Lưu Manh Lão Sư

Chương 30: Em có phải là rất muốn




Trần Thiên Minh về đến nhà, thấy chị Yến đang ngồi một mình trong phòng khách xem TV.
"Chị, ba mẹ em đâu?" Trần thiên Minh tùy ý hỏi một câu.
"Dì dượng hiện ở cửa hàng tạp hóa! Thiên Minh, em ăn cơm chưa?" Chị Yến thấy Trần Thiên Minh trở về, quan tâm hỏi.
"Chưa, một lát nữa để sẽ ăn" Trần Thiên Minh vừa nói vừa liếc nhìn chị Yến một cái, chị Yến trước mắt làm cho hai tròng mắt hắn sáng lên. Hôm nay chị Yến mặc bộ quần áo rộng thùng thình, ngồi ở phía trên hắn có thể chứng kiến tình cảnh bên trong của Chị Yến. Cái khe ngực thật sâu, còn có chiếc nịt ngực màu tím, làm cho phía dưới hắn lại hưng phấn đứng lên.
Lúc này Trần Thiên Minh không thể nào bước đi được, đành phải ngồi trên sô pha bên cạnh Chị Yến.
"Thiên Minh, em đi ăn cơm trước đi, không nên xem TV" Chị Yến đẩy đẩy Trần Thiên Minh, nói.
"Ừm, chờ chút em đi" Trần Thiên Minh ừm một tiếng, gật gật đầu.
"Nhanh đi".
"Từ từ" Hiện tại Trần Thiên Minh có khổ cũng không dám nói, không phải hắn không muốn đi, mà tình hình bên dưới của hắn như vậy sao đi được.
Hiện giờ bên dưới càng ngày càng trầm trọng thêm, nếu Trần Thiên Minh chỉ xúc động một chút, phía dưới sẽ lập tức hưởng ứng, sau đó liền cứng lên không xuống, phải mất thời gian dài mới có thể khôi phục như bình thường.
"Cái đồ lười nhà ngươi, nhanh đi" Đang xem Tv nên Chị Yến không hề quay đầu lại, nàng vừa nói vừa vỗ tay ra đằng sau. Vốn định vỗ vào đùi của Trần Thiên Minh, nhưng bởi vì nàng chỉ mải xem TV, thế nên một chưởng lại chụp phải chỗ phía dưới phi thường không nghe lời của Trần Thiên Minh
"Ôi chao!" Trần Thiên Minh kêu to một tiếng. Nơi phía dưới không nghe lời bị chị Yến vỗ như vậy, chỉ cảm thấy đau nhói, không kìm được kêu lên.
"Thiên Minh, em sao rồi?" Chị Yến nghe tiếng kêu thảm thiết của Trần Thiên Minh, còn vừa rồi lại chụp phải địa phương mà nàng cảm giác không phải là bắp đùi, nàng quay đầu lại thì vừa thấy.
"Không, không có gì" Trần Thiên Minh vội vàng thu tay lại, muốn ngăn lại chỗ phía dưới đang cứng lên. Vốn tưởng rằng bị chị Yến vỗ như vậy, nó sẽ nghe lời, nhưng không ngờ nó lại không nghe lời như vậy.
"Em sao vậy, có sao không?" Chị Yến nhìn nơi ấy của Trần Thiên Minh, sợ hãi kêu lên.
"Không, không có việc gì" Bây giờ Trần Thiên Minh cảm thấy chính hắn thực sự dọa người, trước mặt Chị Yến lại xảy ra sự tình như vậy.
"Còn nói không có việc gì, là chị đánh sưng lên, còn nữa, hay là nó là như vậy?" Tuy chị Yến là bác sĩ, nhưng về phương diện này chính nàng cũng chưa từng trải qua, cho nên đành phải hỏi Trần Thiên Minh.
"Nó, nó không nghe lời" Trần Thiên Minh cúi đầu.
Chị Yến nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, khuôn mặt đỏ lên, mắc cỡ cúi đầu.
Trần Thiên Minh nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng xinh đẹp của Chị Yến, hắn giật mình, não nóng lên, hắn xúc động vội ôm chị Yến vào lòng.
Chị Yến lúc đầu còn giãy nhẹ tượng trưng hai cái, sau đó cũng không cử động gì.
Trần Thiên Minh đã bị sắc huyết công tâm nhìn thấy phong nhũ cao vút của chị Yến, liền vươn tay tới, nhẹ nhàng vuốt lên trên đấy.
"Đừng," Chị Yến nhỏ giọng kêu lên một tiếng, lại không có cử động gì.
Bởi vì Chị Yến không phản kháng, tay của Trần Thiên Minh càng gia tăng lực khí, từ chỗ vuốt nhẹ chuyển thành động tác bóp mạnh, khoái cảm hiện giờ so với chỉ sờ thôi lớn hơn gấp mười lần.
Hai mắt chị Yến cũng khoan khoái mà khép dần một đường, khoái cảm làm cho nàng cắn nhẹ bờ môi, nhưng cảm giác cực kỳ sảng khoái làm cho nàng không thể không phát ra tiếng, từ trong miệng nàng, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng rên rĩ khe khẽ.
"Thiên Minh, em có phải rất muốn không?" Lời này của Chị Yến mềm như tơ làm cho Trần Thiên Minh rất mừng rỡ, đầu tóc bề bộn, hưng phấn quá nên thở phì phò.
"Tốt, đi đến phòng của em, đừng để lâu mà tổn hại đến sức khỏe" Chị Yến đỏ mặt nói. Nàng vừa mới nói xong, liền bỏ chạy vào trong phòng của Trần Thiên Minh.
"Không phải chứ, hôm nay sao vận khí lại tốt đến như thế" Trần Thiên Minh hưng phấn khoái hoạt không thể đứng lên, nhưng nghĩ đến thân hình gợi cảm mê người của chị Yến, hắn từ ba bước biến thành một bước chạy tới.
"Chị Yến, em đến đây"Trần Thiên minh cơ hồ là bay thẳng vào trong phòng.
"Em nằm xuống, chị đến giúp đệ xuất ra" Chị Yến nghiêm mặt nói, bàn tay run rẩy hướng đến phía dưới của Trần Thiên Minh.
"A?" Trần Thiên Minh kêu lên một tiếng, vốn nghĩ rằng chị Yến theo mình, làm cho mình cái gì cái gì và vân vân… Trần Thiên Minh thất vọng một trận.
"Em không muốn sao? Chị Yến thấy thái độ thất vọng của Trần Thiên Minh, tay lập tức dừng lại, sắc mặt có chút biến đổi. Vừa rồi nàng đã rất lo lắng nên mới quyết định việc này, hiện giờ khuôn mặt nhỏ của nàng đang ửng đỏ.
"
Không, không, không phải" Trần Thiên Minh vội vàng giữ chặt lấy chị Yến. Tuy không phải đao thật thương thật, nhưng nghĩ đến bàn tay nhỏ bé của Chị Yến nắm lấy vật cứng rắn của mình, chỗ bên dưới lại độn lên sau lớp vải quần.
Chị Yến thẹn thùng cúi đầu xoa tay chậm rãi, nhẹ nhàng xoa lấy vật cương ngạnh bên dưới của Trần Thiên Minh, tuy nhiên cách quần, nhưng Trần Thiên Minh vẫn có thể cảm giác được từ bàn tay mềm mại nhỏ bé của biểu chị truyền lại cho mình sự hưng phấn.
Chị Yến một mặt dùng sức nắn bóp vật phía dưới của Trần Thiên Minh, một mặt kẹp chặt lấy hai đùi mình, phỏng chừng phía dưới cũng phi thường khó chịu, nước chảy thành sông.
"
A! A…" Chị Yến thủ pháp cứng nhắc, làm trướng bồng của Trần Thiên Minh hưng phấn đến cực điểm, "Thật sảng khoái!" Trần Thiên Minh không khỏi kêu lên. Hắn hiện giờ cũng không cần biết thiệt hơn, tay hắn với lên trên cặp nhũ của Chị Yến, phong nhũ kia thật động lòng người, vì thế mà hắn hưng phấn biến chúng thành những hình dạng bất đồng.
Chị Yến cho tới tận bây giờ chưa từng cho ai xoa bóp thế bao giờ, còn Trần Thiên Minh lại dùng sức bóp mạnh, làm nàng cũng hưng phấn hẳn lên. Nàng cũng dùng tay ra sức tiến hành đả kích trướng bồng, qua lại dùng sức, nắn bóp…
"
Quá… đã, Yến, Chị Yến, em… muốn ra" Trần Thiên Minh kêu lên một tiếng.
Chị Yến nói: "
Em đi tắm rửa rồi ăn cơm, chị sẽ đi hâm lại đồ ăn".
"
Chị Yến, em…" Trần Thiên Minh nói không nên lời.
"
Em không cần nói, cứ để như vậy sẽ ảnh hưởng tới thận, cảm giác có phải tốt hơn nhiều không?" Chị Yến nói.
Trần Thiên Minh gật gật đầu, nói: "
Nhưng, chị Yến, như vậy đối với chị thật không công bằng, rất ủy khuất cho chị" Nghĩ tới chị Yến lớn hơn mình một tuổi từ nhỏ đã thân cận bên mình, nhưng hiện giờ lại như vậy, hắn cảm thấy thực có lỗi với chị Yến.
"
Đây là ta tự nguyện. Chờ em về sau tìm được bạn gái sẽ không cần chị giúp em nữa. Bất quá chuyện này không được nói cho ai biết, biết chưa?" Chị Yến nhớ lại chuyện vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.
"
Biết, chị, em cả đời sẽ tốt với chị" Trần Thiên Minh thấy Chị Yến đỏ mặt thẹn thùng vì mình, phát hiện nàng lúc này còn đẹp hơn lúc trước nữa.
"
Nhìn cái gì vậy, mau đi tắm rửa" Chị Yến kéo Trần Thiên Minh đi.
Chị Yến nhìn đứa em nhỏ hơn mình một tuổi này, trong lòng xấu hổ muốn chết được. Cũng không biết từ khi nào, nàng đã thích đứa em này. Nếu không nàng cũng không vội vã rời chỗ làm việc về nhà, nàng nguyện ý vì hắn làm mọi chuyện, kể cả vừa rồi một màn làm cho trái tim người ta nóng bỏng cả lên. Chẳng qua, nếu sau này hắn có bạn gái, nàng sẽ rời khỏi hắn. Chị Yến thầm cắn răng đau lòng.
"
Chị, chị mệt sao?" Trần Thiên Minh vừa nuốt thức ăn vừa hỏi chị Yến.
"
Không mệt. Vì em, mệt cũng không sao" Chị Yến nói.
Trần Thiên Minh cảm động nắm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Chị Yến, nói: "
Chị, vì cái gì chị đối với em tốt như vậy?"
"
Em là em của chị mà? Đồ ngốc! Mau ăn đi. Đồ ăn nguội cả rồi" Chị Yến thúc giục Trần Thiên Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.