Editor: Vũ Kỳ
___________
Nếu từ đầu bà nội Tạ muốn cho, đương nhiên có thể cho ngay rồi. Chỉ là sau đó...
Sau đó Tạ gia mới biết, đây là một đám cưới giao dịch, không dựa vào tình cảm trai gái như những hôn lễ thông thường. Đương nhiên không thể để cho bà nội Tạ cùng những người khác đi gặp Nguyên gia. Tặng quà gặp mặt kiểu này càng thật buồn cười.
Khi đó, Tạ gia đã biết tình huống này là một mớ bòng bong, cho nên ngay cả bản thân gia đình Tạ Manh cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Nguyên Tự, càng không cần nói đến bà nội Tạ.
Nguyên Tự nhận lấy chiếc nhẫn, cười nói với bà nội Tạ: "Cháu cảm ơn bà."
Bà nội Tạ sửng sốt, vỗ vai Nguyên Tự nói: "Cháu rể tiêu chuẩn của bà đây rồi."
Trong lòng Nguyên Tự buồn cười, xem ra, nụ cười của anh là vũ khí dùng để khắc Tạ gia.
Bác cả Tạ ngoại trừ dẫn theo vợ mình là Lâm Nguyệt Nguyệt còn có ba người con, một người là con của vợ trước tên Tạ Kính Hào, hai người còn lại là con với Lâm Nguyệt Nguyệt tên Tạ Tử Vũ và Tạ Tử Dương.
Hai vợ chồng Tạ Ngọc Trân và Triệu Bân cùng nhau tới, còn dẫn theo ba người con gái là Triệu Thư Hân, Triệu Nhạc Hòa, Triệu Tuyên Hải.
12 người cứ như vậy đến nhà bọn họ, đủ để thấy được ngôi nhà hiện tại đến chỗ đứng cũng không còn.
Nguyên Tự nhìn những người trong phòng khách một hồi lâu, đột nhiên quay đầu nói nhỏ với Tạ Manh: "Nhiều người như vậy? Manh Manh, hay là tối nay em vẫn nên về nhà ngủ với anh đi. Nếu không nhiều người quá sẽ gây thêm phiền phức cho mẹ nữa đấy? Ngày mai anh sẽ gọi em dậy sớm, chúng ta cùng nhau đưa chị đi trang điểm, được không?"
Tạ Manh nghe bên tai nói xong, chỉ cảm thấy hơi thở anh thổi vào phải phất như thổi đến tim cô. Tạ Manh lập tức che tai lại, sau đó bất mãn mà nhìn Nguyên Tự, nói: "Cái gì mẹ với chị chứ, chúng ta có quan hệ gì không?"
Nguyên Tự cười: "Không phải em cũng gọi bà nội anh là bà nội sao?"
Tạ Manh: "... Tuy là nói như vậy, nhưng anh cũng quá không biết xấu hổ. Anh gọi mẹ với chị như vậy, bọn họ có thừa nhận cách gọi này không?"
"Sao lại không thừa nhận? Trước kia không phải cũng gọi như vậy sao?" Nguyên Tự da mặt dày như Vạn lý trường thành.
Tạ Manh nheo mắt lại, cạn lời thật sự: "Trước kia anh gặp chị tôi được mấy lần?" Trước lúc Nguyên lão gia tử qua đời, nói một câu không dễ nghe lắm chính là bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần vào ngày hôn lễ.
Nguyên Tự: "..."
Bà nội Tạ ở bên cạnh, những lời khác không nghe rõ, chỉ nghe được hai người nói phải đi về ngủ, bà lập tức tiếp lời: "Sao bà không nghĩ tới nhỉ? Manh Manh, nhà mẹ cháu ngủ không đủ, để bọn nhỏ đến nhà cháu ngủ đi!"
Lâm Liên lập tức không vui vẻ, muốn mở miệng nói gì đó, Tạ Manh đã cười đồng ý: "Được ạ!"
Chuyện liên quan đến hôn lễ, chỉ cần không quá đáng cô sẽ hỗ trợ hết mình. Tạ Manh cũng không cảm thấy yêu cầu này quá đáng, dù sao cũng là hôn lễ của chị mình, loại yêu cầu nhỏ này cứ trực tiếp đáp ứng, không để chị ấy thêm phiền phức, cũng là nể mặt cho cặp vợ chồng mới này.
Huống chi chung cư của Tạ Manh còn có hai lầu, lầu một rộng rãi có sẵn hai phòng cho khách, hoàn toàn có thể ở đủ.
Càng không cần phải nói, nhiều người như vậy, nếu không đến chỗ của cô, chẳng lẽ ở Tạ gia để ồn ào sáng đêm sao?
Để bọn họ ngủ ở khách sạn, chuyện này đối với Lưu Xương Nghĩa và Tạ Giai vừa mới mua nhà xong đã làm hôn lễ mà nói quá mức phung phí.
Phần tiền này cho dù là Tạ Manh hay Nguyên Tự đều muốn phụ trách, nhưng nói thì dễ mà làm lại không đơn giản. Không đơn giản bởi vì Lưu Xương Nghĩa và Tạ Giai căn bản sẽ không có ý định sẽ tận dụng cái tiện nghi này.
Nếu thật sự phải tốn thêm số tiền này, bọn họ có cắn răng bỏ tiền ra, cũng tuyệt đối sẽ không để Tạ Manh hoặc Nguyên Tự tốn tiền. Dù sao đây là cũng là hôn lễ của bọn họ, sẽ không có chuyện bọn họ để gia đình em gái trả tiền khách sạn cho khách tới tham gia hôn lễ.
Vì vậy, có một nơi đủ cho những người này ở, chính là lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên Tạ Manh sẽ không từ chối, sau khi cô đồng ý mới nhớ tới Nguyên Tự, quay đầu nhìn anh.
Nguyên Tự bị nhìn bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy?"
Tạ Manh lắc đầu, Nguyên Tự liền bừng tỉnh hiểu ra: "Em đang hỏi ý anh?"
Tạ Manh nhấp môi, Nguyên Tự ghé vào tai cô nhẹ giọng cười nói: "Hiện tại anh đều sống bám vào em, em hỏi anh làm gì chứ?"
Tạ Manh: "..."
Vừa nghe nói sẽ đến nhà Tạ Manh ở, Tạ Kính Hào lập tức giơ tay nói: "Cháu muốn đi, chỗ này làm gì còn chỗ cho người nhỏ bé như cháu chứ?"
Tạ Kính Hào tùy ý nói, chân dài bắt chéo, ánh mắt lúc nhìn người khác làm cho người ta cảm giác không có ý tốt.
Tạ Manh hơi mỉm cười nhìn anh: "Được chứ! Đợi lát nữa sẽ dẫn anh đi."
Tạ Kính Hào sửng sốt, cô em họ này không sợ mình à?
Tạ Tử Vũ và Tạ Tử Dương cũng lập tức nói: "Bọn em cũng đi, bọn em cũng đi."
Bà nội Tạ liền nhìn bọn họ cười nói: "Đương nhiên là không thể thiếu các cháu rồi, đúng là mấy con khỉ quậy phá mà."
Trong lòng Lâm Liên vẫn không thoải mái như cũ, liền nói: "Nhiều người như vậy, làm gì có đủ giường chứ? Kính Hào cứ ở lại đây với thím đi!"
Tạ Kính Hào duỗi chân nói: "Thím nói gì thế, Manh Manh ôm được một cái đùi lớn, nhà chúng ta ai mà không biết chứ! Nhà của nó chẳng lẽ không lớn hơn cái nhà nhỏ này của thím à? Nhà nó mà không đủ giường để ngủ, vậy nhà thím đủ chắc?"
Lâm Liên nghe xong cực kỳ tức tối, Nguyên Tư Lập nhìn bà ngoại sau đó lại nhìn nhìn anh trai này, lớn tiếng nói: "Trả treo, không biết lớn nhỏ, không lễ phép, không tố chất."
Tạ Kính Hào bị lời của nhóc con nói chọc tức đến bật cười: "Thím ấy cãi lời mẹ chồng mình thì là có lớn có bé, có lễ phép, có tố chất à?"
Nguyên Tư Lập nhíu mày, giọng nói đáng yêu nhưng lời lẽ chính đáng mà đáp: "Bà ngoại cháu nói gì cũng đúng."
Tạ Kính Hào: "... Cái thằng ranh con này..."
Câu tiếp theo đều bị động tác vỗ vai của Tạ Manh đánh gãy.
Tạ Manh cười nhìn anh nói: "Tranh luận với người lớn thì cũng thôi đi, anh còn muốn so đo với một đứa nhóc hai, ba tuổi à? Anh cũng là con nít hai tuổi sao?"
Tạ Kính Hào sửng sốt, đang muốn phát hỏa thì thấy Nguyên Tự đứng ở phía sau Tạ Manh, ý tứ không cần nói cũng biết.
Nguyên Tự cao to như vậy, tham gia vào trận chiến này, đương nhiên Tạ Kính Hào sẽ là người ngủm trước.
Anh liền nghĩ trong đầu: Khó trách cô em họ này không sợ mình, thì ra là ỷ có người chống lưng đây mà.
Tạ Manh không thèm để ý tới anh ta nữa, chạy đi tìm Tạ Giai.
Một đám người lại ngồi nói chuyện đến chạng vạng, Tạ Manh mới đứng dậy rời đi.
Xe không đủ chỗ ngồi, cho nên đã kêu thêm một chiếc DiDi, lúc này mới đưa được đám người này đến chung cư.
Nguyên Tự phải chạy xe vào bãi đỗ xe, Tạ Manh xuống ngay ở cửa chung cư cùng với đám anh em họ, sau đó dẫn bọn họ vào thang máy.
Những người này vừa xuống xe, thấy được tiểu khu liền kinh ngạc trầm trồ. Sáu người trong thang máy đều là một bên xem, một bên cảm thán. Chờ đến khi thang máy đến nơi, cũng vừa lúc nhìn thấy Nguyên Tự bước ra từ thang máy bên cạnh.
Vài người liền cười hì hì nói với Tạ Manh: "Manh Manh à, sau khi em lấy chồng rồi đúng là phát đạt mà! Còn được ở trong một tiểu khu tốt như vậy nữa chứ."
Tạ Manh quay đầu lại nhìn ba người con của bác cả và ba người con của cô hai, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Cũng giống nhau thôi! Đều là vị Nguyên tiên sinh này kiếm tiền, em chỉ là một người ăn no chờ chết."
Nguyên Tự đỡ lấy Nguyên Tư Lập đang mơ màng sắp ngủ, cười hỏi: "Nói gì đấy? Tiền của anh còn không phải là tiền của em sao?"
Tạ Manh ồ một tiếng nói: "Vậy sao? Nếu vậy anh đem tiền của anh cho tôi hết đi!"
Nguyên Tự liền nói: "Được! Cho anh số tài khoản của em."
Tạ Manh không nghĩ tới hiện tại anh lại có thể mất hết liêm sỉ đến nông nỗi này, đưa số tài khoản cho anh rồi anh chuyển tiền vào thật hay không, cô quả thật đoán không ra.
Vậy nên cô lùi một bước, che lại ngực nói: "Quả nhiên kẻ hèn hạ chính là nhà vô địch¹! Tại hạ tâm phục khẩu phục!!!"
Nguyên Tự: "...... Diễn sâu²!."
Tạ Manh và Nguyên Tự đấu võ mồm với nhau một lúc, rất nhanh đã đến cửa nhà. Nguyên Tự quét gương mặt và vân tay, cửa liền tự động mở.
Sáu cái đuôi phía sau sợ ngây người, nhớ đến trước kia chỉ nghe nói Tạ Manh gả cho người có tiền, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu tiền, có phải giàu thật hay không, thật ra chưa ai từng biết.
Hiện tại nhìn nhà của bọn, chỉ cảm thấy người này chắc chắn vô cùng vô cùng giàu! Nghe nói giá nhà ở Phụ Thành cực kỳ đắt, gia đình Tạ Hưng Chí phải làm thuê ở thành phố hơn 10 năm mới gom đủ tiền mua một căn.
Tạ Manh dẫn theo sáu người đi vào trong nhà, khung cảnh ánh đèn chiếu xuống từ huyền quan khiến hành lang trông vô cùng xa hoa.
"Bật đèn." Nguyên Tự vào cửa nói ta một tiếng, căn nhà vốn dĩ tối tăm lập tức sáng như ban ngày.
Sáu người đứng ở huyền quan mắt chữ O mồm chữ A, hiển nhiên đã bị thiết bị công nghệ cao làm cho kinh ngạc. Trong phòng khách, robot quét dọn chớp nháy hai lần, giọng điệu không hề có cảm xúc: "Chủ nhân, sàn nhà vừa mới lau 10 phút trước, xin chú ý trơn trượt."
Sàn nhà lau 10 phút trước đã sớm khô ráo, nhưng nó vẫn sẽ làm hết bổn phận nhắc nhở. Đây là robot phiên bản mới nhất, ngoài quét lau nhà, nó còn có các loại kỹ năng AI khác nhau. Ví dụ như trong lúc quét rác sẽ hát, lúc hết pin sẽ nói đói bụng.
Tạ Tử Vũ và Tạ Tử Dương tuổi còn nhỏ, một người 19 một người 17, đối với chuyện tiết chế cảm xúc sẽ không bằng người khác. Cả hai đều mắt sáng lấp lánh mà đi vào, nhìn phòng khách sáng trưng, từ sàn nhà đến vách tường ốp gạch men sứ xa hoa, đến chùm đèn pha lê khổng lồ trên trần nhà,còn có những thiết bị vượt khỏi phạm vi hiểu biết của bọn họ. Nơi đây và nhà của bọn họ quả thực không hề giống như cùng một thế giới.
Tất cả mọi thứ còn xa xỉ hơn so với tưởng tượng ban đầu của bọn họ.
Tạ Kính Hào cũng hai mắt sáng ngời nhìn ngó khắp nơi. Con robot quét dọn này hẳn là không hề rẻ, máy chiếu thông minh kia hình như cũng rất nhiều tiền, còn có cái này, cái kia, khắp nơi đều đắt a a a!
Tạ Manh nhìn anh ta một cái, sau đó nói: "Dưới lầu có hai phòng ngủ cho khách, vừa đủ cho ba nữ ba nam các anh mỗi bên một phòng. Đừng đụng chạm lung tung, đồ đạc trong nhà tương đối đắt tiền, làm hỏng là phải đền đấy."
Tạ Kính Hào hừ một tiếng, sau đó, anh lại chuyển tầm mắt nhìn về phía cửa trên lầu hai, cười nói: "Ba người một phòng? Ở đâu ra kiểu chiêu đãi này vậy? Anh thấy trên lầu vẫn còn phòng mà!"
Tạ Manh liếc hắn một cái, thổi thổi móng tay hôm nay vừa mới sơn, lạnh nhạt cảnh cáo: "Ở trên đó là phòng có chống trộm, không có chìa khóa, đố anh vào được đấy."
Tạ Kính Hào: "... Lắp lúc nào vậy?" Cmn, không phải là vì mình nên lắp đó chứ?
Tạ Manh: "Lâu rồi."
Tạ Kính Hào vốn còn muốn nói cái gì, đột nhiên sửng sốt, nghĩ đến một chuyện kỳ quái. Hắn hoài nghi mà nhìn qua lại trên người Tạ Manh và Nguyên Tự, cuối cùng hỏi: "Sao lại phải lắp hai phòng chống trộm trong nhà? Để tiện ở riêng à?"
Tạ Manh: "... Liên quan cái rắm gì tới anh?"
Nguyên Tự bị bộ dáng thẹn quá hóa giận của Tạ Manh chọc cười, anh nhỏ giọng nói với Tạ Manh: "Em xem, anh ấy nghi ngờ rồi, hay là đêm nay chúng ta chịu ủy khuất một chút, đến phòng em ngủ nhé?"
Tạ Manh quay đầu nhìn anh, hỏi lại: "Anh đây là nhân lúc cháy nhà đi hôi của đấy à?"
Nguyên Tự: "... Em học cái thói ăn nói lung tung này ở đâu đấy?"
Đáng tiếc, cuối cùng anh cũng chưa nói được gì. Tạ Manh đi dọn chăn bông, mấy cô gái kia cũng đứng dậy giúp một tay. Triệu Thư Hân và Triệu Thư Nhạc nhìn căn hộ này, mở miệng hỏi Tạ Manh: "Căn hộ này bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Tạ Manh cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Ai mà biết chứ? Dù sao chị cũng chỉ là người thấy sang bắt quàng làm họ thôi, một đồng chị cũng chưa chi."
Triệu Thư Nhạc nghe xong lén quay đầu lại nhìn Nguyên Tự trong phòng khách, nói: "Anh rể giàu thật đấy."
________
Chú thích:
(1) Nguyên văn là 人至贱则无敌 (nhân chí tiện tắc vô địch) trích từ câu thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí tiện tắc vô địch: nước quá trong ắt không có cá, người quá hèn hạ / bỉ ổi tất sẽ vô địch.
(2) Từ gốc Nguyên Tự nói là 戏精 (Hí Tinh): Trước kia từ này dùng để ca ngợi kĩ năng diễn, ca, xướng... của các diễn viên kịch. Thời nay từ này dùng để chỉ những người có xu hướng trầm trọng hóa vấn đề, một lời không hợp liền làm màu rất "kịch", kiểu drama queen, nói chung là nghĩa xấu - theo Baidu (Sa_nhi)