Ly Thiên Đại Thánh

Chương 107: Tiên binh hậu lễ




Editor: Wave Literature
Chỉ trong nháy mắt, khí chất của Chu Tử Du đã lặng lẽ biến đổi.
Vừa rồi, khí chất của nàng phiêu dật như tiên, xuất trần, nhưng lại ôn nhu hòa thuận, giống như thiếu nữ vừa mới về nhà chồng.
Nhưng lúc này, đôi mắt của nàng thâm thúy, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt của nàng, đã biến thành cao cao tại thượng, giống như một vị thần đang nhìn chúng sinh, khiến cho người khác sợ hãi!
"Là ngươi!"
Tôn Hằng lại nhận ra nàng, ánh mắt của hắn bừng tỉnh, vừa mang theo kinh ngạc, vừa có cảnh giác.
Chu Tử Du biến đổi không chỉ có khí chất, còn có giọng nói.
Tuy chỉ hơi biến hóa một chút, nhưng giọng nói này đã khắc sâu vào trong đầu của hắn.
Giọng nói này, đến từ cô gái che mặt thần bí mà sáu năm trước đi cùng bọn họ đến Vạn Chu Sơn.
Một người đạo cơ thực thực hư hư!
"Tiểu thư!"
Lúc này, Cơ Linh Ân đã nhận ra Chu Tử Du, cơ thể di chuyển đến cạnh người nàng, giọng nói mang theo rung động.
Chu Tử Du xuất hiện, đối với các nàng, là đường sống trong đất chết, cứu vãn hi vọng của các nàng.
Âm Dương Ngọc Nhân cũng sờ trán mình, khom người, đứng sau lưng Chu Tử Du.
Ngay giữa lông mày của nàng, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái hoa sen.
Đây là tiêu chí của Ma Môn, có vật này, liền đại biểu cho việc người này đã bị gieo ma chủng vào trong người, sinh tử đều nằm trong tay đệ tử hạch tâm của Ma Môn.
"Là ta!"
Chư Tử Du cũng không có để ý tới phản ứng của các nàng.
Nàng nhìn Tôn Hằng rồi gật đầu, trong đôi mắt của nàng còn có quầng sáng chuyển động, nàng than nhẹ, nói: "Tôn đại ca, giao thứ đó ra, nhiều năm như vậy mới gặp nhau, ta không muốn ra tay với ngươi đâu."
"Không ngờ được!"
Ánh mắt Tôn Hằng mang theo sự phức tạp nhìn đối phương, thở dài một hơi: "Chu cô nương thật biết tạo bất ngờ cho người khác."
"Nhưng mà…"
Tôn Hằng đổi giọng,
Nói: "Nơi này là Uyên Sơn, ngươi lại đang bị thương, mà bị thương cũng không nhẹ nhỉ?"
Lúc hắn gặp Chu Tử Du, nàng còn bị hai con hung cầm truy sát, nếu như thực lực của nàng còn tốt, thì tất nhiên đã không xảy ra chuyện này.
"Không sai."
Chu Tử Du gật đầu, nét mặt không hề có sự biến hóa: "Có điều nếu như Tôn đại ca cho rằng như vậy thì ta không có cách nào bắt lại ngươi, thì ngươi sai rồi."
"Ta cũng muốn thử một lần!"
Tôn Hằng hừ nhẹ một tiếng, bấm ngón tay.
Trong chớp mắt có tiếng sấm rền vang lên!
"Oanh..."
Một luồng kiếm khí lóe lên tia chớp điện, trong thời gian ngắn đã bắn tới trước mặt Chu Tử Du.
Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí!
Bôn Lôi Ngự Điện Thiên Cương Kiếm Quyết—— Bôn Lôi Tật Điện!
Tôn Hằng từng ăn một viên Lôi Quả, đã cảm ngộ được sức mạnh của sấm sét.
Hắn là người của hai thế giới, thần thức của hắn so với người thường còn mạnh mẽ hơn, trước đó không lâu còn nuốt hồn phách của hung vượn, nên thần hồn tăng thêm một bậc
Tiên thiên cao thủ luyện thần, đã có thể hóa hư thành thật, có thể ảnh hưởng tới thế giới bên ngoài.
Lúc này ánh chớp sáng lấp lánh, đã rất chân thật không khác gì, còn có Ngự Kiếm Pháp cực hạn gia trì, khiến cho uy lực của Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí, so với một tháng trước, còn lớn chừng gấp đôi!
"Vù…"
Ánh kiếm bắn tới người, Chu Tử Du theo bản năng vận chuyển thần thông, trong cơ thể của nàng xuất hiện Huyền Âm Chi Khí, hóa thành một bàn tay màu đen, đón đỡ kiếm khí.
Huyền Âm Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ!
Cái bàn tay bỗng dưng xuất hiện, mới đầu chỉ lớn bằng hạt đậu hà lan, nhưng vừa ra khỏi cơ thể, thì biến lớn lên.
Gấp mười, gấp trăm lần...
Trong lúc nó chạm tới kiếm khí, thì đã lớn bằng một trượng.
"Bành!"
Chưởng kiếm gặp nhau, một luồng sóng khí khủng bố, đã từ giao điểm của bọn nó, tuôn ra ầm ầm, quét ngang bốn phương.
Kiếm khí biến mất, nhưng bàn tay kia cũng hiện ra sự bất ổn.
"Hả?"
Chu Tử Du kinh ngạc, sắc mặt cũng biến thành nghiêm túc.
Nàng quát khẽ một tiếng, Huyền Âm Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ lần nữa biến lớn, chớp mắt đã lớn hơn mười trượng, còn mang theo uy thế che người, đánh về phía Tôn Hằng.
Bàn tay này đen bóng như ngọc quý, nhìn không khác tay người bình thường, đường vân rõ ràng, vừa xuất hiện, đã khóa cứng đường lui của Tôn Hằng, khiến cho hắn có cảm giác muốn chạy mà chạy không được.
Đến cảnh giới như hắn, đã nhận ảnh hưởng của ý chí, cảm giác không thể tránh thoát này, chính là không thể tránh thoát được!
Tuyệt sẽ không ngoại lệ!
Loại tiên pháp này, đã bao hàm sự phản phác quy chân của võ đạo, cho dù ngươi né thế nào, cũng không thể né được bàn tay này.
May mắn là, Tôn Hằng cũng không có ý định trốn!
Hắn phất tay, mười bảy đường kiếm khí mang theo tiếng sấm rền, ầm ầm nhảy ra, chém về phía bàn tay.
Xuân Lôi Cức Bạo!
Dùng kiếm khí gia trì với Xuân Lôi Cức Bạo, mới là công pháp hoàn chỉnh, uy năng của nó so với lần Tôn Hằng đối phó với Âm Dương Ngọc Nhân, như trời với đất.
Này còn chưa hết.
Thừa dịp kiếm khí ép vỡ hư không, Tôn Hằng thở ra một hơi, giơ tay hai lên, ba mươi sáu đường kiếm khí đan chéo thành mạng lưới, bay sát phía sau.
Chiêu thức tối cường nhất trong Ba mươi sáu đường Bôi Lôi Thiên Cang Kiếm Quyết, Lôi Động Cửu Thiên.
"Ầm ầm..."
Không khí liên tục nổ tung, một vòng sóng khí sinh ra, hóa thành cơn lốc quét ngang bốn phía.
Mấy cây đại thụ cao chọc trời phát ra tiếng rít gào, ầm ầm đổ xuống, vô số đá vụn, bụi mù, bay ngập nơi này.
Một lát sau, trong sân mây khói bay đầy trời, xung quanh một mảnh bừa bãi, bán kính trong vòng một trăm mét quanh người Tôn Hằng, đã không còn vật gì.
Mà bây giờ có thể đứng thẳng, chỉ còn bốn người!
"Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí!"
Chu Tử Du nghiến răng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Tôn Hằng, gằn giọng nói từng từ một: "Thần thông!"
Sau lưng nàng, sắc mặt của Âm Dương Ngọc Nhân và Cơ Linh Ân, đã trắng bệch không còn tí máu nào.
Ánh mắt của các nàng khi nhìn về phía Tôn Hằng, chỉ có kinh khủng và ngạc nhiên!
Về phần những đệ tử của Bách Hoa Tông, không biết đã bị thổi bay tới đâu.
Sống chết còn không rõ.
"Tiên pháp của Chu cô nương cũng làm cho tại hạ mở mang tầm mắt!"
Sắc mặt của Tôn Hằng cũng biến thành nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm vào luồng khí màu đen đang bay trên đỉnh đầu của Chu Tử Du.
Hắn chắc chắn, chỉ cần Chu Tử Du muốn, là luồng khói đen kia đã có thể bắt giữ mình lại rồi!
Vốn tưởng rằng nàng đang bị thương, lại ở Uyên Sơn, nên mình có thể dùng Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí đè đối phương xuống.
Bây giờ, lại là chưa hẳn.
Chỉ vừa một chiêu, đã hao phí gần nửa chân khí của hắn.
Lại đánh thêm một lần nữa, thì ngay cả chạy cũng không có sức để chạy!
Mà Chu Tử Du, tuy nhìn như nàng không có việc gì, nhưng lại không tiếp tục ra tay, hiển nhiên nàng đã có gì đó không ổn.
"Tôn đại ca đúng là may mắn hơn người."
Chu Tử Du thở ra một hơi, cố gắng đè sự phập phồng trong máu mình xuống, nghiêm mặt nhìn Tôn Hằng: "Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí đã mấy trăm năm còn chưa hiện thế, không ngờ lại rơi vào trong tay của Tôn đại ca."
Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí, thứ này ngay cả Ma Môn và Tiên Tông đều thèm nhỏ dãi.
Tuy đây là một môn công pháp do người tập võ sáng chế, nhưng lại là một môn thần thông hàng thật giá thật!
Không giống như Tôn Hằng hiểu, thần thông là cách gọi chung cho tiên pháp.
Mà trên pháp thuật, tức là thần thông!
Theo Chu Tử Du biết, ở thế giới này, số lượng thần thông còn chưa đủ mười ngón tay, Huyền Âm Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ của nàng là một loại trong đó.
Hơn nữa, phàm là thần thông, thì đều dành riêng cho đạo cơ tu sĩ, tu sĩ luyện khí không cách nào tu hành.
Về phần người tập võ, lại càng không cách nào.
Chỉ riêng Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí, được trưởng bối trong tông môn xưng là đệ nhất thần thông của thế giới này, người tập võ lại có thể tu luyện!
Đương nhiên, Tôn Hằng không biết những điều này.
"Chu Cô Nương cũng không kém."
Lúc này hắn đã nghiêng đầu, nhìn Chu Tử Du: "Mới nhiêu đó tuổi mà có thể tu luyện tới đạo cơ, sợ là trong Ma Môn, cũng không ai có thể bằng nhỉ?"
Chu Tử Du còn nhỏ hơn mình!
Nhưng nàng vừa triển lộ thực lực, rõ ràng là đạo cơ tu sĩ!
Những năm gần đây, Tôn Hằng khá may mắn, lại có thiên phú kinh người trong việc luyện thể, nhưng chỉ vừa mới tiến giai tiên thiên hậu kỳ mà thôi.
Thành tựu đạo cơ, với hắn mà nói còn một con đường dài.
Chu Tử Du nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta chỉ may mắn mà thôi, không so được với sự vất vả của Tôn đại ca."
Tôn Hằng lạnh nhạt nói: "Tuy nhiều người không muốn tin, nhưng may mắn, cũng là một loại thực lực."
"A..."
Chu Tử Du hé miệng cười khẽ, nói: "Tôn đại ca nói đúng tiếng lòng của Tử Du."
Nàng nghiêng đầu, ánh mắt chuyển động, ôn nhu dịu dàng nói: "Tôn đại ca, Tử Du có một đề nghị, không biết ngươi có muốn nghe không?"
Ý của nàng, là không muốn ra tay đoạt lại.
Lúc này, nàng đã không chắc có thể bắt Tôn Hằng lại, chỉ có điều túi trữ vật kia, chứa thứ mà nàng bắt buộc phải có.
Nghe vậy, Tôn Hằng cũng bỏ gánh nặng trong lòng xuống, nhưng vẫn điềm đạm như không có việc gì xảy ra: "Nói nghe một chút."
"Bí thuốc của quân đội, Tôn đại ca có cầm cũng vô dụng."
Chu Tử Du nói: "Nếu như nộp lên triều đình, mặc dù sẽ được trọng thưởng, nhưng tuyệt đối sẽ không quý bằng một cái túi trữ vật."
"Ừ."
Tôn Hằng yên lặng gật đầu.
"Không bằng như vậy."
Chu Tử Du chớp mắt, nói: "Tôn đại ca đưa đồ trong túi trữ vật cho ta, ta sẽ đưa lại vật khác cho ngươi, thế nào?"
"Như vậy, ngươi có thể đạt được túi trữ vật, rồi có có thêm vật khác, Tử Du cũng hoàn thành nhiệm vụ, không phải vẹn cả đôi đường sao?"
"A!"
Đôi mắt của Tôn Hằng nhúc nhích, nói: "Ngươi muốn dùng vật gì đổi?"
"Phương pháp cởi bỏ Tam Dương Kim Tỏa Thần Lôi thì thế nào?"
Chu Tử Du cười cười, ngón tay của nàng chỉ về phía hai cái Cấm Linh Hoàn trên tay Tôn Hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.