nhưng chẳng biết vì sao những lưỡi đao gió kia lại dừng trước mặt hắn.
Mọi người ở đoàn xe trước mặt hắn, sắc mặt đều trắng bệch, ngựa kéo xe lại càng rên rỉ một tiếng, ngã chổng vó, nằm liệt trên mặt đất.
Ánh mắt của những người kia nhìn về phía Mạnh Nhị, chỉ còn là kinh hoảng.
Một cảm giác uy áp khủng bố xuất hiện, bao phủ khắp nơi này!
Trong chớp mặt, Mạnh Nhị nhìn bình thường không có gì lạ, đã hóa thành một tòa núi cao hùng vĩ, đè ép những người ở đây xuống.
Bích Ba Thiên Long Mạnh Nhị, uy áp Kinh Châu vài chục năm, sao có thể là dạng người hời hợt được?
"Bành!"
Đao gió không chịu nổi uy áp của Mạnh Nhị, biến mất.
"Tiên Thiên Hậu Kỳ!"
Trong xe, sắc mặt của vị tiên sư kia đã trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Toàn bộ thiên hạ, trừ Uyên Sơn và Kinh Thành, số lượng tiên thiên hậu kỳ, không quá mười ngón tay.
Mỗi một vị trong đó, thực lực cường hãn, tiếng tăm lừng lẫy!
"Không sai!"
Mạnh Nhị vung tay, một con thủy long màu trắng đã xuất hiện, thủy long này đủ đầu đủ đuôi, còn có cả vảy rồng, dáng hình linh động, giống như vật sống, yên lặng chuyển động, đã bao bọc hết đoàn xe.
"Các hạ cũng là luyện khí hậu kỳ, không bằng thử một chút Thần Long Ngự Thủy Quyết của ta nhỉ?"
Tôn Hằng bước ra khỏi quán rượu, nhìn thấy con thủy long đang bay lượn, cuốn đoàn xe, không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng.
Tiên thiên hậu kỳ, thần hồn cường đại, đã có thể thao túng thiên địa linh khí ở mức độ nhất định.
Nhất là linh khí tương hợp với thuộc tính của chân khí, thì biến hóa ở khoảng cách gần, càng thêm tinh diệu.
Những cái này, không thể thực hiện ở Uyên Sơn, nên đã bị người ta bỏ quên, công pháp đều sử dụng cứng đánh cứng.
"Thật to gan!"
Vị tiên sư kia bị sóng nước bao phủ, sắc mặt dữ tợn, đã không còn vẻ nhàn nhã lười nhác như trước.
Lúc này hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thùng xe đột nhiên sáng người.
Tùy Chi Phong Hỏa Sạ Khởi!
Gió trợ thế lửa, còn có trận pháp trên xe gia trì, gió lửa hợp thành thành hỏa long, gầm thét đánh về phía thủy long.
Trong chớp mắt, chỉ thấy nước và lửa cuộn vào nhau, gió mạnh thổi lên, không ngừng rít gào.
Nhưng mà hỏa long mạnh, lại không đánh lại thủy long, bị khóa lại ở giữa, không trốn ra được.
Tuy thủy long không ngừng bị đốt cháy, giống như thủy ngân chảy xuống, nhưng tốc độ khôi phục nó rất cao, không xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa thời gian dần dần trôi qua, thủy long càng ép sát vào, con hỏa long cũng bắt đầu yếu thế, không còn sức giãy dụa được nữa.
Sau khi thấy kết quả đã định, Tôn Hằng nhẹ nhàng gật đầu, nhưng khi khóe mắt đảo qua một bóng người trong sân, lại làm tim hắn đập mạnh một cái.
Chẳng biết từ lúc nào, trong sân đã có thêm một bóng người!
"Bích Ba Thiên Long Mạnh Nhị, quả thật rất cao minh!"
Người kia nhìn Tôn Hằng, gật đầu một cái nhẹ.
Đây là một người trẻ tuổi không nổi bật không gây sự chú ý, nên rất dễ bị người khác khinh thường xem nhẹ.
Nhưng không bao gồm Tôn Hằng, ánh mắt thính lực thần hôn của hắn rất tốt!
Nhưng người này đến từ khi nào, đến bao lâu rồi, hắn không biết chút nào!
Nếu như đối phương muốn gây bất lợi cho mình…
Chỉ nghĩ như vậy, trong lòng của Tôn Hằng đã cảm thấy nguy hiểm.
Lập tức ôm quyền, chắp tay với đối phương: "Tại hạ Uyên Sơn Tôn Hằng, không biết các hạ xưng hô như thế nào?"
"Sinh Tử Môn môn chủ, Thứ Vô Sinh."
Người tới chắp tay.
Đôi mắt của Tôn Hằng co rụt lại, lúc này nhẹ nhàng gật đầu: "Thì ra là Thứ môn chủ, chắc ngươi cũng nhận được thư mời tới đây."
Sinh Tử Môn, một tổ chức thích khách, thành lập từ hơn ba bốn trăm năm trước.
Môn chủ hiện tại Thứ Vô Sinh, không biết thực lực, không biết tướng mạo, nhưng có thể tu luyện hai môn công pháp Xích Thiên Nhai, Thập Bộ Nhất Sát đến cực hạn.
Từng ám sát một vị quận vương trước mặt bao nhiêu người, từ đó nổi danh khắp thiên hạ.
Thực lực của hắn, chắc cũng tiên thiên hậu kỳ!
"Chuyện lớn như vậy, sao tại hạ có thể không đến được."
Thứ Vô Sinh tò mò nhìn Tôn Hằng: "Ta tưởng rằng người tới từ Uyên Sơn là Cửu Ấn Tông Trương tông chủ chứ, ai ngờ, lại là vị chủ nhân của Vạn Xà Quật như các hạ."
Người này biết mình, khiến cho Tôn Hằng cảm thán tình báo của Sinh Tử Môn quá tốt.
Tôn Hằng suy nghĩ rất nhanh, không quên nói: "Trương tông chủ nhường thư mời cho ta."
"A!"
Thứ Vô Sinh nhíu mày lại, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tôn Hằng, đã mang theo cẩn thận và nghiêm túc.
Người có thể khiến cho Trương Tông Khẩu nhường thư mời, vị chủ nhân của Vạn Xà Quật này, tuyệt đối không đơn giản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.