Ly Thiên Đại Thánh

Chương 108: Đại tướng quân Chu Khang




Editor: Wave Literature
Cấm Linh Hoàn, là thủ đoạn của triều đình, dùng để khóa chân khí, phòng phạm nhân muốn bỏ trốn.
Trong đó có mũi nhọn, có độc, có thể cản những người này gây loạn.
Đương nhiên, sau khi đeo xong bọn họ cũng dặn, phạm nhân không được tự cơi, nếu không.
Sẽ chết!
Trên thực tế, theo như Tôn Hằng hiểu, thì trong vật này chứa một chất nổ, chỉ cần có gì đó khác thường, là chúng sẽ nổ tung.
Coi như là hắn, cũng không dám thử.
Nếu không, lấy thủ đoạn của tiên thiên, chuẩn bị một phần đan được nối xương, là có thể dễ dàng tháo được còng tay rồi?
Cũng chính là vật này, ép bao nhiêu tiên thiên tiến vào trong Uyên Sơn, không thể không cúi đầu, buộc phải đi cưỡng bức lao động thể thoát tội.
Nghe vậy, đôi mắt của Tôn Hằng khẽ nhúc nhích, lặp lại một câu: "Tam Dương Kim Tỏa Thần Lôi?"
"Không sai!"
Chu Tử Du gật đầu, nói: "Loại thần lôi này, lấy lửa từ mặt trời, tinh kim làm trụ cột, tụ hợp thêm nhiều loại luyện khí, được cao nhân luyện chế."
"Nếu như nó nổ, coi như là Tôn đại ca, sợ cũng không chịu nổi!"
Loại pháp khí sử dụng một lần này, tập trung chủ yếu vào sức công phá, nên uy lực rất lớn.
Tôn Hằng rơi vào trong suy nghĩ.
Một lát sau, hắn mới mở miệng, nói: "Ngươi làm cách nào để ta tin được ngươi?"
Đối với hắn, cởi bỏ Cấm Linh Hoàn, khôi phục tự do, sự hấp dẫn này, không thể ngăn cản được.
Huống chi, uy áp trên người Chu Tử Du, nếu muốn ra tay, hắn cũng không có phần thắng.
Về phần giao túi trữ vật cho triều đình đổi lấy trọng thưởng, đối với một người không hề có lòng trung thành với Đại Ung như Tôn Hằng, thì hắn không muốn chút nào.
Kể tử đó, phương án giải quyết của Chu Tử Du, đã là tốt nhất rồi.
"Là thật hay giả, Tôn đại ca có thể đoán được."
Lúc này nàng nhẹ nhàng cười cười,
Môi mềm khẽ mở, một giọng nói yếu ớt như tơ nhện, đã bay vào tai Tôn Hằng.
Giọng của nàng nhỏ nhẹ, êm tai, lọt vào tai liền khắc sâu vào trong đầu Tôn Hằng, tương trợ Tôn Hằng nhớ kỹ những thứ này.
Chuyện này, đối với Tôn Hằng, thì quá thần kỳ huyền bí.
Trên thực tế, Chu Tử Du sử dụng một môn Tâm Pháp, có thể truyền lời nói cho người khác, còn giúp họ nhớ rõ những lời này, là thủ đoạn của đạo cơ tu sĩ.
Những lời của nàng, không chỉ có biện pháp giải quyết Tam Dương Kim Tỏa Thần Lôi, thậm chí ngay cả phương pháp luyện chế, nàng cũng nói cho Tôn Hằng.
Nhìn về cái Cấm Linh Hoàn trên tay, Tôn Hằng cũng có thể biết được nàng đang nói thật!
"Muốn giải quyết nó, cần vật chí âm, chỗ của ta có một lọ Lật Thủy, đã dùng chân hỏa luyện qua, có thể đưa cho Tôn đại ca."
Chu Tử Du lắc nhẹ ống tay áo, một cái bình sứ đã xuất hiện, bay bổng trước người của Tôn Hằng.
Nàng ngẩng đầu, nói: "Thành ý của Tử Du, Tôn đại ca đã biết, còn bây giờ ngươi lựa chọn thế nào?"
Vừa nói, cái Huyền Âm Thủ Chưởng kia đã chậm rãi hình thành, mang theo uy áp ép về phía Tôn Hằng.
Thái độ của nàng rất rõ ràng.
Chiến, hoặc là hợp tác, nàng chờ đáp án của Tôn Hằng.
Giờ phút này, ngay cả Âm Dương Ngọc Nhân và Cơ Linh Ân, cũng ngừng thở, nhìn chằm chằm Tôn Hằng.
Tôn Hằng cúi đầu nhìn bình sứ trước mặt, không vội nói đáp án, mà không nhanh không chậm kiểm chứng cách mở Tam Dương Kim Tỏa Thần Lôi.
Sau khi bảo đảm là không có vấn đề, hắn mới móc túi trữ vật từ trong ngực ra, dựa vào kinh nghiệm lúc trước của mình, nhỏ vài giọt tinh huyết lên nó.
Tinh huyết chậm rãi thẩm thấu vào trong túi, một lại cảm ngộ kỳ diệu, cũng lặng yên xuất hiện trong lòng Tôn Hằng.
Đôi mắt hắn giật giật, Tôn Hằng rung túi trữ vật một cái, ánh sáng xuất hiện, trong sân đã nhiều hơn mấy đống thảo dược, một đống bình sứ chất chồng lên nhau.
Quân đội bí thuốc thành phẩm cùng bán thành phẩm!
Những vật này, đủ để nhét đầy một cái nhà kho, rất nhiều bình sứ chen chúc vào nhau, khiến cho người khác hoa mắt.
"Quả nhiên Tôn đại ca không khiến cho ta phải thất vọng."
Nhìn những món đồ trên đất, cho dù Chu Tử Du biết Tôn Hằng sẽ có giữ lại một ít, nhưng giọng nói cũng hiện ra sự mừng rỡ, đôi mắt đẹp hiện ra nét cười, chậm rãi thở dài một hơi.
Nàng lập tức phất tay, một quầng sáng bao phủ nơi này, sau đó co rụt lại, những thứ dưới đất cũng biến mất theo.
Bây giờ Tôn Hằng mới hiểu, vì sao Chu Tử Du mang theo những gia vị kia.
Thì ra nàng cũng có túi trữ vật, chỉ tiện tay mang những thứ này theo mà thôi.
"Kim ngô của ta."
Cho tới khi đối phương đã thu đồ lại, Tôn Hằng mới chỉ tay về phía hai con rết vàng đang bị tơ bạc trói.
Hai con rết này, đã rơi vào tình trạng kiệt sức, nằm sấp không giãy dụa nữa.
Chu Tử Du không trả lời, còn hỏi ngược Tôn Hằng: "Tôn đại ca, còn nhớ năm đó ngươi đưa ta cái sáo huân kia không?"
Tôn Hằng mở miệng: "Thế nào?"
"Cái sáo huân đó quá nát, cho dù ta rất yêu quý trân trọng, nhưng đã không thể giữ lại được, nên bị hư rồi."
Chu Tử Du nhẹ nhàng lắc đầu, tiếc nuối: "Hôm nay gặp lại, chẳng lẽ Tôn đại ca không đưa vật gì đó cho Tử Du, làm quà gặp mặt sao?"
Nàng vươn tay ra, chỉ về hai con kim ngô, nói: "Ta thấy hai con này không tệ, hay là tặng chúng cho ta nhỉ?"
"Ngươi..."
Tôn Hằng giận dữ, nhưng cũng phát hiện cái bàn tay màu đen trên đỉnh đầu Chu Tử Du bắt đầu biến lớn.
Uy áp vô biên áp tới người, tựa như đối phương đã khôi phục pháp lực, có thể ra tay bất cứ lúc nào!
"Hừ!"
Hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, cũng không cầm bình Lật Thủy trên mặt đất đi, nhảy lên một cái, đã bay về phía sau.
"Cũng cẩn thận đấy."
Chu Tử Du hé miệng cười, vung tay áo thu bình sứ lại.
Tuy nàng không có để lại thủ đoạn gì trên bình sứ, nhưng tất nhiên Tôn Hằng không yên tâm thứ mà nàng đưa rồi.
"Tiểu thư!"
Nhìn thấy bóng người của Tôn Hằng biến mất, Cơ Linh Ân mới thở ra một hơi.
Nàng lập tức tiến lên một bước, tính nói gì đó, lại thấy sắc mặt của Chu Tử Du trắng bệch, trên khóe miệng còn xuất hiện một sợi tơ máu.
"Tiểu thư, ngươi bị sao vậy?"
Cơ Linh Ân hốt hoảng, vội vàng tiến lên một bước, đỡ Chu Tử Du đứng thẳng.
"Ta không sao."
Chu Tử Du xoay người, xua tay, Huyền Âm Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ đã lơ lửng rất lâu trên đầu cũng bay vào trong cơ thể nào.
Lồng ngực nàng phập phồng vài cái, mới ổn định hô hấp, sắc mặt không thay đổi lau sạch vết máu ở khóe miệng.
"Thời gian gần đây, tình huống của Uyên Sơn như thế nào?"
Cơ Linh Ân nhìn trộm Chu Tử Du, nhưng thấy sắc mặt của đối phương đã trở nên nghiêm nghị, hiển nhiên không muốn nói nhiều về thương thế trên người của mình.
Nàng lập tức cúi đầu, nói: "Bẩm tiểu thư, quân đội của Lương quốc vẫn không công phá được Uyên Sơn Cổ Thành, đã rút lui từ nửa tháng trước."
"Những đồng môn và võ giả Lương quốc tiến vào Tuyệt Linh Chi Địa thì sao?"
"Người của chúng ta không bị sao hết, đa số đã rút khỏi Uyên Sơn."
Cơ Linh Ân chần chờ một chút, mới tiếp tục nói: "Còn về phần võ giả của lương quốc, bọn họ… Đều bị mất mạng!"
"Đều mất mạng?"
Chu Tử Du sững sờ, nói: "Không ai sống sót?"
"Theo thuộc hạ biết, đúng là không có ai sống sót"
Cơ Linh Ân gật đầu, nói: "Một tháng trước, trong Uyên Sơn xuất hiện rất nhiều tia sáng, chúng cải biến trí thông minh và thực lực của hung cầm mãnh thú, người nào vào trong Uyên Sơn đều bị hung cầm mãnh thú đuổi gì. Mà những tia sáng này, rất ưu ái những võ giả đã tập sát thân của Lương quốc, chỉ cần bị tia sáng này bắn vào trong cơ thể, thì thực lực nhanh chóng tăng mạnh, nhưng cuối cùng cơ thể bọn họ đều không chịu nổi mà bị nổ tung, không ai còn sống!"
"Với lại, chuyện này còn có một ít liên quan."
Nàng hồi tưởng lại, nói: "Lúc những tia sáng thần bí này xuất hiện, thì Lục hoàng tử giống như nổi điên phóng vào trong Uyên Sơn, thậm chí vì vậy mà còn hung hăng đánh nhau với Đãng Hồn Chung Quách Bão Chân một trận."
"Chỉ tiếc, hắn vẫn không có gặp được những tia sáng kia."
Chu Tử Du xoay người sang chỗ khác, vừa suy nghĩ vừa bước đi, một lát sau mới hỏi tiếp: "Bách Hoa Tông thì sao?"
"Sợ là đã bại lộ."
Cơ Linh Ân cười khổ một tiếng, nói; "Tông chủ đang kiềm chế những cao thủ của triều đình, nhưng chúng ta có truy sát thế nào, cũng vẫn còn có cá lọt lướt. Một khi bọn họ trở về, thì…"
"Không sao!"
Chu Tử Du dừng bước, nở nụ cười thản nhiên: "Lộ thì rời khỏi nơi này, không bao lâu nữa, tất cả mọi chuyện này, sẽ khá hơn. Đến lúc đó, các ngươi không cần phải lén lén lút lút nữa."
Nàng sờ vào trong túi trữ vật, thần thức đảo qua những mảnh đá vụn ở trong đó.
...
Một tháng sau, tiền tuyến, quân doanh của Đại Ung.
Chinh nam đại tướng quân đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị, sắc mặt nghiêm túc nhìn một vị tướng lãnh ở dưới.
"Còn có thể giữ vững được bao lâu?"
"Bẩm tướng quân."
Người kia ôm quyền, trầm giọng nói: "Tối đa mười ngày, dược vật sẽ không còn, đến lúc đó…"
Hắn không nói nữa, nhưng hậu quả, những người ở đây đều biết rõ ràng.
Không có bí thuốc, thì quân đội sẽ làm ra những thứ điên rồ gì, không nói bọn họ cũng biết.
"Về phía triều đình thì sao, bọn họ nói còn cần bao lâu?"
"Nhanh nhất, cũng phải một tháng!"
Nơi này rơi vào trong yên lặng.
Rất lâu sau, Chu Khang mới buồn bực nói: "Truyền lệnh của ta, dùng dược vật của Đoạn Diệu Báo Doanh, Hổ Uy Doanh, Khôn Địa Doanh, cung cấp cho những doanh khác. Sau đó dồn bọn họ lại một chỗ, quân tiên phong cảnh giới bên ngoài, chỉ cần có người dám làm loạn…"
"Giết không tha!"
Chu Khang cắn chặt răng, hai con ngươi đỏ thẫm, ba chữ này ngoài sát cơ nồng đậm còn mang theo một loại bi phẫn không tên.
"Báo!"
"Ai?"
Một tiếng gầm to vang lên, gần như vang cả doanh trại.
"Bẩm tướng quân, có một cô gái gọi là Chu Tử Du, xưng là người nhà của tướng quân, đến doanh trại cầu gặp."
"Chu Tử Du?"
Chu Khang ngẩn ngơ, lầm bầm cái tên này mấy lần, trong mắt dần dần hiện ra vẻ kích động.
"Mau, mau gọi nàng vào."
"Không, ta... Ta muốn tự mình đi gặp nàng."
Giọng nói hắn run rẩy, nghẹn ngào, khó có thể điều khiển được tâm tình của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.