Lưu Manh Lão Sư

Chương 2: Người chết sống lại




"Bác sĩ, mau, mau cứu người!" Một tài xế xe tải ôm Trần Thiên Minh đang bất tỉnh chạy vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
Lúc nãy, tài xế xe tải nghĩ Trần Thiên Minh đã chết, nhưng khi sờ mũi hắn thì vẫn còn thở, nên liền đem hắn đến bệnh viện.
"Mau, mau chuyển vào phòng cấp cứu" Một đám bác sĩ cùng y tá bắt đầu luống cuống tay chân.
"Nhanh, người bệnh mất một lượng máu rất lớn, chuẩn bị truyền máu" Bác sĩ nói với người trợ thủ bên cạnh.
"Không tìm ra nhóm máu của người này, có thể là do máy hư" Người trợ thủ lắc đầu, lúc nãy anh ta đã đưa máu đi xét nghiệm, nhưng lại không tra ra nhóm máu gì. Có thể lý giải là do máy hư.
"Hả?" Gặp tình huống như vậy, bác sĩ cũng đau đầu.
"Bác sĩ, nhịp tim của người bệnh đang giảm, có dấu hiệu ngừng đập" Một y tá nhìn điện tâm đồ la lên.
"Cái gì?" Bác sĩ kêu to lên, ông cầm lấy cái máy kích điện đặt lên ngực của Trần Thiên Minh và bắt đầu giật.
"Bác sĩ, nhịp tim của người bệnh đã tăng lên" Cô y tá lại nhìn điện tâm đồ lần nữa và hét lên.
Bác sĩ vừa nghe xong, buông cái xung điện ra, nói với trợ lý bên cạnh: "Tìm được người nhà của bệnh nhân chưa? Bệnh nhân này, có thể không qua khỏi".
Cái tình huống này, thân làm bác sĩ hai mươi năm như ông cũng chưa từng gặp qua, người bệnh mất máu nghiêm trọng, nhưng lại không tìm ra nhóm máu nào, không có cách nào truyền máu cho hắn. Sợ rằng nếu truyền sai nhóm máu, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh làm nghề y của ông nhiều năm.
Mà cái làm ông choáng nhất chính là nhịp tim của hắn, lúc thì nhanh đến mức hoa mắt, lúc thì chậm ơi là chậm, tưởng chừng như là ngừng đập, ngay cả hô hấp cũng không có, nhưng qua một hồi, tim hắn lại đập.
"Bác sĩ, tim đã ngừng đập" Nữ y tá lại hét to một lần nữa.
Bác sĩ vừa nghe xong, vội vàng cầm lấy cái máy xung tim kích điện. Nhưng lúc này, Trần Thiên Minh chẳng có tí khởi sắc gì, trái tim đã không còn đập nữa.
"Ài, tôi đã hết cách, chuẩn bị thông báo đến người nhà xử lý hậu sự đi!" Bác sĩ lắc đầu bước ra khỏi phòng cấp cứu.
"Bác sĩ, người bị thương như thế nào rồi?" Tài xế xe tải đứng chờ bên ngoài hỏi.
"Bó tay!" Bác sĩ nói.
"Cái gì? Tôi phải bồi mạng sao?" Tài xế lái xe ngồi bịch xuống ghế than thở.
Trần Thiên Minh đã chết trong phòng cấp cứu!!!
Đột nhiên, cái điện tâm đồ kia nãy giờ chẳng có tín hiệu gì lại bắt đầu nhảy, còn Trần Thiên Minh nằm trên giường, các miệng vết thương trên người hắn vừa nãy chảy máu đã bắt đầu khép lại, còn gương mặt tái nhợt của hắn đã khôi phục khí sắc. Cứ như là có người vì hắn mà dùng phép hồi sinh. Dần dần, một kẻ mới chết như Trần Thiên Minh đã trở thành một người bình thường đang ngủ.
"Sao ta lại ở trong này, đây là đâu?" Trần Thiên Minh từ từ đứng dậy, quan sát xung quang, rồi tự lầm bầm trong miệng.
"Đúng rồi, ta đã bị xe đụng, nhưng bây giờ sao chẳng thấy bị gì hết" Hai tay Trần Thiên Minh sờ loạn khắp người, cảm giác bản thân không vấn đề gì.
"Người đẹp, đây là đâu vậy "Trần Thiên Minh nhìn thấy một nữ y tá đang cắm cúi viết cái gì đó, cao hứng hỏi. Mà bộ ngực của nàng, quả thật rất đạt tiêu chuẩn ISO, dẫn người nhập ma mà. Ài, cái thế giới bây giờ, phụ nữ có gương mặt đẹp thì dáng người như shit, còn dáng người đẹp thì gương mặt lại thấy gớm.
"Quỷ!" Nữ y tá xinh đẹp đột nhiên hét to lên, nàng đang viết báo cáo tử vong của Trần Thiên Minh, nhưng nhìn thấy người chết đầu tóc bù xù ngồi dậy, còn hỏi nàng đây là đâu.
"Quỷ ở đâu? "Trần Thiên Minh nghe người đẹp hét lên, cũng ngó qua ngó lại. Đang là ban ngày mà, sao lại có quỷ được. Coi trong phim cũng thấy quỷ mới ra đường vào ban đêm thôi.
"Ngươi… ngươi chưa chết?" Y tá vẫn là y tá, nhìn thấy người chết rất nhiều, mà nàng nhìn thấy Trần Thiên Minh lại cảm thấy sợ, giống như không tin vào cặp mắt của mình.
"Cô mới chết đó!" Trần Thiên Minh nhìn nhìn một hồi rồi từ bỏ ý định sờ mó người đẹp. Tuy nói là đẹp, nhưng trên các vấn đề tinh thần danh dự hoặc đại loại như vậy, hắn sẽ không nhượng bộ. Bởi vì nếu hắn chết, thì tiền tài mỹ nữ kia sẽ tan thành mây khói sao.
"Bác sĩ, người chết sống lại. Bác sĩ, người chết lại!" Nữ y tá xinh đẹp vừa chạy vừa kêu.
Ài, là một người đẹp bị điên, Trần Thiên Minh lắc đầu than thở. Nghe thấy tiếng kêu đầy sợ hãi của nàng, nếu như tham gia vào cái gì mà trận đấu siêu nữ gì gì đó, hét một tiếng, chắc có người xỉu.
"Người chết sống lại ở đâu? Ở đâu?" Lát sau, ông bác sĩ cao hứng chạy vào.
"Tôi còn sống nhăn răng, không phải người chết sống lại!" Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn ông bác sĩ một cái, xem ra cái bệnh viện này cần phải huấn luyện lại các bác sĩ và y tá ở đây thôi. Cái gì mà "Người chết sống lại", người chết có thể sống lại sao? Còn sống mà cứ bảo là chết. Bây giờ còn gọi mình là "Thi thể sống" nữa chứ, mẹ nó, sống hóa thạch thì đã nghe qua, thi thể sống, chỉ coi trong phim ma mới có mà thôi.
"Mau, kiểm tra một chút, làm kiểm tra tổng quát" Bác sĩ không để ý đến thái độ của Trần Thiên Minh, ông quay sang nói chuyện với nữ y tá.
Một hồi sau, nữ y tá mới nói: "Bác sĩ, qua kiểm tra sơ bộ, người bệnh này hoàn toàn bình thường".
"Cái gì? Hoàn toàn bình thường?" Bác sĩ đơ ra trong vài giây. "Được, để tôi nghĩ lại, vừa rồi tôi đã dùng phương pháp nào để cứu hắn, sau đó đem ra cả nước, không, toàn bộ thế giới tiến hành học thuật trao đổi" Ông bác sĩ nghĩ đến cơ hội của mình, cơ hội rạng danh lập nghiệp. Vừa rồi theo khía cạnh y học khẳng định người này đã chết, rồi được mình cứu sống, cái này không phải nói mình có tài y học cao siêu hay sao?
"Đúng rồi, tôi phải nhớ lại, nhớ thật rõ" Ông bác sĩ đi qua đi lại trong phòng đầy vẻ kích động, lâu lâu thì gật đầu, lúc thì lắc đầu, nhìn như thằng điên.
Ông biết, chỉ cần đem chuyện này nói ra ngoài, bản thân đã cứu một người chết sống lại, nhất định sẽ bên Bộ Y Tế khen thưởng, là cơ hội thăng quan phát tài. Đến lúc đó, kim tiền, mỹ nữ, khẳng định sẽ tự mình lao vào tay ông.
"A, bệnh nhân đâu?" Bác sĩ đột nhiên nhìn vào cái giường, mới phát hiện ra, mấu chốt của sự tình này, là cái người mà mình cứu sống, đã không còn nữa. Ông như người điên kêu gào lên.
Trần Thiên Minh nhìn thấy ông bác sĩ điên kia cứ đi qua đi lại hoài, hắn liền đi ra khỏi phòng cấp cứu, dù sao người đẹp cũng nói mình không việc gì.
"Anh không sao chứ?" Tài xế nhìn thấy Trần Thiên Minh đi ra, bộ dạng uể oải khi nãy biến mất, lập tức cao hứng đứng dậy.
"Không có việc gì" Trần Thiên Minh cảm giác thân thể trở nên cường tráng vô cùng, có thể đi đánh cọp được rồi. Đương nhiên nếu hai người đẹp kia chịu cho hắn 2P thì hẳn càng không còn vấn đề gì.
"Không có việc gì thì tốt rồi, tôi… tôi không cố ý đụng anh, là tại anh tự đi ra".
" Được rồi, tôi cũng không có gì. Vậy còn tiền viện phí…?" Đây là vấn đề mấu chốt, Trần Thiên Minh không thể không hỏi.
"Tôi trả, chỉ cần anh không sao là được rồi" Tài xế để tay lên ngực nói, người này vậy là tốt rồi, nếu là người khác, phỏng chừng đã rạch mặt ăn vạ rồi.
"Vậy làm phiền nhé!" Trần Thiên Minh nói.
" Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì…" Tài xế lau cái trán đầy mồ hôi.
"Trời, phải về trường họp nữa. Toàn bộ tiền thưởng của tôi!" Trần Thiên Minh đột nhiên nhớ đến một sự kiện quan trọng, không để ý gì khác nữa, lập tức cắm đầu mà chạy.
*****************
Trần Thiên Minh cũng đã đến trường, nhưng mà là buổi tối.
Bởi vì quần áo của hắn còn dính máu, cho nên hắn phải đi tắm một cái, rồi thay quần áo, sau đó chuẩn bị tìm đến hiệu trưởng để giải thích rõ rằng: Không phải hắn không đi họp mà là do bị tai nạn.
"Chào hiệu trưởng Lý" Trần Thiên Minh vừa đóng cửa phòng, nhìn thấy lão hiệu trưởng đang đi đến, vội vàng cất tiếng chào.
"Trần lão sư, tại sao anh không đi họp chiều nay" Vẻ mặt đầy tức giận, miệng lồi ra một đống răng "vàng xỉ", dáng người thấp bé, đây chính là hiệu trưởng Lý. Đã vậy hôm nay còn có người của Cục giáo dục xuống kiểm tra, mà cái tên mình nhìn không vừa mắt nhất lại không đến, hắn chẳng phải là muốn làm khó mình sao?
Thật ra thì… hiệu trưởng lý nhìn không vừa mắt Trần Thiên Minh không phải vì hắn xấu xí khó coi, mà sự thật là Trần Thiên Minh nhìn rất là kute, thân cao 1m7, mày rậm mắt tuấn, cái mũi cao thẳng, nghe nói là thầy giáo được hoan nghênh nhất.
Cũng bởi vì thế, mà hiệu trưởng lý mới tức giận, Trần Thiên Minh dựa vào cái gì mà là thầy giáo được hoan nghênh nhất, so với một hiệu trưởng đầy vinh quang như hắn, thì hơn được gì.
"Hiệu trưởng, chuyện là thế này, chiều nay trên đường về tôi bị đụng xe" Trần Thiên Minh cũng nở một nụ cười cầu tài. Thật ra thì… hắn cũng không ưa cái tên hiệu trưởng dốt nát khoái làm ra vẻ ta đây trong trường này, nhưng bây giờ bị người khác nắm thó nhược điểm, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận cầu may.
"Đụng xe? Trần Thiên Minh, anh cũng không còn là học sinh nữa, đừng lấy cái này ra làm cớ".
"Là thật mà, hiệu trưởng, tôi bị xe đụng thật đấy" Trần Thiên Minh thấy lão hiệu trưởng không tin, vội vàng giải thích.
"Thật không? Đụng ở đâu, có bị thương ở đâu không?" Hiệu trưởng Lý đảo mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, bộ dạng hắn như rồng bay hổ chạy, chẳng giống như bị đụng xe tí nào.
"Tôi… tôi không bị thương" Trần Thiên Minh lắc đầu.
"Không bị thương, vậy sao nói là bị đụng xe?"
"Nhưng tôi đã chảy máu, quần áo dính rất nhiều máu?"
"Thật sao Trần Thiên Minh, đừng nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi. Bị đụng xe, chảy nhiều máu, mà lại không bị thương, anh tưởng anh có pháp thuật trị liệu hả, đao thương bất nhập, như thần tiên không bị gì hả?" Hiệu trưởng Lý tức giận chỉ thẳng mặt Trần Thiên Minh mắng to. Lão tưởng Trần Thiên Minh cho rằng lão là một thằng ngốc, là một thằng điên.
"Tôi… tôi…" Nói đến đây, Trần Thiên Minh cũng không biết phải giải thích thế nào. Đúng là quần áo đầy máu, nhưng tại sao bản thân lại vô sự?
Hôm nay gặp nhiều chuyện kì quái, đầu tiên là bị một con trùng kì lạ ngoạm lấy thằng em làm xỉu hơn hai giờ, tỉnh dậy thì con trùng kia đã chết. Khi đón xe về trường thì lại bị xe đụng, nhưng bản thân thì chẳng việc gì, chỉ có quần áo dính đầy máu.
Vậy… máu này là của ai? Nếu là máu của mình, tại sao lại không có cảm giác gì trên người hết vậy? Hơn nữa khi nãy *** gương cũng không phát hiện ra vết khâu nào.
Vậy nếu là máu của người ta, vậy người đó là ai? Trần Thiên Minh buồn bực nghĩ.
"Trần Thiên Minh, anh không tìm được cái cớ khác phải không?" Hiệu trưởng Lý tưởng rằng bản thân thông minh đã vạch trần âm mưu của Trần Thiên Minh nên cao hứng.
"Hiệu trưởng Lý, ông nghe tôi nói, ái da" Trần Thiên Minh vội vàng ôm đùi, hắn đột nhiên cảm thấy nơi bị con trùng kia cắn buổi chiều, bây giờ vừa đau vừa nóng.
"Sao thế?" Hiệu trưởng lý đột nhiên bị Trần Thiên Minh kêu một tiếng làm giật mình, còn nữa, Trần Thiên Minh hắn ôm đùi che mông làm gì?
" Không, không có việc gì!" Trần Thiên Minh lắc đầu, hắn nào dám nói cho hiệu trưởng Lý biết. Hơn nữa, chỉ là cơn đau thoáng qua, bây giờ đã đỡ nhiều.
"Trần Thiên Minh, anh không cần ở đây giả ma nhát khỉ, hôm nay anh không đi họp, tiền thưởng tháng này toàn bộ cắt" Hiệu trưởng Lý vừa nói vừa rời đi đầy tức giận.
"Không có cũng chẳng chết thằng nào" Trần Thiên Minh lấy tay ôm ngức nhìn bóng lưng của hiệu trưởng Lý mắng.
Ài, tháng này lại không có hai trăm tiền thưởng rồi… Trần Thiên Minh cúi đầu cảm thán.
Lưu Manh Lão Sư
Tác giả: Dạ Độc Túy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.