Lưu Manh Lão Sư

Chương 16: Luyện công




"Cậu nên rời giường đi, thằng nhỏ" Lão già đá hắn một cái, "Thật không ngờ thằng nhóc này lại có thể ngủ nhiều như vậy, đã tám giờ rồi, mau đứng lên".
Vốn đang muốn ngủ một trận cho sướng, không ngờ lại bị một cước của ông bác này đánh thức, hắn đành phải ngồi dậy.
"Bác à, bác không biết chân bác thối cỡ nào sao?" Trần Thiên Minh vội che mũi lại.
Lão không nói một lời, lại hướng về phía hắn, xuất thêm một cước.
"Không cần, không cần làm thế, cháu đứng dậy ngay đây" Nhìn bàn chân thối của lão đang hướng về phía mình, hắn vội lăn người tránh ra rồi bật dậy ngay.
"Thằng nhóc, mau tập luyện, ngày hôm nay, nếu còn lười biếng, ta sẽ đá chết. Hôm qua, ta đã đả thông toàn bộ kinh mạch của cậu, bây giờ cậu luyện một ngày bằng với người khác luyện một tháng. Nhanh lên" Ông lão vừa nói vừa dơ bàn chân thối lên.
"Thì ra là như vậy, hôm qua mình cứ thắc mắc tại sao lão lại đánh mình nhiều đến thế. Thảo nào hôm nay mình thấy trong người hoàn toàn khác lạ, cứ như là thay đổi cả một con người. Toàn thân tràn đầy sức mạnh không lộ ra ngoài" Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
"Bác à, bác không đói bụng sao? Có muốn cháu nấu cho cái gì ăn không?" Vì muốn lười biếng nên hắn đề nghị.
"Bớt nói thừa đi, đưa ta một trăm đồng, ta ra ngoài mua đồ ăn, cậu ở đây tập luyện đi" Vừa nói, lão già vừa phẩy tay, quay đi.
Trần Thiên Minh đưa một trăm đồng cho lão, rồi ở lại tiếp tục luyện tập.
"Bác à, ăn cơm được chưa?" Không biết hắn luyện tập được bao lâu rồi thì thấy lão già đã quay lại, đang ngồi gặm một chiếc đùi gà.
"Cậu không thấy sao còn hỏi? Đồ đần" Lão cũng không thèm để ý đến hắn, tiếp tục ăn một mình.
"Cháu cũng muốn ăn cơm rồi tập tiếp" Chính hắn cũng đang cảm thấy đói bụng, hay là rồi tập luyện tiếp.
"Ta không có bảo cậu ăn, cậu hôm nay nay không được ăn cơm, cứ luyện tập đi" Lão vừa ăn vừa nói.
"Tại sao hôm nay cháu không thể ăn cơm?" Trần Thiên Minh rống lên.
"Bởi vì hôm nay cậu vừa luyện tập, vừa bài trừ phế khí trong cơ thể ra ngoài, cho nên không thể ăn được" Vì lão đang nhồm nhoàm nên lời nói thật khó nghe.
"Vậy sao bác không nói trước, hại con đưa cho bác một trăm đồng, đủ ăn mười bữa rồi còn gì" Hắn cảm thấy vô cùng oan uổng.
"Cậu thật là keo kiệt, tối hôm qua ta đã đả thông kinh mạch toàn thân cho cậu, thật là mệt muốn chết, không thể bồi bổ thân thể một chút sao?" Nghe hắn nói như vậy, lão già tức giận hét lên.
"Đúng rồi, nhưng mà tại sao bác lại ăn thịt, bác không phải là người xuất gia sao?" Hắn chợt nhớ ra lão chính là một phật tử, không thể ăn thịt được.
"Ai nói người xuất gia không thể ăn thịt, nhanh tập luyện đi, nếu còn dừng lại, ta sẽ không tha đâu" Lão già lại nhấc cái chân thối của mình lên dọa hắn.
Trần Thiên Minh không có cách nào khác, đành phải tiếp tục luyện công.
"Thằng nhỏ, hôm nay cậu vận chuyển khí được bao nhiêu lần?" Lão quan sát hắn luyện tập từ sáng tới xế chiều, tuy rằng hắn lười biếng, nhưng lúc luyện tập lại vô cùng chăm chú.
"Hình như cũng được ba mươi lần" Trần Thiên Minh
"Tốt lắm, bây giờ trong người cậu cảm giác thế nào?" Lão hỏi hắn.
"Toàn thân dường như có một ngọn lửa cháy hừng hực" Hắn hiện tại cảm giác chính mình như một quả cầu lửa, toàn giống như đang bị đốt cháy.
Lão già liên bưng từ toilet ra một chậu nước, nói với hắn: "Bây giờ cậu đưa tay vào nước, thầm niệm thủ quyết, đưa nội công tới hai tay xem nào".
Trần Thiên Minh chiếu theo những lời lão nói, vận công đến hai tay, chỉ trong chốc lát, nước trong chậu bắt đầu nóng lên, tiếp theo tựa như có hơi nước bay lên. Hắn thật bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi, thiệt không ngờ mình lại lợi hại đến thế.
"Không phải sợ, đây chính là thành quả luyện công, chẳng qua ta thật không ngờ là cậu lại luyện nhanh đến thế, có thể là cơ thể có căn cơ, cùng với việc được ta đả thông kinh mạch. Ta trước kia, để đạt tới trình độ này cũng cần ít nhất một năm" Lão nhìn hắn giống như kiệt tác của chính mình, vô cùng đắc ý.
"Bác à, cháu về sau làm sao để vận dụng công phu này?"
"Thật sự những trận đấu trên TV võ sỹ biểu diễn công phu đều là giả. Cậu nghĩ thử xem, cùng người khác đánh nhau mà có thể có thể dùng tư thế hở trên, lộ dưới như thế không? Nếu cậu đánh bên trái, thì đối thủ sẽ đánh vào bên phải. Công phu chân chính mỗi một chiêu đều có bảy bảy bốn mươi chín cách biến hóa, đánh ra một chiêu, bất kể ngươi tấn công ở đâu, từ trên xuống dưới, đều có cách đối phó. Nói trắng ra, cậu chỉ cần dùng mắt của mình, nhìn ra chiêu thức đối phương sắp tung ra. Sau đó ra một chiêu thật nhanh, thật mạnh là có thể kết thúc trận đấu ngay lập tức" lão uống ngụm nước rồi nói tiếp: "Sau khi cậu học khí công, thấy sự việc và cảm giác mọi vật hơn người khác hai mươi lần. Cho nên khi người khác ra chiêu, cậu có thể cảm nhận thời điểm nhanh hơn hai mươi lần, để biết được ý đồ của hắn. Về phần sức mạnh mà cậu vừa nhìn thấy, chỉ cần đem khí vận đến đâu, thì sức mạnh sẽ tới đó. Bất quá cậu phải chú ý, bây giờ trên người đã có khí công, một chiêu cũng có thể đẩy địch nhân vào chỗ chết. Cho nên cậu phải tự điều chỉnh dụng lực ít nhiều. Trong nhà có gạch không?" Ông bác đột nhiên hỏi.
"Có," Nghe được ông bác hỏi, hắn liền gật đầu.
Lão đem một cục đặt trước mặt hắn rồi nói: "Bây giờ con vận lực toàn thân, đánh một quyền vào viên gạch này xem nào".
"Rắc" một tiếng vang lên, viên gạch đã nát vụn. Cái này, Trần Thiên Minh càng trở nên ngây ngốc, không thể nghĩ rằng chính hắn, chỉ một thoáng, đã có bản lãnh cao đến thế, phảng phất tựa như chính mình đang nằm mơ.
Lão già lại giải thích: "Cậu bây giờ mới luyện hai ngày, chỉ mới là bước đầu, ngẫm lại, cậu sau này thường xuyên luyện tập, sẽ đạt được hiệu quả. Nếu tu luyên khí công thường xuyên, đi nhẹ như yến, mấy tòa nhà cao tầng, chỉ cần nhún chân là qua được".
"Cậu còn thứ này không?" Lão phát hiện ra trên bàn còn cái bát mà lần trước hắn uống rượu đem về.
"Đây là lần trước cháu uống rượu ở quán rồi cầm về" Trần Thiên Minh thật không muốn cho lão cho rằng mình là người ham cờ bạc.
"Trời ơi, vận khí của cậu thật là tốt đó" Ông bác lấy cái chén đậy lên chiếc đĩa rồi lắc lắc. "Cậu nói thử xem ta gieo được mấy điểm?" Lão đem cái bát tới trước mặt rồi hỏi hắn.
"Hình là sáu điểm" Hắn không dám khẳng định, chẳng qua là có cảm giác tốt, nên có thể tưởng tượng ra xí ngầu nhảy được sáu điểm.
"Cậu xem" Ông bác vừa nói, vừa mở cái chén ra.
"Oa! Thật đúng là sáu điểm" Trần Thiên Minh cảm thấy mình có thể nghe ra, cao hứng mà la lên.
"Cho nên nói, Hương Ba Công là một môn khí công không tệ, nhưng không phải ai cũng học được, chỉ có những người thiên tài có cốt cách mới có thể luyện" Lão già nói, gõ gõ đầu hắn rồi tiếp tục nói, "Cậu phải nhớ kỹ, học môn công phu này, chỉ có thể sử dụng để cứu người, không thể dùng đến hại người. Về phần vận dụng như thế nào, cậu phải tự nghĩ ra. Nếu ta phát hiện cậu dùng để hại người, sẽ trở về phế đi".
"Cháu sẽ không hại người, bác yên tâm đi" Hắn vỗ ngực đáp.
"Vậy là tốt. Đúng rồi, ta cho cậu một số điện thoại, hắn họ Chung, cậu gặp việc khó, cứ nhờ hắn hỗ trợ, nếu chỉ là việc nhỏ, ngàn vạn lần không nên tìm hắn, biết không?" Ông lão đưa cho hăn một tờ giấy nhỏ.
"Cháu không biết hắn, hắn cũng không biết cháu, làm sao mà hắn giúp cháu được?" Trần Thiên Minh hỏi
"Có thể, cậu có thể nói hắn cậu là Trần Thiên Minh luyện Hương Ba Công là hắn sẽ biết. Ta sẽ nói cho hắn trước. Bất quá tốt nhất cậu cũng không nên tìm hắn, nam tử hán đại trượng phu, có chuyện gì thì bản thân mình cũng phải cố gắng trước đã, có đúng không?" Ông bác lúc này dường như phi thường hào tình tráng chí.
"Cái này cũng phải" Trần Thiên Minh gật đầu.
"Cậu đưa số di động cho ta, ta có việc sẽ tìm cậu".
Hắn liền đem số điện thoại của mình đưa cho ông bác.
"Cậu cũng tu luyện nhanh lên, Hương Ba Công này đối với con người có lợi ích rất lớn. Cậu sẽ từ từ nhận ra điều đó. Hãy luyện tập công phu này. Luyện công phu này, nhưng di chứng của trận bệnh năng mười năm trước cũng sẽ biến mất. Không nói nữa, cậu hãy tiếp tục luyện công đi, tới mai có thể ăn cơm, ta đi ngủ đây, ngày mai còn phải lên đường" Ông bác khoát tay, nằm xuống nền đất.
"Ai da!" Trần Thiên Minh kêu to, địa phương phía dưới lại xuất hiện vấn đề.
"Cậu làm sao vậy? Thân thể có gì không thoải mái sao?" Nghe hắn kêu lên như vậy, ông bác liền nhảy dựng lên, tới hỏi thăm.
"Không phải, là ở dưới của cháu đau" Trần Thiên Minh ôm mệnh căn nói.
"Cái gì, luyện công phu này, sao phía dưới lại đau nhỉ? Cậu có phải hay nghĩ tới phụ nữ không? Cậu thật là háo sắc" Ông bác gõ đầu hắn một cái.
"Không có, cháu trước đây bị một con gì đó cắn, sau đó cứ như vậy…" Hắn liền đem chuyện lần trước kể chi tiết ra.
"Cậu thật là bị một con trùng giống như con kiến màu vàng cắn sao, bị một chiếc xe đụng vào mà không chết, hiện tại một vết thương cũng không có?" Ông bác cao hứng hỏi.
"Đúng vậy" Hắn trợn mắt nhìn ông bác, mình bị cắn sao ông ấy lại cao hứng đến thế chứ?
"Nó cắn ở chỗ nào, cho ta xem một chút" Ông bác nhìn chằm chằm vào hạ bộ của hắn.
"Không được" Trần Thiên Minh vội vàng kẹp chặt hai chân, bộ phận này thì sao có thể cho xem được chứ.
"Nhóc con, thật sự không cần xem ta cũng biết vật cắn ngươi là Huyết Hoàng Nghĩ (vua huyết kiến)".
"Huyết hoàng nghĩ? Có độc không? Cháu có chết không?" Trần Thiên Minh nghe thấy, kinh hãi nói.
"Huyết hoàng nghĩ là một bảo vật truyền kỳ, ta cũng chưa từng gặp qua. Ta chỉ thấy qua hình ảnh từ một cuốn sách mà sư phụ lưu lại. Nghe nói có thể khởi tử hoàn sinh, cắn người xong liền chết đi, sau đó đem máu huyết người bị cắn thay đổi. Đương nhiên chỉ vì đó là truyền thuyết nên ta cũng không biết rõ tác dụng như thế nào. Nó có thể giúp con, còn tác hại phải xem sau này cái đã. Bởi vì ra trước kia chỉ được xem sơ qua, chờ sau khi ta chở về, sẽ tìm thêm tư liệu về vấn đề này" Ông bác vỗ vai hắn an ủi.
Trần Thiên Minh vừa nghe, vừa thất vọng.
"Bất quá, ta biết nó có một đặc điểm, người bị cắn trúng, nếu như không đem máu sơ thông thì sẽ bị máu đảo lưu mà chết. Cậu thường xuyên cảm giác đau, có thể cũng vì nguyên nhân này".
"Cháu vẫn có thể cứu sao? Nó ký sinh trong máu của cháu, là chuyện may hay không may?"
"Hẳn là không có việc gì, cậu may mắn gặp ta, ta sẽ giúp cậu đả thông một ít kinh mạch nữa, để sau này sẽ không bị đông lại. Hơn nữa, cậu không phải bị xe đụng cũng không có chuyện sao? Phỏng chừng nó cũng có tác dụng" Ông bác vừa cười vừa nói
"Cái gì? Lại đánh vào người cháu nữa hả? Không có biện pháp gì khác sao?" Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ nói.
"Không có, vậy thôi để khi nào cậu đau rồi tính".
"Không, không, bác đả thông cho cháu đi", Trần Thiên Minh nghe vậy liên tục nói
Lão cười, thằng nhỏ này không biết số cứt chó gì đây, bảo vật như vậy mà hắn cũng gặp được. Đối với người luyện khí công quả là một kho tàng, có thể giảm đi vài chục năm thời gian. Thằng nhỏ này có lẽ không cần mấy thời gian để vượt qua mình. Lão vừa cao hứng vừa suy nghĩ vừa bắt đầu vỗ vào người Trần Thiên Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.