Luyện Kiếm

Chương 4: Yến gia Việt quốc




Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***
Đoàn xe đỗ tại một mảnh đất trống trong rừng, hơn mười chiếc xe ngựa lớn nhỏ không đều, mơ hồ làm thành một cái vòng tròn lớn. Tất cả trên xe đều dùng vải bạt dày che kín, bên cạnh mỗi một chiếc xe còn có hơn mười tên võ sĩ ăn mặc giống nhau ngồi xếp bằng tại chỗ, vây quanh một nồi sắt lớn đang dùng củi nấu.
Trên mỗi chiếc xe ngựa cắm một cây cờ xí, theo gió tung bay, trên đó viết chữ "Yến" thật to.
"Hai vị, chúng ta sắp đi đâu?"
Thiết Kiên không để ý hai người lỗ mãng ném hắn xuống đất, lại nhanh chóng bò lên, thu hết thảy bốn phía vào mắt, cặp mắt hơi đổi hỏi.
"Tên gì, ngươi còn có thể ăn phải không? Đi thôi, tiểu thư đang chờ đấy, giờ ổn định một chút." Bên cạnh xe ngựa, một thiếu nữ ăn mặc trang phục nha hoàn một tay chống nạnh khiển trách một tiếng, sau đó lại nói với hai gã võ sĩ.
Thiếu nữ này là nữ tử trước kia chui vào xe ngựa xem xét, lúc này Thiết Kiên mới phát hiện, sau thắt lưng nàng còn đeo một cái túi vải nhỏ.
"Vâng!"
Hai gã võ sĩ lên tiếng, bước nhanh tới đỡ Thiết Kiên lên, đi theo tiểu nha hoàn xuyên qua đám người, đến trước một cái lều vải cách đó hơn mười trượng.
Một màn này, mặc dù đưa tới ánh mắt không ít người xung quanh, nhưng phần lớn những người này không đếm xỉa tới chỉ liếc mắt nhìn, rồi dời đi, tiếp tục làm việc riêng của mình.
Vào trong lều vải, hai gã võ sĩ đặt Thiết Kiên đang bị trói trên xe kéo trước mấy cái bàn. Dưới tiểu nha hoàn phân phó, họ thi lễ một cái rồi lui ra ngoài.
Chỉ nghe tiểu nha hoàn thi lễ một cái về phía chiếc ghế bành phía sau mấy cái bàn, trong miệng nói:
"Tiểu thư, người tới rồi."
"Đã biết."
Theo một âm thanh thiếu nữ thanh thúy dễ nghe truyền đến, Thiết Kiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên mặt ghế thái sư đang ngồi một thiếu nữ áo tráng dáng người linh động.
Thiếu nữ buộc tóc đen bằng khăn choàng, da thịt nõn nà, dưới đôi lông mày dài là một đôi mắt sáng linh động, giống như hai tinh tú. Nàng khoảng mười sáu tuổi, hiện ra dung mạo tuyệt sắc.
Cô gái kia đứng dậy, dời bước đên trước mấy cái bàn. Ánh mắt Thiết Kiên và thiếu nữ chạm nhau, hắn thấy được không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Tiểu nha hoàn vốn đi theo sau thiếu nữ, thấy vậy, bỗng nhiên vượt lên trước vài bước chắn giữa thiếu nữ mắt sáng và Thiết Kiên. Nàng bĩu môi, có chút bất mãn nhìn chằm chằm hắn.
Thiếu nữ mắt sáng nhẹ a một tiếng, hai ngón tay ngọc thon dài nắm lấy lỗ tai tiểu nha hoàn, kéo nàng qua một bên.
"Làm sao, còn chưa xem đủ à? Đây là phép tắc ngươi nhìn thấy ân nhân cứu mạng mình sao?" Thiếu nữ mắt sáng thấy Thiết Kiên vẫn đang ngây người nhìn mình, khóe môi hơi vểnh lên nói.
"Ân nhân cứu mạng?"
Thiết Kiên nghe vậy phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn thoáng qua dây thừng trói chéo tay của mình.
"Không biết tốt xấu, lúc phát hiện ngươi thì toàn thân ngươi là máu, nếu không có tiểu thư, ngươi đã sớm là một cỗ khô cốt táng thân ở sa mạc rồi!"
Tiểu nha hoàn ở một bên phồng má lên, nhịn không được nói.
"Tiểu nha đầu, cởi trói cho hắn." Thiếu nữ mắt sáng yên lặng cắt đứt lời cằn nhằn của tiểu nha hoàn.
"Vâng!"
Tiểu nha hoàn hiển nhiên có chút sợ hãi vị tiểu thư nhà mình, mặc dù vẻ mặt không tình nguyện, nhưng vẫn đáp ứng, tiến lên ngồi chồm hổm xuống, tay chân lanh lẹ cởi toàn bộ dây thừng trên người Thiết Kiên ra.
"Đa tạ ân tiểu thư cứu mạng!"
Thiết Kiên lắc sợi dây thừng rơi xuống, vừa mạnh mẽ chống đỡ thân thể ngồi dậy, muốn hành đại lễ.
"Miễn đi. Đừng lộn xộn nữa, lại lãng phí đan dược của ta." Thiếu nữ mắt sáng khoát tay chặn lại, không để ý nói.
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Ngày nào đó ta nhất định sẽ hồi báo! Còn chưa thỉnh giáo quý tính cô nương?" Thiết Kiên trịnh trọng chắp tay với thiếu nữ.
"Hồi báo thì khi khác nói, ta họ Yên tên Tử, ngươi không phải là người Việt Quốc, vậy một thân bị kiếm thương là chuyện gì xảy ra?" Đuôi lông mày thiếu nữ mắt sáng hơi chau lên, con mắt đảo một vòng, một tay vô tình hữu ý đặt trên vỏ kiếm bên hông, theo đó tản mát ra một cỗ khí thế có chút kinh người.
"Tại hạ Sở Phi, nhân sĩ Đại Tấn, bị cừu gia đuổi giết mới trốn vào sa mạc, rồi tao ngộ bão cát..." Vẻ mặt Thiết Kiên hơi động một chút, tiếp theo âm thanh như thường trả lời.
Từ linh áp trên thân đối phương toả ra nhàn nhạt, có lẽ là một tu sĩ Luyện khí trung kỳ, giống như mình lúc toàn thịnh.
Hôm nay tu vi hắn bị hao tổn, cũng không biết đang ở chỗ nào, không thể không cẩn thận.
"A, nguyên lai là Sở công tử. Không biết tiếp theo công tử có tính toán gì không?" Ánh mắt Yến Tử chớp động, lại hỏi.
"Xin hỏi Yến cô nương, các ngươi đang đi nơi nào?" Thiết Kiên trầm ngâm một chút, hỏi ngược lại.
"Yến gia là thương hội, hiện đang đi qua các nơi của gia tộc —— Việt Kinh. Làm sao, Sở công tử có gì chỉ giáo?" Yến Tử nhìn chằm chằm Thiết Kiên, tựa hồ đã sớm đoán ra, chờ đợi hắn trả lời.
"Thực không dám giấu giếm, cừu gia tại hạ tại Đại Tấn có thế lực không nhỏ, không hẳn không dám đuổi giết đến Việt Quốc. Tại hạ được tiểu thư cứu giúp, cảm ơn vô cùng. Vì sợ liên quan đến quý thương hội, chờ đến lúc có sức hoạt động lại, sẽ lập tức rời đi." Thiết Kiên cười khổ một tiếng, sau đó trả lời.
"Sở công tử có thể từ Tấn quốc một đường xuyên qua Táng Tiên sa mạc, hiển nhiên cũng không phải là hạng người tầm thường. Bất quá, ta mặc kệ ngươi tại Tấn quốc có thân phận thế nào, cừu gia là ai, nhưng ở nơi này là Việt Quốc! Ít nhất tại Yến thị thương hội, Yến Tử ta tự nhiên có thể bảo vệ ngươi chu toàn. Về phần đi hay lưu lại, tự nhiên ngươi muốn thế nào cũng được." Yến Tử yên lặng nói ra, tay đặt trên vỏ kiếm cũng theo đó dời đi.
"Tiểu thư nhân nghĩa, tại hạ..."
Thiết Kiên nghiêm nghị chắp tay, đang muốn nói thêm gì nữa, kết quả chưa kịp nói, tiểu nha đầu bên cạnh đã không suy nghĩ cướp lời:
"Tiểu thư nhà ta vì cứu ngươi, đã dùng một viên Triêu Lộ đan năm đó phu nhân lưu lại, chẳng lẽ ngươi muốn cứ như vậy phủi mông rời đi?"
"Triêu Lộ đan? Yến cô nương lại dùng đan dược trân quý như thế cứu tại hạ!" Hôm nay trên thân Sở mỗ không mang theo gì, không có gì hồi báo, nhưng phần đại ân này sẽ nhớ kỹ." Sắc mặt Thiết Kiên biến hóa nói.
Việt Thiên Đại Lục, kiếm đạo độc tôn. Mà phù lục, đan dược cũng có chút thịnh hành, nhưng vật cao giai tương đối thưa thớt. Triêu Lộ đan lại là một loại đan dược cứu mạng cao giai có chút quý hiếm.
"Gia mẫu khi còn sống ở trước mặt Đức Phật đã thề nguyện, phàm đủ khả năng, tuyệt không ngồi nhìn người nguy vong. Ta chỉ là làm theo nguyện vọng mẫu thân mà thôi. Thương thế công tử chưa lành, nên nghỉ ngơi thêm. Tiểu nha đầu, tiễn khách." Yến Tử khoát tay chặn lại, nhàn nhạt nói ra.
"Xin mời, Sở đại công tử." Vẻ mặt tiểu nha hoàn không tình nguyện chạy đến cửa trướng bồng, hậm hực kéo màn cửa lên nói.
"Vậy Sở mỗ sẽ không quấy rầy Yến cô nương nữa, cáo từ." Thiết Kiên thấy vậy, cũng không nhiều lời nữa, hơi khẽ khom mình, quay người rời đi.
Ra lều trại, Thiết Kiên nhìn lên ánh nắng nóng bỏng chói chang trên trời một cái, thở dài một hơi.
Lúc này nên đi con đường nào? Hắn cũng có chút mờ mịt.
Nhưng nghe từ khẩu khí Yến Tử, nơi này cách Việt Quốc đại khái cũng không xa, có lẽ đi Việt Quốc là sự chọn lựa tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Thiết Kiên cất bước đi về hướng xe ngựa lúc trước tĩnh dưỡng. Khi hắn đến nửa đường, lại bị một màn cách đó không xa gây chú ý.
Trên một chỗ đất trống phía trước lều vải, đang có chừng hai ba mươi tên võ sĩ võ trang đầy đủ quây thành một vòng tròn, tất cả ánh mắt đám người nhìn chăm chú, sắc mặt mang theo vẻ khẩn trương.
Ngay cả hai kẻ trước đây không lâu mang chính mình đi giờ phút này cũng ở trong đó, cũng giống mấy người kia không dám thở mạnh một cái, tựa hồ đang quan sát cái gì đó.
Thiết Kiên do dự chốc lát, cất bước đi tới cách hai ba trượng, đứng sau một gốc cây chết héo, nhìn lại bên đó.
Chỉ thấy chính giữa đám võ sĩ, một gã trung niên nam tử mặc trường bào màu nâu nhạt đang đại mã kim đao ngồi trên một rương gỗ màu đen, phía trên hai chân đặt ngang một thanh trường kiếm màu nâu dài hơn ba thước.
Nam tử này mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, một đầu tóc dài xanh đen hơi quăn xoắn, không búi tóc, mà lấy một sợi dây bằng da tùy ý buộc ở sau ót, trên trán có một sợi tóc không cột rủ xuống trước mắt.
Giờ phút này tay gã áp vào đốc kiếm và chuôi kiếm, một cái tay kia thì bị một tầng ánh sáng màu xanh nhàn nhạt bao phủ, giữa năm ngón tay nắm một thanh dao găm thanh đồng khảm một viên tinh thạch đỏ thẫm, đang khắc hoạ gì đó trên thân trường kiếm. Thần tình trên mặt gã chăm chú đến cực điểm, giống như ngăn cách bản thân với thế giới xung quanh. Tất cả tinh khí thần cả người gã đều tập trung vào hoạt động bên trên.
Nhìn qua, Thiết Kiên phát hiện tên trung niên nam tử kia đang khắc hoạ là một chuỗi phù văn dài màu đỏ, hình dạng cổ xưa, tối nghĩa khó hiểu.
"Cử Hỏa phù văn! Đây là đang Khai Linh pháp kiếm." Trong lòng Thiết Kiên âm thầm kinh ngạc nói. Hắn có thể cảm nhận được trên người đối phương tản mát ra từng trận ba động Pháp lực.
Chỉ thấy mấy tên võ sĩ cao lớn thô kệch vây quanh, giờ phút này thần sắc cả đám đều hồi hộp đến vạn phần, thở mạnh cũng không dám, sợ quấy nhiễu tên trung niên nam tử kia.
Theo phù văn trên thân kiếm hiện ra từng chút một, viên tinh thạch đỏ thẩm trên thanh dao găm thanh đồng trong tay nam tử, hào quang cũng bắt đầu từ từ trở nên ảm đạm.
Cùng lúc đó, lông mày trung niên nam tử không dễ phát hiện nhíu một chút.
Ngay sau đó, chỉ thấy thanh dao găm thanh đồng kia hơi chậm lại, đoàn minh văn vẫn chưa khắc hoạ hoàn chỉnh. Bỗng tinh thạch đỏ thẩm trên dao găm đột nhiên lóe lên màu đỏ, "Bụp" một tiếng, bạo liệt ra.
Một cỗ khí kình không lớn không nhỏ từ trong vu nổ cuốn ra, chấn động làm trường kiếm màu nâu rung động ông ông mãnh liệt, ở trên lưu lại gần nửa minh văn màu đỏ, có chút tia chớp, tản ra từng trận nhiệt độ cao.
Rõ ràng, trung niên nam tử khắc hoạ phù văn đến phút cuối, lại bị thất bại.
Dù vậy, các võ sĩ xung quanh cũng nhịn không được phát ra từng tiếng thán phục, ánh mắt mọi người nóng bỏng nhìn thanh trường kiếm trong tay trung niên nam tử.
"Tài liệu chế tạo kiếm này quá mức phổ thông, nhiều nhất cũng chỉ có thể Khai Linh trở thành pháp kiếm cấp thấp nhất, ngược lại đáng tiếc một viên Hỏa Nguyên thạch..." Trung niên nam tử nhìn chỗ viên tinh thạch trên dao găm đã nổ tung, lắc đầu nói.
Dứt lời, gã đứng dậy, rũ áo bào, đưa chuôi trường kiếm này cho một người phía trước. "Tuy Khai Linh thất bại, nhưng kiếm này cũng là pháp kiếm cấp thấp có năm sáu phần uy năng, có thể dùng tạm."
Tên võ sĩ kia vốn trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng, giờ phút này vẻ mặt lại mừng rỡ, y cẩn thận từng li từng tí hai tay tiếp nhận pháp kiếm, trong miệng liên tiếp kêu lên: "Đa tạ Trần sư, đa tạ Trần sư..."
Trung niên nam tử không nói gì nữa, tự động tách đám người ra một con đường, nhẹ lướt đi.
Sau khi gã rời đi, võ sĩ xung quanh lập tức vây quanh người cầm kiếm, nhao nhao la hét muốn xem chuôi pháp kiếm Khai Linh thất bại này, thậm chí còn có người kêu la muốn mua kiếm này.
Thiết Kiên nhìn thấy hết thảy, trên mặt lại lộ ra vẻ đăm chiêu, tiếp theo bình tĩnh từ trong đám người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.