Ly Rượu Pha Vội

Chương 117:




Phòng làm việc của tôi chỉ cách đó mươi phút, ngay trên một quán ăn có tiếng trên đường phố tấp nập khách du lịch. 
Tôi trèo lên cầu thang và cởi quai mũ lúc nhìn chằm chằm vào tấm biển “Thiên đường điều tra” gắn trên cánh cửa phai màu vì mưa gió. Hay thật. Nhìn nhận đúng, cảm nghĩ đúng. 
Tôi xuống cầu thang rồi vào quán, len giữa một rừng những tượng thánh và cây cọ. 
Người bồi rượu đang giở trang cuối tờ New York Daily News số Chủ nhật gần nhất và ngước nhìn tôi. 
Cộng sự cũ của tôi, Mike Ortiz, tròn mắt rồi cười rộng mở, kiểu cười chỉ anh mới có. 
- Này mật thám, - anh nói. - Cô không nghĩ chuyện chắn đường cái gã độc ác này đấy chứ? Mà tôi đã bảo cô về bà cô Rosa của tôi chưa nhỉ? Nếu cô vẫn về nhà, bà ấy sẽ nghĩ cô không tin bà ấy trông bé Thomas. 
Như thể chúng tôi đang ngồi cạnh nhau trong căn phòng làm việc cũ của đội, ngoại trừ việc Mike đang mặc chiếc sơ mi Hawaii trông như một vũ công balê đúng kiểu. Hình như anh đã điều chỉnh cuộc sống khá cừ sau khi bỏ việc. 
Anh bảo tôi nhìn gương anh, và tôi đã làm thế. Không giống như tôi đã từng đi bất cứ nơi nào. Hơn nữa, Mike là người đàn ông chân thành duy nhất tôi biết. Và tôi bắt đầu để ý thấy anh thực sự có duyên. 
- Tôi đã nhìn thấy biển hiệu mới của cô ở tầng trên, - Mike nói. - Rất hay. Mà cô biết nước này nói tiếng Tây Ban Nha chứ? Cô nghĩ sẽ kiếm được bao nhiêu việc nếu biển hiệu viết bằng tiếng Anh? 
- Thì ít hết mức vậy, ngốc ạ, - Tôi nói. - Một phụ nữ có thể kiếm được chén gì giải sầu ở đây không? 
- Để tôi nghĩ xem, - Mike nói, - trong lúc đó, tôi thết cô cà phê đã nhé. 
Rồi Mike nói thêm, rất đúng lúc: 
- Cô cừ lắm, Lauren ạ. Cô và Thomas. 
Tôi đỏ bừng đến tận ngón chân. Tôi cho rằng chỉ vì tôi vẫn chưa quen được khen ngợi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.