Luyện Kiếm

Chương 57: Tiếng hô “giết” vang trời




Bên Tấn quân, trên một tòa đài cao giữa đại quân, Phong Thanh Tử vẻ mặt nhàn hạ nhếch miệng mỉm cười, thản nhiên nói: “Tốt! Rốt cục không làm con rùa đen rụt đầu nữa, chúng ta cũng động thủ đi."
Y tùy ý phân phó như thế, Triệu Tương lập tức chạy bộ rời đi, tự mình đi truyền lệnh.
Rất nhanh, bên phía Tấn quân bèn gióng trống trận, dồn dập vang trời.
Cùng lúc đó, trên tường thành Bình Lăng Quan, nhóm tiễn nỏ cuối cùng, rốt cục cũng bay vụt đra.
Tiếng nổ không ngừng vang lên trong bầu trời, hỏa cầu, bông tuyết và cự thạch dày đặc rơi đập xuống, nhao nhao rơi vào trong trận địa bộ binh trọng giáp của Tấn Quốc đã sắp tan vỡ.
Nhưng vào lúc này, bộ binh trọng giáp nhìn như hỗn loạn, lại ngầm xảy ra biến hóa.
Lúc trước chia ra thành từng tiểu đội riêng rẽ, giờ toàn bộ đều tập trung lại, làm thành từng thuẫn trận hình tròn.
Thuẫn bài ở chính giữa thuẫn trận, cùng tấm thuẫn tròn khác xung quanh đều không giống nhau, mặt trên có minh khắc phù văn cổ quái.
Trong quân trận huyên náo, một âm thanh niệm chú gần như không nghe được chậm rãi vang lên, giữa từng thuẫn trận đều sáng lên một mảnh ánh sáng màu vàng, hóa thành từng mặt thuẫn tròn kim quang to lớn, đập rơi hỏa cầu, những cự thạch đều bị chắn ở bên ngoài.
"Không tốt! Là tu sĩ của địch quân!" Quảng Lương Vương từ xa nhìn thấy cảnh này, nhất thời kêu lên.
Tu sĩ đi theo quân đội Tấn Quốc lại trốn ở trong bộ binh trọng giáp, không tiếc trả giá lớn như vậy, chỉ đến khi mình mình dẫn đại quân trong thành xông ra ngoài, lúc này mới xuất hiện.
Vừa nghĩ tới đây, ông không khỏi nhìn bằng cặp mắt khác, đối với quyết đoán cùng mưu lược của Triệu Tương này.
Nhưng hắn không biết là, Triệu Tương bất quá là một lính hầu, người thật sự chỉ huy đại quân Tấn Quốc, thực ra là quốc sư Phong Thanh Tử.
Lại nói sau khi vòng công kích thứ ba của xe bắn nỏ mất đi hiệu lực, bộ binh trọng giáp cỉa Tấn Quốc tụ hợp lại, khôi phục trận thế vốn có, người người cầm trường kích trong tay, đâm chéo về phía trước, từng bước một đẩy mạnh về phía trước.
Mà kỵ binh của Việt Quốc tốc độ cực nhanh, cũng là đã vọt tới gần đó, mà cờ trống của bộ binh, cũng bám sát theo sau.
Khiến bọn hắn ngạc nhiên là, hai cánh yểm trợ của kỵ binh Tấn Quốc, lại không chủ động đi lên ngăn cản quấy nhiễu, cứ như vậy để mặc cho bọn hắn xông về phía bộ binh trọng giáp.
Lúc tiến gần sát năm mươi bước, bộ binh trọng giáp của Tấn Quốc chỉnh tề dừng bước, trước hai hàng quân binh nhao nhao ngồi xổm người xuống, lấy tấm thuẫn tròn bảo vệ trước người. Một tay cầm trường kích, mũi kích như rừng đâm nghiêng lên cao, báng kích vỹ thì ghim chặt trên mặt đất.
Đây là cách thường thấy nhất mà bộ binh trọng giáp sử dụng để đối phó kỵ binh, cũng là trận thế hữu hiệu nhất.
Đại quân Việt Quốc đương nhiên cũng phát hiện trận địa sẵn sàng đón địch của Tấn quân, nhưng kỵ binh xông trận đều với khí thế chưa từng có từ trước tới nay.
Giờ này khắc này, chỉ cần dựa vào cổ khí thế này, một kích là đủ để xé nát Tấn Quân.
Sau đó bộ binh của Việt Quốc xông vào trong, dùng vũ khí ngăn đấu với trường kích, đương nhiên có thể giết sạch bộ binh trọng giáp của Tấn Quốc cái không còn manh giáp.
Chỉ nghe trận trận tiếng giết giết vang lên, mấy trăm kỵ binh phía trước của Việt Quốc, cho chiến mã nhảy lên thật cao, đạp mạnh xuống bộ binh trọng giáp Tấn Quốc ở phía dưới, lại bị trường kích dày như rừng đâm thủng bụng ngựa.
Kỵ binh của Việt Quốc vừa rớt xuống đất, lập tức bị Tấn quân dùng mép tấm thuẫn đánh mạnh xuống, trực tiếp chém đứt đầu.
Bị tấn công liên tục chớp nhoáng, trận thế của bộ binh trọng giáp Tấn Quốc rốt cục bị xé mở một đường, bộ binh Việt Quốc theo sát phía sau lập tức xung phong liều chết tiến lên, cùng hỗn chiến.
Ngay lúc đó, kỵ binh Tấn quân tuần tra ở hai bên giáp công từ hai cánh đánh bọc qua đây, một lần hành động cắt đứt đường lui của Quốc kỵ binh và bộ binh Việt, hoàn toàn bao vây.
Mà bộ binh giáp nhẹ Tấn Quốc trước đó bị kéo dài khoảng cách, cũng bắt đầu gia tăng tốc độ hành quân, liều chết xông về phía bên này.
Trong điện quang hỏa thạch, 130,000 đại quân Việt Quốc trên chiến trường, nhất thời như cá trong chậu.
"Vương gia, mau điều quân đội trong quan gấp rút đi tiếp viện, nếu như đại quân bị diệt, Bình Lăng Quan tất nhiên thất thủ." Trung niên mưu sĩ thần sắc lo lắng, liền vội vàng tiến lên nói.
"Nhưng trong Bình Lăng Quan, đã không còn viện binh có thể điều." Quảng Lương Vương cổ quái liếc nhìn trung niên mưu sĩ, giọng nói lãnh đạm.
"Cái gì? Không phải còn có nhánh quân đã nhổ trại đi trước... lẽ nào?" Trung niên mưu sĩ nghe vậy, quá sợ hãi.
"Rất kinh ngạc sao? Là cảm thấy lại còn có tình báo mà ngươi không biết sao? Lô tham quân!" Quảng Lương Vương lạnh lùng, quát to.
Trung niên mưu sĩ sau khi nghe xong, không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp nhún người nhảy tới trước, nhảy xuống ngoài tường thành.
Nhưng mà, còn chưa đợi thân hình rơi xuống đất, trên đỉnh đầu liền có một đạo kiếm màu tím quét qua, trực tiếp gọt bay phân nửa xương đỉnh đầu và gương mặt của gã. Gã ngay cả hét lên một tiếng thảm thiết cũng không thể phát ra, lúc đó mệnh tới hoàng tuyền, thi thể rơi xuống đất, làm văng lên một đám bụi mù.
Quảng Lương Vương cầm trường kiếm, đứng ở trên góc mái tường, mặt không đổi sắc chậm rãi thu trường kiếm vào.
"Có thể gởi tín hiệu." Ông không xoay người, phân phó với lính liên lạc ở sau lưng.
Trên chiến trường, 130,000 Việt Quốc đại quân dưới sự trùng kích của đại quân Tấn Quốc, chiến tổn cực lớn, rất nhanh đã có mấy vạn nhân mã chết trận. Chỉ có thể vừa ngoan cố kháng địch bao vây tiễu trừ, vừa chậm rãi tiến về phía cửa thành Bình Lăng Quan.
Nhưng mà, trong lúc bọn hắn đã hoàn toàn bị bao vây, cửa thành Bình Lăng Quan cũng đã lần nữa đóng lại, xe bắn nỏ trên đầu thành cũng đã lui xuống, đổi thành hơn ngàn tên cung tiễn thủ, từng người giương cung cài tên, nhắm ngay đại quân Tấn Quốc đang xông tới, vận sức chờ phát động.
Trong lúc Tấn quân đang dự định thừa thế nuốt trọn quân đội Việt Quốc, trên tường thành lại vang lên trận trận tiếng trống rung trời. Giống như vang vọng kết nối, trên chiến trường bỗng nhiên cũng vang lên trận trận âm thanh như sấm rền, đại địa cũng theo đó kịch liệt rung động.
Chỉ thấy bên trái chiến trường, bụi mù cuồn cuộn, giống như rất nhiều Chúc Long màu vàng bay thẳng lên trời, một chi kỵ binh mặc giáp nhẹ màu trắng của Việt Quốc, cầm trong tay trường thương xung phong lao về phía kỵ binh cánh trái của Tấn Quốc.
Ở tại phía sau, mênh mông bộ binh Việt Quốc, có tới vài chục vạn quân, đi theo kỵ binh đánh chớp nhoáng, thanh thế rất lớn.
Chi đại quân Việt Quốc này có quân số khổng lồ, ngoại trừ là quân đội vốn trú đóng trong Bình Lăng Quan, còn lại đại đa số là nhánh phục binh trú đóng ở Lưỡng Giới Sơn, mà Thiết Kiên từng nhìn thấy. Hôm nay chiến cơ vừa tới, liền lập tức lao đến.
Kỵ binh Tấn Quốc thấy vậy, vội vã quay ngựa, lao đến đối đầu với chi kỵ binh Việt Quốc gấp rút tiếp viện.
Nhưng do chuyện xảy ra bất ngờ, kỵ binh lâm thời thay đổi, dù là khoảng cách chiến mã trùng kích, hoặc là uy thế xung phong đều yếu hơn kỵ binh Việt Quốc một đoạn. Hơn nữa phía sau kỵ binh Việt Quốc còn có bộ binh áp trận, chỉ có một hiệp xung phong, liền bị đánh đến tán loạn, quân lính tan rã.
Tàn dư đại quân Việt Quốc vốn bị vây ở chính giữa mắt thấy viện binh chạy tới, mọi người càng không sợ chết, anh dũng giành lao lên trước. Không hề bại lui về phía Bình Lăng Quan, ngược lại đột phá vòng vây về phía viện quân, hai bên trước sau giáp công, thế như chẻ tre.
Mà lúc này, bộ binh giáp nhẹ của Tấn Quốc rốt cục cũng chạy tới, hai nước dồn tất cả binh lực cho trận chiến này, vào lúc này toàn bộ đều đã lên chiến trường, hơn một triệu người lớn, rốt cục đã lộ ra.
Việt Quốc bằng vào chiêu thức ấy bất ngờ đột kích cánh trái, giai đoạn đầu thu được nhất định ưu thế, nhưng có thể thừa cơ hoàn toàn đánh tan đại quân Tấn Quốc hay không, còn chưa thể biết được.
Trong lúc nhất thời, trên chiến trường, khắp nơi đều là âm thanh giết chóc rung trời, binh khí giao kích tiếng cùng tiếng hét thảm tê tâm liệt phế, chiến sự thảm thiết, có thể dùng câu "Thây phơi khắp nơi và máu chảy thành sông" để hình dung.
...
Bình Lăng Quan bên này tiếng la hét "Giết giết" rung trời, ầm vang không ngừng, ngay cả quân trấn bên Lưỡng Giới Sơn cũng có thể cảm giác được rõ ràng.
Mà lúc này ở phụ cận quân trấn, bên ngoài một ngôi nhà cỏ ở thôn xóm rách nát, Yến Tử nhìn bầu trời xa xa, gương mặt tràn ngập lo âu. Một lát sau, nàng lại quay về trong ngôi nhà cỏ, ngồi ở bên cạnh Ninh Tiểu Tiểu đang được kén ánh sáng màu bạc bao quanh.
"Thiết đại ca đi lâu như vậy, cũng không biết giờ thế nào rồi? Đang bế quan tu luyện? Hay đã đi đến chiến trường Bình Lăng Quan?" Nàng thở dài, sâu kín nói.
Ninh Tiểu Tiểu đương nhiên không có khả năng trả lời nàng, vẫn ngủ say trong kén ánh sáng, không hề phản ứng.
"Ninh muội muội, có chuyện này, ta ngược lại thật sự ước ao được là muội, có thể được Thiết đại ca một lòng một dạ yêu thương, nếu như huynh ấy có thể đối với ta... Ai, ta nói chuyện này để làm gì? Chỉ mong muội có thể sớm tỉnh lại..."
Yến Tử nói xong lời cuối cùng, cũng không nói gì nữa, chỉ có thể cười khổ.
...
Lại nói trên toà đài cao ở hậu phương đại quân Tấn Quốc, người khoác áo giáp Triệu Tương, lúc này tay thuận đang siết chặt chuôi bội kiếm, trên người gã mồ hôi nóng chảy đầy, song đáy lòng lại lạnh lẽo.
Ngày xưa chỉ nghe bậc cha chú đàm luận qua chiến sự thảm liệt lần trước giữa Tấn-Việt với Bắc Man, gã tâm cao khí ngạo chỉ coi đó là một ván đánh cờ đoạt công danh trên chiến trường. Mà hôm nay khi sau nhìn thấy tận mắt, hắn mới biết được thơ văn tán tụng chiến công, đều là từ máu tươi viết lên, kẻ thành tướng làm vương, đều xây trên xương cốt của vạn người.
Mắt thấy Tấn quân rơi xuống hạ phong, gã nơm nớp lo sợ đi ra phía trước, ôm quyền cúi đầu với quốc sư Phong Thanh Tử ngồi trên ghế dựa lớn ở đài cao, nói: “Quốc sư, lúc này có thể vận dụng sức mạnh của những tu sĩ kia chưa ạ?"
Phong Thanh Tử trong tay đang cầm một quyển sách cổ màu xanh không biết là nội dung gì, đang nhíu mày nghiên cứu, sau khi nghe lời ấy, chỉ giương mắt nhìn một chút tình thế trên chiến trường, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, khẽ gật đầu.
Ninh Kham đứng hầu ở bên cạnh lập tức hiểu ý, bèn dặn dò với lính liên lạc vài câu.
Chỉ chốc lát sau, trên chiến trường, liền truyền đến trận trận tiếng chuông cổ quái.
Kèm theo tiếng chuông vang lên, hơn mười mấy khu vực trên chiến trường, đều vang lên trận trận tiếng sấm.
Chỉ một lúc sau, từng cái Minh Hỏa Phù uy lực cực lớn nổ tung xung quanh, một đoàn hỏa cầu to bằng đầu người quét ngang trăm trượng, chỗ đi qua người ngã ngựa đổ, để lại mặt đất đầy những xác chết cháy trụi đen thui.
Bên này thế hỏa vừa dừng, chỗ kia tiếng sấm lại nổi lên, các loại thuật pháp thần thông, bắt đầu hiển lộ uy thế.
Ngoại trừ chỗ lưỡng quân Tân-Việt giao chiến, có tu sĩ trong quân Đại Tấn làm khó dễ, ngay cả trong Việt quân cũng có tu sĩ sát thủ gián điệp nằm vùng nhiều năm, dùng đủ loại thủ đoạn của người tu hành, đánh chết người bên cạnh.
Thương cảm quân binh của Việt Quốc, căn bản không kịp phản ứng, liền chết ở trong tay đồng đội ngày xưa xưng huynh gọi đệ, chết sống có nhau.
Tấn Quốc cùng tu sĩ đi theo hạ sát thủ, tu sĩ của Việt Quốc đương nhiên cũng sẽ không ngồi nhìn, liên tục sử dụng bản lĩnh xuất chúng, lao tới chém giết.
Trên chiến trường, những người này xuất thủ đều không giữ lại chút nào, không cố kỵ gì, sử dụng pháp lực và pháp bảo để chém giết. Trong lúc nhất thời ngược lại tạo thành thế giằng co, nhưng mấy tên binh lính kia gặp vạ lây, đều bị thương vong thảm trọng.
Giao chiến đến tận đây, số lượng hao tổn nhân mã của song phương, đã không dưới hơn mười vạn.
Bất tri bất giác, mặt trời lên cao, đã đến giữa trưa.
Phong Thanh Tử vẫn nhàn hạ, ngồi trên ghế dựa lớn, cúi đầu nhìn thoáng qua bóng người phía trước, thần sắc bắt đầu trở nên chăm chú, cổ tay vừa chuyển, thu hồi quyển sách cổ màu xanh kia, chậm rãi đứng lên từ trên ghế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.