Ly Dị, Tuyệt Vọng, Và Hẹn Hò

Chương 16:




Khi Sue đặt một đầu gối lên đệm, tim Jason nhảy vọt. Khi tay cô ngập ngừng nắm lấy tay anh, anh cảm thấy như thể anh đã mong đợi khoảnh khắc này trong suốt cả cuộc đời mình. Anh nhẹ nhàng kéo cô lại gần. Gần hơn, và gần hơn nữa. Một cánh tay anh lướt qua eo cô, tay keo với đến vai cô. Anh kéo cô vào bên mình vào ấn đôi môi lên mi mắt đang khép lại của cô.
Từ từ, anh hôn dọc xuống khóe miệng cô. Cô có vị thật khác lạ, một chút giống sô-cô-la, một chút giống như rượu vang và hoàn toàn giống với Sue. Hít vào, anh lấp đầy giác quan của mình với mùi dầu gội hương trái cây và mùi vị nữ tính ấm áp của cô.
Muốn thưởng thức đến từng cái vuốt ve, muốn đây là cảm giác tuyệt vời nhất cô từng có, anh chải lưỡi lên môi cô. Cô mở miệng và anh trượt lưỡi mình vào trong.
Trong khi làm tình với môi cô, anh trượt tay vào trong bộ đồ ngủ của cô. Cô rên lên khi anh ôm trọng lấy bầu ngực mình. Trọng lượng của cô trong tay anh thật quá đỗi hoàn hảo.
Khi cô di chuyển trong vòng tay anh, suy nghĩ đầu tiên của anh là anh đang vuột mất cô rồi, và anh muốn hét lên. Không! Anh sẽ cầu xin nếu anh phải làm vậy. Nhưng rồi sự dịch chuyển tinh tế đó mang cô đến gần anh hơn, và cô ép lòng bàn tay lên ngực anh để vuốt ve, để cảm nhận, để cám dỗ.
Khi bàn tay mềm mại của cô di chuyển khắp ngực anh, qua bụng, ngón tay anh vuốt ve núm vú cô mạnh dạn hơn. Muốn thưởng thức hương vị nụ hồng, anh chuyển nụ hôn xuống cổ cô, thấp hơn nữa xuống nơi chữ V phía dưới cổ áo. Bàn tay cô trượt xuống xoa khắp lưng anh.
Anh trượt đầu gối vào giữa hai đùi cô. Một tiếng rên nữ tính mềm mại tràn ngập khắp căn phòng như tiếng nhạc vang lên trong tai anh. Hông cô rướn lên khỏi nệm như thể cô đang ấn nơi nữ tính của mình vào anh. Rút tay ra bên dưới áo cô, anh làm việc với các nút áo. Một, hai, ba.
Nụ hôn của anh di chuyển thấp hơn xuống dưới những khuy áo vừa mở; miệng anh ướt át nếm những gì bàn tay vừa cảm nhận. Anh quên cả thở khi nhìn chằm chằm vào ngực cô. Núm vú của cô mang một màu hồng nhẹ, nhăn lại thành cái nụ nhỏ như đang van xin được thưởng thức.
Cô uống lưng, nâng ngực lên gần hơn với đôi môi anh. Anh nhìn vào mắt cô, muốn nói cho cô biết rằng cô đẹp đến nhường nào, muốn nói với cô anh biết ơn bao nhiêu với món quà quý giá cô đang dâng tặng anh. Bằng cách nào đó anh muốn sửa lại cho đúng tất cả những sai lầm đã từng đến với cô. Anh muốn giật lấy tấm ảnh cô đứng bên bia mộ và đốt nó đi. Anh không bao giờ muốn trông thấy cô quá đau khổ đến thế, quá tổn thương đến thế.
Anh hạ môi xuống bên ngực trái cô, bắt lấy một núm nhỏ vào miệng và... và điện thoại di động của anh đổ chuông ở phòng khách.
Sue cứng người lại.
Anh cảm thấy cô đang lấp đầy không khí vào lại phổi mình.
“Kệ nó đi.” Anh hở hổn hển phía trên bầu ngực cô. Khi cô không làm vậy, anh ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt cô gặp mắt anh. Đừng làm vậy, giọng nói bên trong anh lên tiếng cảnh báo. Đừng mạo hiểm.
“Anh muốn em, Sue. Anh muốn em hơn bất cứ thứ gì khác. Và anh biết em muốn anh.”
“Em biết. Em muốn chuyện này, em chỉ không... Em xin lỗi.” Cô nói. Cô lỉnh khỏi giường. Áo ngủ của cô vẫn mở, khuôn ngực đep của cô đang chiêu đãi mắt anh no nê.
Khi đã đứng dậy cô lên tiếng. “Anh có điện thoại kìa.” Cô lấy tay túm lấy bộ đồ ngủ nhàu nhĩ, hình chú gấu bông đạp xe bằng vải cotton đơn giản trước ngực. Nhừng lời tiếp theo cô nói chỉ hơn một tiếng thì thầm vừa đủ nghe. “Làm ơn, đi đi.”
Anh mở miệng định cầu xin cô nghĩ lại, nhưng một ánh mắt vào đôi mắt cô và anh biết đã quá muộn. Một ánh mắt nhìn vào mắt cô và sự sợ hãi trong đôi mắt xanh trong đánh thẳng vào anh.
“Anh muốn em, Sue,” anh nói lại.
Không phải chuyện này đi ngược lại với tất cả những gì anh tin tưởng hay sao, muốn một thứ gì đó nhiều đến mứa cho anh ta sức mạnh còn hơn cả tưởng tượng? Phải. Vậy nên anh bật người khỏi giường và bỏ đi.
Điện thoại của anh đã ngừng reo, nhưng nó bắt đầu đổ chuông lần nữa khi anh đến gần bàn. Giật lấy nó bên cạnh bãi phân giả, Jason nhắc nhở mình phải lịch sự. “Chuyện chết tiệt này tốt nhất nên là tin tốt.” Đó là điều lịch sự nhất anh có thể nói.
“Tôi có làm gián đoạn cái gì không?” giọng nói quen thuộc khúc khích trên đường dây. “Là Langley thuộc sở cảnh sát đây. Stewart nói anh đã gọi để xin vài giấy phép à?”
“Từ năm giờ trước.”
“Xin lỗi. Cậu có muốn nó hay không đây?”
Không, anh không muốn nó. Cậu bé của anh đang đập rộn. Hai quả bóng của anh cảm giác cứng như quả óc chó. Ánh mắt anh bắn thẳng về phía phòng ngủ. Điều anh muốn là Sue. Anh thò tay vào quần jean để điều chỉnh cho bớt đau. “Tôi có thể gọi lại anh sau được không?”
“Ừ, nhưng tôi nghĩ anh muốn nghe cái này.”
Anh nhắm mắt và đẩy ham muốn đi. “Nói đi.”
“The Caddy[29] đăng ký tên Gerald Roberts.” Langley đọc địa chỉ.
“Tôi nghĩ đây được gọi là tin tốt đấy à?”
“Bình tĩnh,” Langley ngắt lời.
Nếu người đàn ông này đang đứng trước mặt anh, Jason sẽ cho anh ta một trận. Thay vào đó, anh hít sâu một hơi, quay lại ngăn kéo bếp cho đến khi tìm thấy một chiếc bút và một mẩu giấy để viết. “Được rồi, đọc lại địa chỉ đi.”
Jason viết địa chỉ của Quý bà dưa chuột xuống nhưng anh không chắc mình sẽ làm gì với thông tin này.
“Còn chiếc Saturn?” Anh đập bút xuống mặt bàn.
“Cái này mới thú vị đây.”
“Khốn kiếp Langley, nói nhanh đi!”
“Hẳn là tôi đã ngắt ngang một chuyệt tốt đẹp lắm thì phải.”
Jason hít mạnh một hơi.
“Được rồi, chiếc xe được báo mất cắp lúc sáu giờ tối nay. Nó được đăng ký dưới tên Richard Andrews. Gomez và cộng sự của anh ấy đã nhận tin báo. Cô vợ thì phát điên lên, nói rằng cô ấy nghĩ bạn thân thất lạc lâu năm của chồng cô ta đã mượn chiếc xe rồi đánh cắp nó luôn và bảo nó bị mất ở bãi đậu xe.
“Nó được báo mất ở đâu?” Jason hỏi.
“Bãi đâu xe của phòng tranh. Gomez đã nói chuyện với người bạn, một tay nghệ sĩ đang-gặp-vận-rủi. Cứ giả sử là anh ta đã đến triển lãm để cố tìm ai đó mua tranh của mình. Trong khi anh ta ở đó, anh ta để quên chìa trong xe, và khi anh ta quay lại, chiếc xe đã biến mất. Theo như lời Gomez thì anh ta trông có vẻ là nói sự thật.”
Jason viết tên chủ xe xuống trong trường hợp anh muốn nói chuyện với họ. “Còn ai dính dáng đến chiếc xe không?”
“Chúng tôi đang hy vọng anh có chút thông tin đây. Anh có trông thấy người cầm lái không?”
“Không. Trời lúc đó gần tối rồi, và chiếc xe được dán kính tối màu. Có vẻ như nó bám đuôi tôi.”
“Anh đã làm gì đó để bị bám đuôi à?”
“Không. Nhưng tôi đi cùng một người bạn đang có một tên quấy rối bám theo.”
“Một người bạn... hay một người bạn tốt?” Langley hỏi.
“Chỉ là công việc thôi.”
“À, thôi nào, Dodd. Cho người đã kết hôn chút ít thông tin đi nào. Anh vẫn còn độc thân và được tận hưởng biết bao niềm vui còn gì. Ít nhất cậu có thể chia sẻ một chút chứ. Cô ấy có nóng bỏng không? Ngực cô ấy thế nào?”
“Nói tôi nghe ngực vợ anh trông thế nào và tôi sẽ nói cho anh về bộ ngực dì Betty của tôi.” Dĩ nhiên, anh chẳng có bà dì tên Betty nào cả.
“Anh thật sự là một cái nhọt ở mông đấy, Dodd.”
“Gọi cho tôi nếu anh tìm thấy tin gì về chiếc xe.” Jason gác máy. Ánh mắt anh bắn thẳng tới hành lang dẫn đến phòng ngủ của Sue.
Họ sẽ làm gì ngay lúc này nếu điện thoại của anh không kêu? Anh có đang chôn mình bên trong cô không? Ôm cô thật chặt sau những đam mê họ đã cùng nhau trải qua? Quần anh trở nên chặt hơn nữa. Nhìn xuống tờ giấy bên trong tay mình anh xoay xoay nó, hy vọng nó không quan trọng lắm.
Ruột gan anhthits lại khi trông biên lai từ nhãn hàng Victoria’s Secret.
Bộ đồ ngủ của Sue chẳng có tí ăn nhập nào với bất cứ thứ gì đến từ mấy cửa hàng đồ lót sexy cả. Anh kiểm tra ngày và thấy cô đã mua hàng vài tuần trước.
Sue mua nó để mặc cho tay bác sĩ kia à? Có phải cô mặc nó vì hắn ta không? Tuyệt vời! Chỉ một mẩu thông tin anh cần để gọi đêm nay hoàn toàn chẳng ra gì.
***
Đồng hồ báo thức của Sue kêu lúc 7 giờ sáng. Cô đã phải đặt chuông đến 2 lần. Đêm qua cô đã trằn trọc mãi không yên. Nếu không phải vì cuộc hẹn với ông ngoại, cô hẳn đã kéo chăn lên trùm kín đầu rồi.
Ồ phải, cô cần nghỉ ngơi, dành trọn một ngày không nghĩ đến cuốn sách nữa. Ngủ vùi bên dưới chăn không cần biết trời đất gì nữa. Ăn sô-cô-la thay cho bữa trưa và bim bim pho mai thay cho bữa tối. Xem lại album ảnh của cha và cô, và khóc một trận đã đời. Có thể là xem mấy bộ phim hài nhảm nhí nữa, đọc hết một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Và tùy thuộc xem cuốn tiểu thuyết hay đến đâu, cô sẽ ra tránh xa hoàn toàn các thiết bị điện tử, thứ khiến cô cảm thấy thật ngột ngạt.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” Thự tế rằng cô vừa phá vỡ quy tắc không nói tục của mình đã chứng minh cô cần một ngày nghỉ ngơi hoàn toàn đến thế nào.
Có phải cô đã sẵn sàng trao thân đêm qua không? Phải, chính xác. Và cô đã được cứu bởi tiếng chuông điện thoại. Nếu Jason không nhận được cuộc gọi, Sue hẳn là sẽ làm chuyện ấy rồi. Hít sâu một hơi, cô cảm thấy lớp sương mù bao phủ tâm trí buổi sáng dần tan đi.
Có phải đêm qua anh nhận được cuộc gọi của bạn gái không – người đã gọi cho anh vào hôm qua ấy? Cô lắc đầu. Chuyện quái gì xảy ra với cô vậy? Cô thậm chí còn chưa chia tay với anh bạn trai đã kết hôn của mình, vậy mà cô lại đang ở đây cân nhắc đến việc dan díu với một anh chàng đã có bạn gái.
Có lẽ đó là bạn gái, cô tự nhủ, cô thật sự không biết chắc chắn.
Cô lật chăn ra và bật dậy. Mở cửa phòng, xộc vào mũi cô là mùi cà phê thoang thoảng phía cuối sảnh. Cà phê á?
Cô không nên ngạc nhiên đến thế, không phải sau bữa pho mát nướng ngon điên người trong bữa trưa hôm qua. Nhưng đây cũng là một lý do nữa để không nên tham gia cùng anh. Một người phụ nữ không bao giờ nên hẹn hò với một người đàn ông nổi trội hơn mình. Tuy nhiên, với cô, thì điều đó thuộc về 99 phần trăm đàn ông phổ biến.Tin tốt là cô không quá kén chọn. Ồ phải, cô đã vướng phải rất nhiều thể loại: một gã trộm xe đã kết hôn, cướp ngân hàng, và còn cả Collin nữa.
Đừng có xuống đó.
Mùi cà phê lấp đầy giác quan cô lần nữa. Một tách cà phê nóng trước khi tắm sẽ là thiên đường.
Lắng tai nghe và không thấy có sự hiện diện của Jason, cô quyết định dấn bước.
Nếu anh tiến lại gần cô chỉ vài feet cô sẽ có thể hà hơi vào anh ta. Hơi thở buổi sáng của cô có thể hạ gục anh một cách nhanh chóng. Cô nhón chân đi xuống hành lang.
Hitchcock nhìn lên từ chỗ của nó trên bàn, nơi đó đang nhấm nháp cà phê trong cốc.
Không thể tin vào mắt mình, Sue bước lại gần, chỉ để chắc chắn, chiếc tách được đổ một ít cà phê với rất nhiều kem bên trên. Jason chia sẻ cà phê sáng của mình với Hitchcock.
Cô gãi gãi tai con mèo thay cho lời chào buổi sáng, sau đó tự lấy cho mình một cốc, thêm kem, và ngồi xuống giữa bàn ngay khi cô nghe thấy tiếng bước chân. Liệu cô đã sẵn sàng để đối mặt với anh chưa? Chết tiệt là chưa. Liệu cô có sự lựa chọn nào khác không? Không.
Hít sâu một hơi. Cô sẽ làm được thôi. Chỉ là một câu Chào nhanh gọn và “Tôi sẽ sẵn sàng trong vài phút nữa.”
Cô xoay người chậm rãi, chuẩn bị sẵn sàng để cưỡng lại sự cám dỗ. Chuẩn bị để nhịp tim tăng tốc khi trông thấy anh, có lẽ là cởi trần, với mái tóc vẫn ẩm ướt sau khi tắm. Nhưng – cái quái gì vậy?
Không có sự cám dỗ nào. Đó không phải Jason. Không, trừ khi tóc anh đã chuyển thành màu đen, bù xù, và anh đã có thêm một cái bụng bự mà cô đã luôn muốn thấy ở anh hôm qua.
Sue cau mày.
Không phải thêm 15kg cân nặng hay mái tóc thưa tối màu của anh ta khiến cô mất bình tĩnh. Thực tế rằng anh ta đang ôm máy tính của cô trong tay mình. Và quý ngài cần-cắt-tóc đang nhìn chằm chằm ra phía cửa trước nhà cô.
Cô đang bị cướp sao?
“Đứng lại đó!” Cô đặt tách cà phê xuống và chạy khắp phòng để chặn cửa lại. Lăm lăm con dao trong tay, cô cố gắng để trông giống như một kẻ khó chơi. Điều này không phải dễ khi cô đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng hình gấu bông đạp xe.
Người đàn ông hạ máy tính của cô xuống dưới mặt anh ta. “Xin lỗi, nhưng tôi cần ra xe ô tô.” Anh ta có vẻ hết sức bình tĩnh so với một tên cướp.
“Jason!” Sue hét, đầy ngờ vực. Cô chỉ tay vào người đàn ông đang giữ máy tính của mình. “Anh là ai và anh nghĩ anh đang làm gì với máy tính của tôi?”
“Tôi là Bob. Và cái này cồng kềnh quá.”
“Sue. Ổn cả mà.” Jason xuất hiện phía người trông có vẻ như một tên trộm máy tính. “Tôi đã định nói với em chuyện này tối qua.”
“Nói với tôi cái gì?”
“Chúng ta cần tìm ra kẻ đã gửi email.”
“Chúng ta biết ai đã gửi nó rồi,” Sue nói. “Người muốn giết tôi đã gửi email còn gì.”
Biểu hiện ảm đạm của Jason tối lại. “Chúng ta cần biết tên hắn là gì.”
“Chính thế đấy” Ánh mắt cô bắn về phía Bob. “Để nó lại phòng làm việc.”
“Sue, chúng ta phải làm điều này.” Jason nói. “Tôi mang laptop của mình theo tối qua. Nó có đầy đủ tính năng cần thiết. Em có thể kiểm tra email. Em có thể sử dụng nó cho đến khi mọi việc xong xuôi. Và Bob sẽ sửa lại máy tính của em trong khi cậu ấy kiểm tra nó.”
Suy nghĩ với một bộ não bị lấp đầy bởi cafein từ lúc sáng sớm quả không dễ dàng gì, nhưng Sue vẫn cố. “Không ai ngoài Howard, phù thủy máy tính của tôi, được quyền chạm tay vào máy tôi. Nó cũ kỹ, đỏng đảnh, và hay hỏng hóc.”
“Bob ở đây để giải quyết chuyện đó. Phải không Bob?” Jason lên tiếng.
“Giải quyết,” người đàn ông lên tiếng, Tay anh ta ôm chặt lấy máy tính của cô. Nó đang trượt xuống vài inch.
Sue và Jason đồng thời lao đến và đâm sầm vào nhao. Quý ông Giải quyết bắt lấy cái máy. Jason bắt lấy Sue. Ngực cô đập vào ngực anh.
Tóc anh thơm mát và ẩm ướt. Anh có mùi kem đánh răng và hương cà phê, cả hai thứ đó khiến nhu cầu của cô tăng lên. Cô bước lùi lại.
“Em muốn tên quái đản đó bị bắt đúng không?” Anh lên tiếng.
“Vâng, nhưng –”
“Vậy thì để tôi làm điều phải làm đi.” Jason giơ tay lên. “Nếu có chuyện gì xảy ra với máy tính của em, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi sẽ mua cho em một cái máy tính mới.”
“Tôi không muốn một cái máy tính mới.”
“Sue.” Anh bước gần lại. “Sự an toàn của em là điều tôi đang lo lắng. Máy tính chỉ là đồ vật thôi, nhưng Sue Finley mới là người tuyệt vời ngay khi em có mặt trên đời.”
Ngay cả khi đang tức điên, cô cũng không thể lờ đi lời khen ngợi đó.
“Làm ơn đi?” Anh xốc lại cổ áo bộ đồ ngủ của cô. “Tôi thậm chí sẽ mua sô-cô-la trong ngày hôm nay nữa.”
“Xin lỗi,” Bob lẩm bẩm. “Hay người ngọt ngào quá, nhưng cái này nặng lắm. Và tôi đang cố để giải quyết nó đây.”
Sue bước lùi khỏi cửa. Sau đó cô quay ngoắt lại, bước đến chỗ tách cà phê của mình, và gọi với theo. “Cuộc hẹn với ông ngoại tôi trong vòng hai giờ nữa. Và nếu có chuyện gì xảy ra với cái máy tính, nó sẽ là cái chết cho tuyến tiền liệt của anh đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.